Lý Thanh Ca không thể cử động, cả người cứng đờ trong lồng ngực hắn, tuy rằng vừa bắt đầu nàng vừa luống cuống vừa thẹn thùng, nhưng dần dần nàng bình tĩnh lại, khóe môi hiện lên một nụ cười lạnh lẽo.
Bỗng nhiên, nàng ngã ngửa đầu về phía sau, đập thẳng đầu vào cằm hắn
Cao Dật Hiên ngẩn ra, chưa kịp phản ứng thì Lý Thanh Ca đã nhe răng cắn hắn một cái.
“Ah.” Cao Dật Hiên bị đau khẽ rên nhưng vẫn không buông nàng ra, trái lại vì cái cắn này mà đôi mắt trong trẻo lập tức trở nên thâm trầm.
“Nha đầu, muội đang tức giận sao?” Âm thanh hắn trầm thấp, mang theo hơi thở nóng rực, vốn chỉ muốn đùa nàng một chút, không ngờ giờ khắc này lại cảm thấy một ngọn lửa nóng đang bốc lên.
Thừa cơ hội nàng quay người lại, mặt đối mặt với hắn, hơi ngẩn đầu, nhìn vào đôi mắt sâu sắc của hắn, nàng nở nụ cười lành lạnh: “Ta vẫn thích nghe ngươi gọi ta là…tiểu tẩu tử hơn.”
Ầm, như có cái gì đó đột nhiên bùng nổ trong đầu, cả người Cao Dật Hiên lập tức cứng đờ, như bị người ta dội một chậu nước đá, lạnh thấu tim.
Nhưng nhìn sự giảo hoạt trong mắt Lý Thanh Ca, hắn không cam lòng, tức giận nắm chặt eo nàng, dùng hết sức đẩy nàng ép vào một gốc cây, giữ chặt lấy nàng.
“Tiểu tẩu tử? Thật sao?” Ngón tay thon dài nắm lên cái cằm nhỏ của nàng, hắn bình tĩnh nhìn, gương mặt tà mị của hắn mặc dù có vẻ buồn bực vô cùng, nhưng vẫn mang theo nụ cười cố hữu, có chút ngả ngớn, có chút xấu xa.
Bóng đêm thâm trầm, không biết từ khi nào một mảnh trăng cong cong đã treo trên bầu trời, chiếu xuống một luồng sáng màu bạc ấm áp.
Gió đêm nhẹ thổi, mang theo từng cơn lạnh, Lý Thanh Ca đứng trước ánh mắt lạnh lùng của hắn, chỉ cảm thấy tay chân tê dại, mặt khác, thân cây thô ráp sau lưng khiến nàng thấy đau, nhưng nàng không đầu hàng, khóe môi mỉm cười châm chọc hắn: “Không thích gọi như thế sao? Hay ta gọi ngươi là ca ca được không? Hay là Nhị đệ?”
Cao Dật Hiên bị vẻ mặt của nàng chọc tức.
“Tiểu nha đầu, không ngờ muội lại thích kiểu đùa dai thế này? Được, đêm nay tiểu gia sẽ thỏa mãn muội.” Hắn gần như thô bạo kéo y phục của nàng, muốn nhìn thấy ánh mắt nàng sợ hãi, muốn nghe nàng xin tha thứ.
Nhưng mà, phản ứng của Lý Thanh Ca khiến hắn thất vọng.
Quần áo xộc xệch, lộ ra phần xương quai xanh và một mảng da thịt như ngọc, mái tóc đen như mực bị xổ tung rối loạn, buông xuống trên đầu vai.
“Không lẽ Nhị đệ không thích?” Ánh mắt lưu chuyển, nàng thậm chí còn khẽ cười khanh khách, tiếng nói cười uyển chuyển như tiếng ngọc khua, nhưng lại lạnh lẽo thấm vào da thịt.
Ngón tay lành lạnh chậm rãi men theo cằm của nàng trượt xuống, ánh mắt Cao Dật Hiên nặng nề, mang theo ý cười nồng đậm.
Tiểu nha đầu này, uổng cho hắn từng lăn lộn giữa chốn hương phấn bao lâu nay, nhưng không ngờ tối nay lại thua trong tay nàng? Lại dùng phép khích tướng vụng về như vậy.
Trong lòng Cao Dật Hiên thở dài, đầu cúi thấp xuống, cảm giác được thân thể nàng hơi cứng đờ, trong mắt xẹt qua một ý cười rồi biến mất, hắn dán mặt vào bên tai nàng, trầm thấp nỉ non: “Thích chứ, gia rất thích, nhưng mà, gia càng thích nghe muội gọi ta là tướng công hơn.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Thiếp
Chương 46: Buồn bực
Chương 46: Buồn bực