Lãnh Đào đứng trước người ba cao thủ Thiên Ngoại Thiên, trừng mắt nhìn Chúc Thiên Hoa, lắc đầu than thở:
- Lão Chúc, ngươi muốn đi đâu?
Chúc Thiên Hoa ôm quyền một cái:
- Thế tử, Chúc mỗ muốn cáo từ!
- Đi đâu?
Lãnh Đào hừ lạnh nói:
- Sẽ không phải là đi tới An Vương phủ đó chứ?
Chúc Thiên Hoa lắc đầu:
- Chúc mỗ còn không đến mức đê tiện như vậy, tuy rằng nơi này tốt, thế nhưng cũng không phải là nơi mà Chúc mỗ có thể ở lại được, ta và nội tử muốn tìm một mảnh non xanh nước biếc để ẩn cư, sống những ngày yên bình.
- Khà khà, dự tính của ngươi rất hay!
Lãnh Đào lạnh lùng nói:
- Nói đến là đến, nói đi là đi, ngươi cho rằng Vương phủ là nơi nào chứ?
- Thế tử, không phải lúc trước chúng ta đã nói rồi sao?
Chúc Thiên Hoa cau mày nói:
- Đi tới tự do, khi nào ta chán thì có thể đi thẳng một mạch, Thế tử muốn nói lời không giữ lời hay sao?
- Ta không nói như vậy!
Lãnh Đào khoát tay nói:
- Nói chung ngươi không thể đi!
Chúc Thiên Hoa lạnh nhạt nói:
- Thế tử mắt nhìn chằm chằm đối với nội tử của ta, không thể không đi, bằng không, Chúc mỗ thẹn là nam nhân!
- Nói láo!
Lãnh Đào vội vã hét lớn một tiếng, chột dạ kêu lên:
- Ta mắt nhìn chằm chằm đối với Mộ Thanh cô nương lúc nào cơ chứ? Chỉ là bởi vì khuôn mặt của nàng đẹp cho nên có chút yêu thích thôi, cũng không có tâm ý khinh nhờn, ngươi đừng lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử!
Mộ Thanh ở phía sau tấm lưng rộng của Chúc Thiên Hoa, cảm thấy đặc biệt an toàn, cảm giác ấm áp bao phủ nàng, cho dù thân ở tình huống ác liệt, nhưng nàng lại cảm thấy yên bình vô cùng.
Chúc Thiên Hoa lắc đầu:
- Ta đến Thần Đô chính là vì cứu nội tử, bây giờ người đã được cứu, cũng nên rời đi!
- Ngươi muốn đi thì đi, như vậy chuyện cơ mật của Vương phủ chúng ta thì phải làm sao bây giờ?
Lãnh Đào hừ lạnh một tiếng nói:
- Ngươi trở về, ngoan ngoãn tiếp tục làm hộ vệ, chúng ta coi như chưa từng xảy ra cái gì, bằng không, ngày hôm nay chính là ngày chết của ngươi!
Chúc Thiên Hoa cau mày nói:
- Thế tử, cần gì phải đi đến một bước này cơ chứ?
Đôi mắt nhỏ của Lãnh Đào híp lại, cười lạnh nói:
- Ai bảo ngươi không biết thức thời như vậy chứ? Huống chi, ta cảm thấy ngươi đã trèo lên cành cao, được Sở Ly mời chào!
Chúc Thiên Hoa lắc đầu:
- Thế tử không cần phải đổ tội thêm nữa, An Vương phủ và Thành Vương phủ người nào mạnh người nào yếu, vừa xem đã hiểu ngay, ta há có thể bởi vì An Vương phủ mà phản bội Thành Vương phủ, Thế tử nói như vậy không cảm thấy buồn cười hay sao?
- Ta hỏi một câu cuối cùng, ta nể tình chúng ta từng là chủ tớ, ta hỏi ngươi một câu cuối cùng.
Lãnh Đào ưỡn cái bụng lên, trầm giọng nói:
- Rốt cuộc ngươi có về hay không?
Chúc Thiên Hoa lạnh nhạt nói:
- Tên đã lên dây không thể quay lại, ý ta đã quyết, mong rằng Thế tử tác thành!
Lãnh Đào lắc đầu, vẻ mặt có chút bi phẫn:
- Ta biết ngay mà, nhất định ngươi đã bị Sở Ly thu mua! Sở Ly chuộc Mộ Thanh cô nương cho ngươi, trong lòng ngươi cảm kích, muốn báo đáp hắn, đã như vậy, chúng ta chỉ có thể quyết đấu sinh tử mà thôi... Người đâu, giết hắn!
- Vâng!
Ba cao thủ Thiên Ngoại Thiên đánh về phía Chúc Thiên Hoa.
Chúc Thiên Hoa phẫn nộ hừ lạnh một tiếng, thân thể hùng tráng đột nhiên lớn lên, trực tiếp vọt tới.
- Ầm ầm ầm ầm!
Bốn tiếng vang trầm thấp xuất hiện, Chúc Thiên Hoa đã trúng một chưởng, nhưng cũng đã kịp xông ra ngoài.
Tốc độ của hắn như điện, ba người không đuổi theo kịp được.
Lãnh Đào hét lớn:
- Trần lão, đừng để cho hắn chạy!
- Thế tử yên tâm, không đi được đâu.
Trần Không đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Chúc Thiên Hoa không xa, hắn lắc đầu than thở:
- Người trẻ tuổi, ở trong Vương phủ hưởng thụ vinh hoa phú quý là việc vui vẻ cỡ nào, sao lại chỉ đi về đường cùng như thế cơ chứ?
- Ta không cần cuộc sống như thế, Trần lão, không nên ép ta!
Chúc Thiên Hoa cắn răng.
Hắn cố gắng khống chế nội lực mãnh liệt, không để cho mình bị căng cứng tới mức nứt ra.
Trần Không lắc đầu than thở:
- Ài... thôi vậy, người có chí riêng, ta sẽ đưa các ngươi quy thiên!
Hắn dứt lời, thân thể chẳng khác nào một vệt khói, trong nháy mắt đã đến trước mặt của Chúc Thiên Hoa, lại ấn xuống một chưởng.
Đổi lại là lúc bình thường, Chúc Thiên Hoa không kịp phản ứng, thân pháp của Trần Không quá nhanh, nhưng lúc này dưới tình huống hắn thúc giục bí thuật, động tác so với bình thường còn nhanh hơn ba phần, bàn tay lớn giống như quạt đón nhận một chưởng kia.
- Ầm!
Một tiếng vang trầm thấp vang vọng, Trần Không hơi lùi lại, lần nữa xông lên đánh ra một chưởng.
- Ầm ầm ầm ầm...
Hai người liên tục đánh ra mười mấy chưởng, khó phân thắng bại, Chúc Thiên Hoa lại có chút nóng nảy, nếu cứ tiếp tục như thế thì thực sự hắn sẽ khó mà thoát thân được.
Nghĩ đến đây, hai tay hắn khoanh lại ở trước ngực, một luồng nội lực mãnh liệt được ngưng tụ trước ngực, sau đó hai tay tách ra, dường như là một cái búa, đánh về phía Trần Không.
- Ầm!
Trần Không bay ra ngoài.
Hắn bất ngờ trợn to mắt, không nghĩ tới Chúc Thiên Hoa lại có kỳ học như thế, thân thể chẳng khác nào bị một cái chuỳ sắt đập trúng, thân bất do kỷ lùi về phía sau.
Lúc này bốn cao thủ Thiên Ngoại Thiên từ đằng xa đã nhào tới.
Chúc Thiên Hoa nhìn thấy cao thủ Thiên Ngoại Thiên tụ lại ngày càng nhiều, hắn có chút tuyệt vọng, thấp giọng nói:
- Phu nhân, sợ là chúng ta không đi được nữa rồi!
Mộ Thanh nằm ở phía sau lưng của hắn, thấp giọng nói:
- Huynh bỏ ta xuống, như vậy chẳng phải sẽ đi được sao?
- Không xong rồi.
Chúc Thiên Hoa nói:
- Cao thủ của bọn họ quá nhiều.
- Vậy chúng ta làm một đôi uyên ương đồng mệnh đi, kiếp sau sẽ lại làm phu thê!
Mộ Thanh thấp giọng nói:
- Có thể chết ở trong ngực của Chúc đại ca, ta rất thỏa mãn rồi.
- Ài... chuyện này nên trách ta!
Bỗng nhiên Chúc Thiên Hoa có chút hận chính mình.
Thực sự là mắt hắn bị mù, tin tưởng Lãnh Đào, lúc đó Sở Ly mời chào mình, vì sao mình không thuận thế đồng ý, cho dù vì Mộ Thanh thì hắn cũng nên đồng ý!
Hoặc là, lúc đó mang Mộ Thanh ra ngoài rồi không nên trở về, trực tiếp rời khỏi Thần Đô, thiên địa rất lớn, mình và Mộ Thanh trốn vào trong nơi sơn dã, hắn không tin đám người Lãnh Đào có thể tìm được mình!
Mộ Thanh ôn nhu nói:
- Không trách được Chúc đại ca, nên trách ra, không có ta, đại ca sẽ sống tốt hơn nữa, tiêu dao tự tại.
- Không có nàng, ta có sống sót cũng không vui vẻ gì cả.
Chúc Thiên Hoa than thở.
Hai người thấp giọng nói chuyện, các cao thủ Thiên Ngoại Thiên đã vây quanh tới.
Bọn họ nhìn chằm chằm vào hắn, có chút đáng tiếc thay cho Mộ Thanh.
- Không nên làm tổn thương cô nương kia!
Lãnh Đào vội hỏi.
Trần Không cau mày nhìn về phía Lãnh Đào:
- Thế tử, ngươi lui sang một bên, không nên gây trở ngại cho mọi người!
- Trần lão, đừng làm tổn thương nữ nhân kia, ta rất thích nàng!
Lãnh Đào vội nói.
Trần Không càng ngày càng nhìn hắn không hợp mắt, hắn đã mơ hồ cảm thấy, Chúc Thiên Hoa muốn rời khỏi Vương phủ, sợ là do Lãnh Đào mà ra, coi trọng nữ nhân của người ta, người ta há có thể ngây ngốc ở lại trong phủ được sao?
Nhưng chuyện này đã đến trình độ như vậy, đã không cho phép hắn lui nữa, chỉ có thể giết chết Chúc Thiên Hoa này, dù sao cũng đã đắc tội rồi, thả hắn chạy thoát thì sẽ là dồn Thành Vương phủ vào hiểm địa.
Trần Không nhìn Lãnh Đào, trầm giọng nói:
- Giết chết hai người, động thủ!
Bốn người lập tức nhào tới chỗ của Chúc Thiên Hoa, quyền kình chưởng phong rất ác liệt, hợp lại với nhau tạo thành công kích có uy lực mạnh mẽ như một cơ hồng thủy vậy, tu vi của hắn có sâu hơn cũng không tiếp nổi, mắt thấy sắp bị trọng thương.
Thân thể đột nhiên bị kéo một cái, trước mắt mơ hồ, xuất hiện ở trên nóc nhà cách đó hơn hai mươi bước, bên người có Sở Ly mặc áo bào trắng phiêu dật đang đứng đó.
Sở Ly ôm quyền cười nói:
- Trần lão, đắc tội rồi, người này ta muốn, hôm nào ta sẽ đến nhà tạ tội, cáo từ!
Hắn dứt lời kéo tay Chúc Thiên Hoa một cái, chẳng khác nào một vệt sáng xẹt qua bầu trời đêm, trong nháy mắt đã biến mất.
- A... Sở Ly!
Lãnh Đào tức giận đến kêu to.
Vẻ mặt của Trần Không âm trầm, lạnh lùng lườm hắn một cái.
Lãnh Đào kêu lên:
- Trần lão, lẽ nào cứ để cho Sở Ly ngông cuồng, trắng trợn không kiêng dè gì như vậy hay sao?
- Ngươi muốn làm như thế nào?
Trần Không cười lạnh nói:
- Đuổi theo hắn, sau đó xông vào An Vương phủ, giết Chúc Thiên Hoa hay sao?
- Đúng là như thế!
Lãnh Đào dùng sức gật đầu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bạch Bào Tổng Quản
Chương 522: Vây giết
Chương 522: Vây giết