- Chậm đã chậm đã!
Mộ Dung Thuần vội hỏi:
- Ta muốn biết, rốt cuộc Liễu cô nương tìm Sơn chủ của chúng ta là có chuyện gì? Là ân oán cá nhân hay sao?
- Sao chúng ta có thể có ân oán được chứ?
Liễu Văn Tâm khẽ cười một tiếng, lạnh nhạt nói:
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta với hắn có chuyện liên quan tới cảm tình hay sao?
- Chẳng lẽ không phải?
Mộ Dung Thuần nghi ngờ nói.
Vốn hắn cho rằng vị Liễu cô nương này và Sơn chủ có khả năng có tư tình, Sơn chủ vứt bỏ nàng, trong lòng nàng ghi hận, muốn báo thù Sơn chủ, hoặc là muốn cho Sơn chủ cúi đầu nhận sai thậm chí còn là thỉnh tội.
Sơn chủ không muốn, Liễu Văn Tâm đả thương Sơn chủ, Sơn chủ bế quan khổ tu muốn ép nàng một đầu.
Nàng thấy Sơn chủ tránh né thì mới dùng chiêu này để bức Sơn chủ đi ra ngoài.
Chuyện như vậy đã có khuôn sáo cũ, nhưng chính là bởi vì thông thường cho nên mới rất dễ xảy ra.
Tướng mạo của Sơn chủ tuấn dật, chính là lúc mị lực nam nhân mạnh nhất, hơn nữa lại có võ công và địa vị cao thượng hơn người, đối với nữ nhân có sức hấp dẫn trí mạng, có nữ nhân như vậy yêu thích là chuyện rất bình thường.
Đáng tiếc lần này là kiếp đào hoa, là một đại kiếp, liên quan đến sống còn của Phục Ngưu sơn, Sơn chủ đã chọc phải mối họa lớn như vậy.
Hắn muốn hỏi cho rõ ràng, nếu thực sự là Sơn chủ gây ra họa thì sẽ để cho Sơn chủ bị oan ức, đi tới bồi tội với nàng.
- Khanh khách...
Liễu Văn Tâm cười duyên, như là cành hoa run rẩy.
Tiếng cười ôn nhu êm tai, làm cho tâm thần người ta dập dờn, có cảm giác như hồn xiêu phách lạc.
Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn nghe tiếng cười kia, tâm tư bay bổng, vội vã hít sâu một hơi định thần lại.
- Vậy rốt cuộc tại sao ngươi lại làm như vậy?
Sở Ly thiếu kiên nhẫn giục một tiếng.
Khi hắn hóa thân thành Gia Cát Thiên thì cũng mô phỏng cực giống theo tính cách vốn có, giống như là một loại bản năng, đến từ chính năng lực của Thiên Ma công.
Hắn không cần quan sát và cố sức mô phỏng theo mà chỉ cần ám chỉ mình là Gia Cát Thiên, khi đó sẽ tự dựa theo dáng vẻ trước đây của Gia Cát Thiên để làm việc nói chuyện.
- Không thể nói được.
Liễu Văn Tâm cười duyên nói:
- Nói cũng vô dụng, các ngươi không làm chủ được.
- Ta là thiếu chủ, là một nửa chủ nhân.
Sở Ly nói.
Liễu Văn Tâm lại cười lên khanh khách, thân thể mềm mại như núi non chập trùng liên tục rung động, mỗi một lần cũng làm cho trong lòng của Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn run lên theo.
Tuy không thấy dung mạo của nàng, chỉ dựa vào âm thanh và dáng vẻ đã khiến cho bọn họ không có cách nào tự kiềm chế được.
Sở Ly lạnh lùng nói:
- Chuyện này có gì buồn cười cơ chứ?
- Ta có biết người thiếu chủ rác rưởi như ngươi.
Liễu Văn Tâm cười duyên nói:
- Ở trước mặt Gia Cát Phong không chen mồm vào được, cho nên ngươi đừng khoác lác, còn nữa, các ngươi còn muốn trở về núi nữa sao?
Sở Ly lạnh lùng nói:
- Ngươi cảm thấy có thể giữ chúng ta lại hay sao?
- Ngông cuồng!
Liễu Văn Tâm nhẹ nhàng phun ra hai chữ này, bóng trắng lóe lên, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt của Sở Ly, nắm tay trắng như tuyết đánh ra bên ngoài.
Sở Ly bước lên phía trước một bước, tránh khỏi Đại Quang Minh thần quyền, đồng thời mũi kiếm đã tới yết hầu của nàng.
- Keng...
Tay trái của nàng đưa đến trước người, ngón tay nhỏ và dài khẽ gảy mũi kiếm của Sở Ly, phát sinh ra tiếng vang leng keng.
Trường kiếm giống như sống lại run rẩy không thôi.
Một chỉ này nhìn như mềm mại uyển chuyển, thế nhưng lại giống tình nhân xoa xoa và nô đùa vậy, nhưng lại ẩn chứa lực lượng tinh khiết mạnh mẽ, hầu như muốn đánh bay thanh trường kiếm này.
Sở Ly không nghĩ tới, thân thể mảnh mai mềm mại của nàng lại ẩn chứa lực lượng cường đại như thế.
Hiển nhiên nàng đã có chuẩn bị với kiếm của mình, một chỉ này đang đợi mình, muốn khắc chế mình, muốn một đòn khắc địch, bắn bay kiếm của mình ra ngoài.
Trường kiếm của Sở Ly rung động, thông qua loại rung động này không ngừng đánh tan sức mạnh trên thân kiếm.
Tay trái vỗ một cái, thân thể như quỷ mị lóe lên đi đến phía sau nàng, Tu La chưởng khiến cho thân thể của hắn nhanh hơn hai phần.
Liễu Văn Tâm thất kinh, nhưng chưa kinh hoảng, nàng không nghĩ tới thân pháp của Sở Ly nhanh hơn, hiển nhiên lúc trước đã có giữ lại thực lực.
- Ầm!
Nắm tay trắng như tuyết và tay trái của Sở Ly chạm vào nhau, phát ra một tiếng vang trầm thấp.
- Ồ?
Liễu Văn Tâm kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn.
Người Sở Ly nhẹ nhàng lùi về phía sau, Thiên Ma châu lóe lên rồi xuất hiện, nuốt chửng quyền kình giống như một đám lửa của Đại Quang Minh thần quyền, lại lóe lên rồi trở về vị trí cũ.
Liễu Văn Tâm cũng nhẹ nhàng lùi về phía sau, phát hiện ra chưởng kình của Sở Ly rất kỳ dị.
Cỗ chưởng kình này nuốt chửng nội lực của chính mình, nàng muốn vận công loại bỏ thì nuốt chửng sẽ càng lợi hại hơn nữa, không trục xuất ra ngoài được. Chưởng lực kỳ dị như vậy nàng chưa bao giờ nghe thấy qua, quả thật là kỳ quái.
- Thứ ngươi thi triển không phải là võ học của Phục Ngưu sơn!
Liễu Văn Tâm yêu kiều hừ lạnh một tiếng.
Sở Ly nói:
- Ai nói không phải là võ học của Phục Ngưu sơn chứ? Võ học của Phục Ngưu sơn mênh mông như biển, nhiều không kể xiết, đây là một môn tuyệt học truyền thừa từ Phục Ngưu sơn, có rất ít người luyện thành, ta bất tài có chút tư chất cho nên miễn cưỡng luyện thành, Liễu cô nương cảm thấy cảm giác này thế nào?
Hắn như cười mà không phải cười, ý trào phúng rất rõ ràng.
- Rất khỏe mạnh!
Đôi mắt sáng hẹp dài của Liễu Văn Tâm có chút hưng phấn:
- Đúng là tuyệt học!
Sở Ly lạnh nhạt nói:
- Cảm giác không sai đúng chứ?
Liễu Văn Tâm khẽ cười một tiếng nói:
- Chế nhạo ta thì phải trả giá rất lớn!
Sở Ly nói:
- Võ học như vậy, cho dù ngươi có học thì cũng sẽ không luyện thành được, tâm pháp này chỉ có thể để nam nhân học, đáng tiếc đáng tiếc!
Hắn nói xong lắc đầu một cái.
Đôi mắt sáng hẹp dài của Liễu Văn Tâm để lộ ra vẻ tức giận, đột nhiên đánh ra một quyền, bàn tay nhỏ trắng như tuyết nắm thành nắm đấm, giống như được điêu khắc từ ngọc trắng vậy.
- Ầm!
Mộ Dung Thuần bay thẳng ra ngoài, người còn ở trên không trung phụt một cái, phun ra một ngụm máu.
Thân thể của Hạ Lập Ngôn lập tức căng thẳng, sắc mặt âm trầm, đổ ra một thân mồ hôi lạnh.
Theo lý thuyết, mình và Mộ Dung Thuần không nên thư giãn như vậy, nhưng chẳng biết vì sao lại bị âm thanh của nàng hấp dẫn, không nhịn được phải để tâm lắng nghe mỗi một chữ của nàng, thậm chí mỗi một tiếng thở lại như ngửi thấy thanh âm của tự nhiên, xinh đẹp tuyệt luân.
Nếu như một quyền kia đánh về phía mình thì mình cũng sẽ không tránh khỏi, kết cục sẽ giống như Mộ Dung Thuần.
Mộ Dung Thuần ầm một cái, va vào một thân cây, lại phun ra một ngụm máu, sắc mặt nhanh chóng trở nên trắng xám.
Hạ Lập Ngôn phi thân lên tiếp lấy Mộ Dung Thuần đang trượt về phía trước, vận công trợ giúp hắn loại bỏ quyền kình.
Chỉ cảm thấy một đám lửa đang thiêu đốt ở trong cơ thể của Mộ Dung Thuần, nội lực của hắn vừa mới tới gần thì trong chớp mắt đã bị đám lửa này thiêu đốt sạch sẽ, không lay động được nó.
- Đại Quang Minh thần quyền!
Hắn cắn răng hừ lạnh nói.
Cho dù không có kiến thức về Đại Quang Minh thần quyền thì cũng tự nhiên nhớ tới cái tên này.
Sắc mặt Mộ Dung Thuần tái nhợt, cười khổ nói:
- Lập tức đi chữa thương, ngươi giúp ta một chút lực đi.
- Nhanh!
Hạ Lập Ngôn nói.
Hai người ngồi khoanh chân ở dưới tàng cây, bắt đầu vận công, rất nhanh trên đỉnh đầu đã có sương trắng bốc lên.
Đôi mắt sáng hẹp dài của Liễu Văn Tâm ẩn chứa ý cười, đánh giá hai người, không tiến lên phía trước tiếp tục công kích, tùy ý để bọn họ vận công chữa thương.
Một trận gió đêm từ từ thổi đến, y sam màu trắng của nàng tung bay, chẳng khác nào tiên tử cưỡi gió bay đi.
Dải lụa trắng che khuất khuôn mặt của nàng, không tung bay theo gió, chất liệu rất là kỳ dị.
Sở Ly cau mày, lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng.
Liễu Văn Tâm khẽ cười một tiếng rồi nói:
- Gia Cát Thiên, chúng ta sẽ còn gặp mặt lại.
- Nếu như ngươi lại giết đệ tử Phục Ngưu sơn ta thì ta sẽ đi tới Đại Ly giết đệ tử Quang Minh thánh giáo các ngươi, một người đổi lại mười người!
Sở Ly lạnh lùng nói.
Hắn biết không thể làm cho Liễu Văn Tâm nữ nhân này ở lại đây, Liễu Văn Tâm dùng Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn để uy hiếp, mình muốn thu thập nàng, nàng sẽ giết Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn.
- Khanh khách, được, ngươi đi giết đi.
Liễu Văn Tâm cười duyên một tiếng nói:
- Giết sạch bọn họ rồi mới được!
Sở Ly cau mày nhìn chằm chằm vào nàng.
Liễu Văn Tâm vung vung bàn tay nhỏ lên, nói:
- Gia Cát Thiên, chúng ta còn sẽ gặp mặt nữa!
Nàng đạp ngọn cây lượn lờ rời đi, như một đóa mây trắng từ từ bay đi, dần dần biến mất ở trong bóng đêm.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bạch Bào Tổng Quản
Chương 600: Giao chiến
Chương 600: Giao chiến