" A Tự, ngươi còn nhớ rõ trước đó vài ngày ta đến nhà ngươi, nói với ngươi mẹ ta gần đây có chút không đúng chứ?"
Khương Tự gật đầu.
Tạ Thanh Yểu lau nước mắt: " Lúc ấy ta còn suy đoán phụ thân ở bên ngoài nuôi ngoại thất, là ngươi nói chuyện trời đất nhắc nhở ta, sau khi về nhà mới phát hiện mẹ ta tâm thần bất an là bởi vì phụ thân ta cử chỉ quái dị, đến đêm thường xuyên làm ra hành vi kỳ quái. Mẹ ta cho là phụ thân trúng tà, lúc này mới nghĩ đến tìm Lưu tiên cô đến trừ tà. Lưu tiên cô vừa chết, tâm tình mẹ ta rất suy sụp, ta khuyên bà ấy mời một đại phu tốt xem thử cho phụ thân coi sao, mời danh y đến mới biết được thì ra phụ thân ta không phải trúng tà, mà là mắc chứng mộng du......"
Khương Tự yên lặng nghe, nhíu mày.
" Đây cũng không phải chuyện gì tốt, cho nên ta liền không nhắc với ngươi. Phụ thân ta đã bắt đầu dùng đơn thuốc đại phu kê, ai ngờ được ——" Tạ Thanh Yểu nói không được, che miệng bắt đầu khóc.
" Không đúng ——" Lông mày Khương Tự càng nhăn càng sâu.
Kiếp trước, lúc này Vĩnh Xương Bá cũng mắc phải chứng mộng du, lại bởi vì không mời đại phu xem qua mà ầm ỹ ra trò cười ngủ chuồng heo, nhưng cho dù Vĩnh Xương Bá từng ngủ chuồng heo, cũng không có giết chết Vĩnh Xương Bá phu nhân trong mộng mà.
Kiếp này Vĩnh Xương Bá sớm tra ra chứng bệnh mộng du, còn dùng đơn thuốc đại phu kê, vô luận nghĩ như thế nào đều không nên phát sinh sự tình ngộ sát thê tử được.
" Cái gì không đúng?" Tạ Thanh Yểu đình chỉ thút thít, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ trắng bệch nhìn Khương Tự.
" Chẳng lẽ nói đại nha hoàn tận mắt nhìn thấy bá phụ sát hại bá mẫu?"
Tạ Thanh Yểu run run lông mi, nước mắt lăn xuống: " Phụ thân cùng mẫu thân vẫn luôn nghỉ cùng một chỗ, thường thường đều là mấy đại nha hoàn hầu hạ bọn họ rửa mặt buổi sáng. Sáng sớm hôm nay mấy người các nàng đi vào, liền thấy phụ thân ngồi ở bên người mẫu thân không chút phản ứng, trong tay cầm giá cắm nến nhuốm máu, mà mẫu thân sớm đã ——"
Khương Tự bắt lấy trọng điểm: "Chính là các nàng cũng không nhìn thấy bá phụ cầm giá cắm nến đâm vào bá mẫu, đúng không?"
Tạ Thanh Yểu khẽ giật mình: " A Tự, ngươi đây là ý gì?"
Khương Tự dùng sức nhéo nhéo tay Tạ Thanh Yểu: " Thanh Yểu, người đều nói tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, nhưng có lúc con mắt cũng sẽ gạt người. Mấy nha hoàn kia nhìn thấy bá mẫu bị hại, mà bá phụ cầm giá cắm nến nhuốm máu ngồi lặng một bên, đương nhiên sẽ cho rằng là bá phụ giết bá mẫu. Kỳ thật suy nghĩ kỹ một chút, các nàng cũng không nhìn thấy quá trình hành hung mà."
Tạ Thanh Yểu đã hồ đồ rồi: " Nhưng mà lúc ấy chỉ có phụ thân mẫu thân mà, người khác cũng không có khả năng né qua mắt nhiều người như vậy đi vào ——"
Nàng đương nhiên không muốn tin tưởng sự thật tàn khốc phụ thân tự tay giết chết mẫu thân, mà đâu chỉ có nàng không thể nào tiếp thu được, sau khi phụ thân thanh tỉnh một mực muốn lấy cái chết chuộc tội, nếu không phải có một đám người cản lại, nói không chừng đã đi theo mẫu thân rồi......
Tạ Thanh Yểu nghĩ đến điều này, liền tuyệt vọng đến muốn khóc.
Nàng cùng huynh trưởng thống khổ, không chỉ là mất đi mẫu thân, mà còn có thống khổ khi phụ thân không thể tiếp nhận được việc đã giết chết mẫu thân.
Hiện tại A Tự lại nói cho nàng, mẫu thân khả năng cũng không phải là phụ thân sát hại?
Tạ Thanh Yểu khó mà tin được, nhưng sâu trong lòng lại cất giấu chờ đợi, phần chờ đợi này làm nàng càng thêm lo được lo mất, thẳng tắp nhìn chằm chằm Khương Tự nói: " A Tự, ngươi vì sao nói như vậy?"
Khương Tự tỉnh táo lại.
Đối mặt với bạn tốt, nàng không thể không tỉnh táo.
" Ta từng nghe nói qua mộng du, chứng mộng du sau khi người đi ngủ sẽ có một vài hành vi khác thường, tỉ như rời giường ra ngoài du đãng, hoặc là làm chuyện nào đó. Nhưng xét đến cùng, những việc này tuy là trong lúc họ ngủ mơ gây nên, nhìn như không biết chút nào, nhưng theo bản năng hành vi kỳ thật là phản ứng xuất phát từ suy nghĩ sâu trong nội tâm. Thanh Yểu, chẳng lẽ ngươi tin trong lòng bá phụ động sát cơ với bá mẫu?"
" Tuyệt không có khả năng!" Tạ Thanh Yểu kích động phủ nhận.
" Cha mẹ ta ân ái như vậy, phụ thân làm sao lại nổi lên ý nghĩ như vậy!"
" Có quả tất có nhân. Nếu chúng ta đều cho rằng bá phụ tuyệt không có khả năng nổi lên ý niệm sát hại bá mẫu, vậy quả mà bá mẫu bị hại, nhân liền không nên rơi vào trên người bá phụ ——"
Khương Tự còn chưa phân tích xong, Tạ Thanh Yểu đã kích động nắm chặt hai tay của nàng: " A Tự ngươi nói đúng, nương ta không thể nào là phụ thân giết! Quá tốt rồi, quá tốt rồi ——"
Khương Tự yên lặng thở dài.
Nàng phân tích như vậy, kỳ thật chủ yếu dựa vào chính là kết quả hoàn toàn khác biệt giữa kiếp trước và kiếp này. Nhưng không có gì là tuyệt đối cả, Vĩnh Xương Bá phu nhân đến cùng có phải Vĩnh Xương Bá giết chết hay không, cuối cùng vẫn phải dựa vào chứng cứ nói chuyện.
Tạ Thanh Yểu lau lau nước mắt, không kịp chờ đợi đi ra ngoài.
Khương Tự vội vàng ngăn nàng lại: " Thanh Yểu, ngươi đi đâu?"
" Ta đi nói cho phụ thân, mẫu thân không phải do ông ngộ sát, hung thủ nhất định là một người khác!"
" Thanh Yểu, ngươi mà nói như vậy với bá phụ, ông ấy nhất định cho rằng là ngươi đang an ủi ông ấy."
Tạ Thanh Yểu có chút luống cuống: " Phụ thân không tin làm sao bây giờ đây? A Tự, ngươi giúp ta đi, ta thật sự sợ phụ thân cũng xảy ra chuyện. Ta đã mất đi mẫu thân, không thể lại mất luôn phụ thân."
Khương Tự nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: " Thanh Yểu, ngươi dẫn ta đi gian phòng bá mẫu ngộ hại nhìn một cái đi."
Tạ Thanh Yểu toàn thân run lên, cuối cùng gật đầu một cái: " Được, ngươi đi theo ta."
Vợ chồng Vĩnh Xương Bá ở tại chủ viện, lúc này Vĩnh Xương Bá phu nhân sớm đã được các bà tử chỉn chu thỏa đáng chuyển đến linh đường, chỗ bà nghỉ ngơi ngược lại rất quạnh quẽ, chỉ có hai nha hoàn trông coi.
" Đại cô nương." Vừa thấy Tạ Thanh Yểu tới, hai nha hoàn rối rít hành lễ.
Tạ Thanh Yểu ngày thường rất hòa khí với các nha hoàn, giờ phút này lại không có tâm tư để ý tới, đi đến trước cửa vươn tay đẩy cửa.
Một nha hoàn nhịn không được nói: " Đại cô nương, công tử nói không cho phép bất luận kẻ nào đi vào ——"
Tạ Thanh Yểu liếc nha hoàn một cái, lạnh lùng nói: "Tránh ra!"
Thấy Tạ Thanh Yểu thái độ cường ngạnh, nha hoàn thức thời lui đến một bên, tùy ý cho nàng đẩy cửa ra mang theo Khương Tự đi vào.
Còn chưa tiến vào nội thất, mùi máu tươi nồng nặc đã đập vào mặt.
Khương Tự khó chịu nhún nhún cái mũi.
Mùi máu tươi nồng nặc như vậy, chỉ sợ những mùi khác đều sẽ bị át đi.
Bên trong mùi máu tươi càng nồng đậm hơn, bình phong ngã trên mặt đất, màn lụa màu thiên thanh sau mưa móc rối loạn lung tung, phía trên có vết máu loang lổ.
Trên giường chăn gấm quấn thành một đống chất ở một góc, ga giường đã thành màu đỏ sậm, hiển nhiên chuyện xảy ra bất ngờ lại quá mức đáng sợ, trước mắt còn chưa có ai quan tâm thu dọn.
" Nương ta hẳn là ngủ ở bên ngoài." Tạ Thanh Yểu chỉ vào giường dựa vết máu loang lổ ở bên ngoài, lã chã rơi lệ.
" Bình thường mà nói, phải là bá phụ chọn ngủ bên ngoài chứ? "Khương Tự vô ý thức nói.
Sau khi nàng với Úc Thất thành thân, vô lại kia chưa từng ngủ ở thư phòng ngày nào, khi trời tối liền chui vào nội thất, lúc đó hắn nói với nàng, hắn muốn ngủ bên ngoài, để tránh trong đêm thức dậy đụng chạm nàng......
" Ta không biết". Tạ Thanh Yểu mờ mịt nhìn về phía Khương Tự, " Cái này phải hỏi đại nha hoàn hầu hạ mẫu thân đi tiểu đêm."
Mặt Khương Tự nóng lên.
Nàng hình như biết hơi nhiều nhỉ......
" Vấn đề này rất trọng yếu sao?" Tạ Thanh Yểu cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, lập tức gọi một nha hoàn trông coi tiến vào: " Xuân Phương, ngày thường mẫu thân ngủ bên trong hay là bên ngoài?"
" Phu nhân ——" Xuân Phương theo bản năng liếc giường một cái, vết máu chói mắt làm bờ môi nàng ta phát run, " Phu nhân vốn là ngủ ở bên trong, về sau ——"
Nàng ta nhìn nhìn Khương Tự, không nắm chắc có nên nói tiếp hay không.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tự Cẩm
Chương 155: Cái chết của Vĩnh Xương Bá phu nhân
Chương 155: Cái chết của Vĩnh Xương Bá phu nhân