TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bạch Bào Tổng Quản
Chương 612: Càn rỡ

Sở Ly ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, cười với hắn:

- Lão Chu, yên tâm đi, ngươi sẽ không sao đâu.

Chu tổng quản vội vã để lộ ra một nụ cười rất hòa khí:

- Đa tạ Đại tổng quản.

Sở Ly nói:

- Ngươi đối với ai cũng nhiệt tình, Vương gia cũng hết cách làm gì ngươi, hơn nữa ngươi làm tổng quản ngoại phủ của Vương phủ rất khá, không cần lo lắng sợ hãi. Chỉ cần vẫn duy trì tâm tư như đi trên băng mỏng thì chức vụ tổng quản ngoại phủ của ngươi sẽ vững như bàn thạch.

- Vâng, đa tạ Đại tổng quản chỉ điểm!

Chu tổng quản vội nói.

Sở Ly gật gù đi vào trong, tâm tư đang ở chỗ An Vương, hắn đã nhìn thấy An Vương gia khí phách đi tới thư phòng.

Trong thư phòng nhiều ngày không ai đã có chút tro bụi, An Vương lập tức nổi giận, tìm hai nha hoàn tới, trực tiếp ra roi, đánh cho hai thị nữ tróc thịt, tiếng kêu rên liên tục vang lên, tiếng xin tha không dứt.

An Vương đứng ở trên bậc thang, dưới hoàng bào là vẻ phong thần tuấn lãng, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.

Hắn nhìn hai thị nữ đang rên rỉ nằm trên mặt đất, lại quét mắt nhìn mấy thị vệ đang câm như hến một chút, trầm giọng nói:

- Những ngày ta bế quan, xem ra các ngươi sống rất thoải mái, đã mập lên thêm một chút!

Mọi người vội vã cúi đầu.

Danh tiếng của An Vương tốt, nhưng ngoài rộng lượng trong lại hẹp hòi, quy củ bên trong phủ rất lớn, làm việc nghiêm khắc, những chuyện mà hắn dặn dò làm không phải quá mệt mỏi, nhưng vẫn phải lo lắng đề phòng, chỉ lo phạm phải sai lầm, vì lẽ đó mới không béo nổi.

Khi An Vương không ở đây, bọn họ cũng làm những chuyện này, thế nhưng không còn An Vương ở bên cạnh, trong lòng bọn họ không có áp lực, lòng thoải mái thân thể béo mập, làm việc cũng khó tránh khỏi có chút lười biếng, lúc này tất cả đều lo sợ bất an.

An Vương lạnh nhạt nói:

- Từ hôm nay trở đi, khôi phục lại như trước, nể mặt các ngươi cống hiến với Vương phủ, không trêu chọc bản vương phẫn nộ, tránh cho bản thân không ăn được quả ngon.

- Vâng.

Mọi người cung kính đáp.

An Vương thoả mãn gật gù, phất tay một cái, ra hiệu cho bọn họ lui xuống.

Hai thị nữ miễn cưỡng nói lời cám ơn với An Vương, bị mang ra ngoài, ít nhất phải tĩnh dưỡng mười ngày ở trên giường.

...

Sở Ly đi đến Thiên Xu viện, chậm rãi đi, trong đầu đã nhìn thấy tất cả những chuyện đã xảy ra.

Hắn âm thầm thở dài, quả nhiên là đắc chí càn rỡ, sau khi An Vương bị ngăn cản, tâm tính càng táo bạo cực đoan, cũng càng nguy hiểm hơn nữa.

Còn chưa tới gần Thiên Xu viện thì đã nghe được tiếng đàn, Tiêu Thi đang đánh đàn.

Từ bên trong tiếng đàn có thể nghe thấy tâm tình của nàng không tệ, bình tĩnh mà sung sướng.

Loại ngày tháng ngây ngốc ở tiểu viện, tình cờ đi hậu hoa viên của Vương phủ, ở trong mắt người bình thường rất là tẻ nhạt nặng nề. Thế nhưng Tiêu Thi đã quá quen với cuộc sống như thế, gần như giống với lúc nàng còn ở phủ Quốc Công.

Nàng cảm thấy không tệ, bình tĩnh hài hòa, không có chuyện phiền lòng, thỉnh thoảng nghe Sở Ly nói một chút chuyện bên ngoài, lại đi theo Sở Ly tới các nơi một vòng, nhìn phong cảnh các nơi, đi Linh Hạc phong chơi đùa với hai con hạc nhỏ, những tháng ngày qua cũng đủ đặc sắc rồi.

Hắn tiến vào tiểu viện, tiếng đàn im bặt đi.

Bàn tay trắng của Tiêu Thi rời khỏi trên dây đàn, vẫy vẫy tay với hắn.

Sở Ly đi tới rồi ngồi vào phía đối diện nàng, mùi thơm nhàn nhạt kéo tới, sắc mặt của nàng như ngọc trắng, tuyệt mỹ vô bì, đôi mắt sáng thâm thúy như muốn hút tâm thần người ta vào trong vậy, cho dù mỗi ngày đều gặp nàng, đối mặt với đôi mắt sáng của nàng thì cũng có chút không chống đỡ được.

- Võ công của An Vương đã khôi phục rồi sao?

Tiêu Thi lạnh nhạt nói.

Sở Ly ngẩn ra, cười nói:

- Tiểu thư biết từ khi nào vậy?

- Ở trong phủ, tin tức của ta so với ngươi còn linh thông hơn!

Tiêu Thi cười nói:

- Không nghĩ tới tên gieo vạ này lại khôi phục võ công!

Sở Ly gật gù:

- Vừa nãy ta đã thấy.

- Dáng vẻ lại thay đổi đúng không?

Tiêu Thi hừ lạnh nói:

- Đã thành thật một ít chứ?

Sở Ly lắc đầu:

- Vừa vặn ngược lại, càng nặng nề càn rỡ hơn, tiểu thư nên cẩn thận một chút, vạn nhất không ổn thì phải bóp Xá Lợi phật châu!

- Hừm, ta biết rồi.

Tiêu Thi đáp, hừ lạnh một tiếng:

- Chẳng lẽ ngươi bỏ suy nghĩ phế bỏ hắn rồi sao!

Sở Ly cau mày suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái rồi nói:

- Một lần còn tốt, hai lần thì có chút quá, để xem rồi tính tiếp.

- Loại người như vậy không thể thả ra, vừa ngẩng đầu phải ấn xuống, bằng không, nhất định sẽ náo loạn tới mức lật trời, ngươi tự xem đi!

Tiêu Thi hừ lạnh nói:

- Ta vừa nhìn thấy hắn đã thấy phiền, không muốn gặp hắn!

- Vậy thì không gặp.

Sở Ly nói:

- Lúc trước hắn đã đồng ý sẽ không tới Thiên Xu viện.

- Mắt không thấy tâm không phiền!

Tiêu Thi nói.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến âm thanh của Trịnh Lập Đức:

- Đại tổng quản, Vương gia cho mời, ở Dao Quang viện.

Sở Ly gật đầu nói:

- Ừm.

- Hắn lại muốn làm gì chứ?

Tiêu Thi cau mày.

Sở Ly nói:

- Có lẽ không thể chờ đợi được nữa mà muốn lấy vị trí Đại tổng quản của ta xuống.

- Lại muốn thu hồi sao?

Tiêu Thi hừ lạnh nói:

- Hắn thật là đáng ghét, dường như vị trí Đại tổng quản này là bảo bối vậy!

Sở Ly cười nói:

- Đối với người bình thường mà nói quả thực như vậy.

- Ngươi cũng yêu thích chức vị này sao?

Tiêu Thi lườm hắn một cái.

Sở Ly nói:

- Hiện tại có vị trí này hay không cũng không còn đáng kể nữa.

- Ngươi không đơn giản nhỉ!

Tiêu Thi nói:

- Hay là không có thời gian nhàn rỗi để ý tới hắn?

Sở Ly cười lên ha hả.

Tiêu Thi nói:

- Nếu hắn không biết xấu hổ như vậy thì ngươi cũng không cần thiết cho hắn sắc mặt tốt làm gì cả.

Sở Ly cười nói:

- Cứ nhìn xem hắn làm thế nào đi, cũng rất thú vị.

Tiêu Thi lườm hắn một cái.

Lúc Sở Ly đi tới Dao Quang viện thì Tống Lưu Ảnh và Tiết Ngưng Ngọc đều ở đây, Lãnh Tình, Lãnh Thu cũng ngồi ở một bên.

An Vương ngồi ở vị trí chủ tọa trong phòng khách, phía dưới bên phải là Hư Ninh, vị trí bên trái là để cho hắn, Tống Lưu Ảnh và Tiết Ngưng Ngọc thì lại cách rất xa.

Sở Ly ôm quyền một cái, làm lễ với từng người, sau đó ngồi vào phía đối diện với Hư Ninh, lại nhìn về phía An Vương:

- Vương gia có chuyện gì quan trọng vậy?

- Liên quan tới chức vị của ngươi.

An Vương nghiêm mặt nói:

- Hiện tại bản vương đã khôi phục võ công, cũng có thể quản được chuyện trong phủ, Sở Ly ngươi hiện tại là Bách phu trưởng Bí Vệ phủ, cũng là người quyền cao chức trọng, cần chuyên tâm làm việc, tinh lực có hạn, cho nên chuyện trong phủ để ta làm đi.

Sở Ly cười ôm quyền:

- An Vương thương cảm, ta vô cùng cảm kích.

- Vậy bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là tổng quản của Thiên Xu viện, thu hồi vị trí Đại tổng quản lại.

An Vương thoả mãn gật gù, trong lòng áp chế rất khó khăn.

Hắn muốn nhìn thấy biểu hiện phiền muộn của Sở Ly, kết quả đối phương lại giống như trút được gánh nặng, ung dung sung sướng, khiến cho trong lòng hắn kìm nén một đạo lửa giận khó nhịn.

Sở Ly cười nói:

- Như vậy rất tốt, chuyện trên người sẽ nhẹ hơn, quản Vương phủ to lớn cũng không dễ, ta cũng cảm thấy tinh lực của mình không đủ.

- Rất tốt.

Trong lòng An Vương phiền muộn, trên mặt lại để lộ ra vẻ thoả mãn, gật gù:

- Gần gây ngươi khổ cực rồi, bản vương sẽ thưởng cho ngươi, ngươi vẫn không có nha hoàn đúng không?

Sở Ly khoát tay một cái nói:

- Đa tạ ý tốt của Vương gia, chờ Tuyết Lăng trở về sẽ làm nha hoàn của ta.

- Cũng không phải là Tuyết Lăng không trở về.

An Vương nói:

- Bản vương tìm một vị nha hoàn như hoa như ngọc, nhất định sẽ bao ngươi thoả mãn, yên tâm đi!

Sở Ly cười lắc đầu một cái rồi nói:

- Không dám nhận.

An Vương sầm mặt lại, lạnh lùng nói:

- Sở tổng quản, ngươi muốn cự tuyệt ý tốt của bản vương sao? Hay là xem thường bản vương?

Sở Ly nói:

- Vương gia, chuyện ta tò mò nhất chính là sao Vương gia có thể khôi phục võ công lại được.

- Ngày mai nha hoàn sẽ đến viện của ngươi.

An Vương hừ lạnh một tiếng nói:

- Chuyện võ công của bản vương khôi phục là một chuyện rất khéo, bỗng nhiên lĩnh ngộ đối với Kim Thân La Hán thần công, trong một đêm đã khôi phục lại như lúc ban đầu, thậm chí công lực đột ngột tăng lên gấp đôi, thật là kỳ diệu!

Sở Ly cười cợt.

Mình cũng tu luyện Kim Thân La Hán thần công, tuy rằng bởi vì Tuyệt Vân thần công và Thiên Ma công mà chậm trễ, thế nhưng mỗi ngày cũng rút ra thời gian để tu luyện một chút, cho nên cũng có rất nhiều ích lợi đối với Kim Cương Độ Ách thần công, mơ hồ sắp đột phá cảnh giới.

Nhưng Kim Thân La Hán thần công không thần kỳ như vậy, trong một đêm đã khôi phục công lực hơn nữa lại còn tăng lên gấp bội, nhất định đã dùng biện pháp khác.

Đọc truyện chữ Full