Lời nói của Khương Tự lập tức hấp dẫn lực chú ý của mọi người ở đây.
Chân Thế Thành gấp không chờ nổi hỏi: “Khương cô nương chứng minh thế nào?”
“Chân đại nhân có thể theo ta đến bên bờ hồ Cúc Hà không?” Khương Tự hỏi.
Chân Thế Thành gật đầu: “Tất nhiên có thể.”
Hắn vốn cũng chuẩn bị sau khi tra hỏi xong sẽ đi hiện trường cẩn thận xem xét một phen.
Một đám người mênh mông cuồn cuộn lần nữa trở về bên hồ Cúc Hà.
Khương Tự chỉ một ngón tay: “Chân đại nhân ngài xem, một khoảng đất này bước chân tuy lộn xộn, nhưng trong đó có một hàng dấu chân lại rất rõ ràng.”
Chân Thế Thành nhìn kỹ, chỉ vào một hàng dấu chân to rộng bên hồ hỏi: “Khương cô nương là nói hàng dấu chân này?”
Khương Tự gật đầu: “Đúng vậy, hàng dấu chân này là Nhị biểu đệ ta lưu lại, đại nhân nếu không tin, có thể lấy giày hiện tại Nhị biểu đệ đang đi đến so sánh.”
Tô Thanh Ý thân thể to bự, một đôi chân cũng bự đến kinh người, Khương Tự có lần tới Hầu phủ ở chơi, ngẫu nhiên nghe thấy nha hoàn oán giận nói giày Nhị công tử không dễ làm, cho nên ấn tượng khắc sâu.
Vừa rồi mọi người tới hiện trường, trong lòng Khương Tự biết không thể thiếu phiền toái, nên vẫn luôn âm thầm tìm kiếm manh mối, rất nhanh liền phát hiện một hàng dấu chân này.
“Mang giày trên chân Tô nhị công tử tới đây so.” Chân Thế Thành phân phó thuộc hạ.
Không bao lâu thuộc hạ mang tới một chiếc giày, sau khi nghiêm túc so xong liền nói: “Đại nhân, hàng dấu chân này xác thật là chủ nhân giày lưu lại.”
Khương Tự đi về phía trước mấy bước, đứng yên bên Cúc Hà hồ: “Cuối cùng là hai hàng dấu chân ở ngay chỗ này, mũi giày hướng bên hồ, có thể thấy được trước khi Nhị biểu đệ rơi xuống nước đang đối mặt về phía Cúc Hà hồ. Nếu Nhị biểu đệ là bị người đẩy vào trong nước, như vậy hung thủ khẳng định đứng ở phía sau hắn. Đại nhân cảm thấy ta nói có đạo lý không?”
Chân Thế Thành gật đầu: “Khương cô nương nói có đạo lý, có điều ngoài dấu chân của Nhị công tử ra, các dấu chân khác nhiều mà lộn xộn, muốn từ trong những dấu chân này tìm ra dấu chân của hung thủ cơ hồ không có khả năng.”
Chân Thế Thành nói xong, trong lòng thở dài.
Có rất nhiều hiện trường vụ án, thường thường bởi vì mọi người không biết mà phá hủy rất nhiều manh mối vô cùng trọng yếu, mang đến cho vụ án vốn dĩ dễ dàng tra ra manh mối khó khăn rất lớn, thế nhưng lại không thể bởi vì những cái đó mà chỉ trích khổ chủ.
Khương Tự nhìn chằm chằm những dấu chân hỗn loạn trên mặt đất, trong lòng cảm thấy nặng trĩu.
Trong số những dấu chân này tất nhiên có một hàng là hung thủ lưu lại, chỉ tiếc từ khi người cứu người cùng người xem náo nhiệt đến đây, sớm đã không thể phân biệt được nữa.
Khương Tự khe khẽ thở dài: “Đại nhân hiểu lầm, ta nhắc tới dấu chân, đương nhiên không trông cậy dựa vào cái này tìm ra hung thủ, mà là để cho mọi người biết vị trí đứng của hung thủ lúc ấy. Nếu thực sự có hung thủ tồn tại, hắn hẳn phải đứng ở chỗ này, các vị có đồng ý không?”
Mọi người không khỏi gật đầu.
Khương Tự nhấc mép váy: “Nhị biểu đệ hình thể to bự, vậy thì rớt vào trong nước tất nhiên sẽ bắn lên một vũng nước, hung thủ không thể tránh né vậy thì y phục sẽ bị ướt nhẹp rất nhiều.”
“Thì tính sao? Nắng to như thế, qua lâu như vậy cho dù ướt nhẹp cũng đã sớm khô.” Vưu thị phản bác nói.
Khương Tự nhìn về phía Vưu thị: “ Lúc ta trở lại sân khấu kịch cũng đang còn sớm, người nhìn thấy ta đến có thể chứng minh y phục của ta là sạch sẽ. Với cả, mợ cả lẽ não không nhận ra chất liệu váy của ta?”
Vưu thị tập trung nhìn vào, sắc mặt khẽ biến.
Khương Tự mặc váy xanh màu sắc tươi đẹp, là dùng một loại chất liệu tên là “Bích oánh sa” quý báu cắt thành. Loại chất liệu này làm thành quần áo mùa hè mặc vào mát lạnh lại không đổ mồ hôi, đặc biệt thoải mái, rất nhiều phu nhân quý nữ đều thích mặc, lại có một điểm không tốt, đó là dù chỉ dính vài giọt nước cũng sẽ hoa râm, giống như dầu mỡ vậy. Mà Khương Tự váy xanh sạch sẽ, không có nửa điểm hoa đốm nào.
Chính như lời Khương Tự nói, chẳng sợ hung thủ có cẩn thận đến mấy, thì sau khi đẩy Tô Thanh Ý vào trong nước trên người không có khả năng một giọt nước cũng không bắn đến, mà nàng không thể nghi ngờ dùng một cái váy xanh chứng minh trong sạch của mình.
Khương Tự không nhìn Vưu thị sắc mặt khó coi nữa, hơi cong khóe môi nói với Chân Thế Thành: “Thật đáng tiếc, tiểu nữ tử chỉ có thể chứng minh chính mình trong sạch, về phần tìm ra hung phạm, liền phải làm phiền Chân đại nhân.”
Chân Thế Thành nhìn về phía Khương Tự ánh mắt khó nén thưởng thức: “Khương cô nương làm rất tốt.”
Khương Tự hơi hơi uốn gối, lui đến một bên.
Khương Trạm nhẹ nhàng kéo kéo Khương Tự, giơ ngón tay cái với nàng.
Khương Tự đáp lại một nụ cười nhẹ, sau đó lại rất nhanh thu liễm ý cười.
Có lẽ bởi vì ở kiếp trước biết Tô Thanh Ý “Bệnh chết” rất nhanh, nên kỳ thật trong tiềm thức nàng đã tiếp nhận chuyện này, cho nên khi sự tình phát sinh ở trước mắt tâm tình tuy trầm trọng, nhưng lại không sinh ra loại cảm giác tuyệt vọng khó có thể khắc chế như khi đối mặt với vợ chồng Vĩnh Xương Bá qua đời.
“Nói như vậy, hung thủ rất có thể từng thay xiêm y?” Vưu thị bỗng nhiên hỏi.
Chân Thế Thành gật đầu: “Không bài trừ loại khả năng này.”
Vưu thị chậm rãi di chuyển ánh mắt, cuối cùng dừng ở trên người Nhị thái thái Hứa thị.
Mọi người nhìn theo tầm mắt Vưu thị, mấy nha hoàn bà tử nháy mắt thay đổi sắc mặt.
Các nàng đồng thời nhớ ra khi Nhị thái thái Hứa thị tham gia tiệc mừng thọ mặc một cái áo ngoài hoa lụa cuống thị khắc sợi văn màu xanh ngọc, xem diễn được nửa đường thì rời sân, hiện tại trên người mặc lại là một kiện áo ngoài hoa cẩm chướng màu đinh hương.
“ Đệ muội tại sao lại thay quần áo?” Vưu thị tiến lên một bước, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Hứa thị.
Lúc trước, lúc bà ta nghe diễn ở sân khấu bên kia, trong lúc vô ý thoáng nhìn thấy Hứa thị nửa đường vội vàng rời sân, trong lòng đã cảm thấy nghi hoặc, chẳng qua không có nghĩ nhiều. Hiện tại nghĩ lại, nếu Hứa thị động thủ với con thứ, thời gian hoàn toàn trùng khớp.
Hứa thị đạm mạc liếc nhìn Vưu thị: “Thay cái y phục cũng phải báo cáo với đại tẩu sao?”
“Ngươi ngày thường thay mấy bộ y phục ta không quản, nhưng hiện giờ Ý nhi đã chết, ngươi từng thay xiêm y liền có hiềm nghi!” Vưu thị kích động, “ Chân đại nhân, lúc trước xem diễn được một nửa thì cô ta rời đi, tính thời gian chính là thời điểm con thứ ta gặp nạn, chuyện này không có khả năng chỉ là trùng hợp!”
“Thế tử phu nhân tạm thời đừng nóng nảy.” Chân Thế Thành trấn an nói.
Hứa thị nhàn nhạt mở miệng: “Đại tẩu đừng có tùy ý hắt nước bẩn lên trên người người khác. Ta xem diễn nửa đường rời sân, là bởi vì nha hoàn tới bẩm báo nói Bảo Nhi tỉnh. Ta trở về bón thuốc cho Bảo Nhi, trên y phục dính nước thuốc, đương nhiên phải thay lại y phục. Việc này nha hoàn ta có thể chứng minh.”
Nghe Hứa thị nhắc tới Tô Thanh Bảo, ngữ khí Vưu thị càng thêm kích động: “Không cần giảo biện, ngươi nhất định là vì báo thù thay Bảo ca nhi, mới hại Ý nhi!”
“Câm mồm!” Tô đại lão gia quát một tiếng, sắc mặt âm trầm, “Trước mặt nhiều người như vậy hồ ngôn loạn ngữ, không ngại mất mặt à?”
“Ta không có hồ ngôn loạn ngữ! Lão gia cho dù ông không muốn việc xấu trong nhà truyền ra ngoài, cũng không thể để Ý nhi chết không nhắm mắt được!”
Chân Thế Thành ho khan một tiếng: “Tô thế tử, bản quan muốn nghe xem thế tử phu nhân vì sao nói như vậy.”
Đả kích mất con cộng thêm tính kế Khương Tự lại bị nhục, Vưu thị khó có thể khống chế cảm xúc, không chút do dự đem nội tình nói ra: “Ý nhi tâm trí không đủ, lại thích cùng người chơi đùa, hai ngày trước lúc tìm Bảo ca nhi chơi bịt mắt trốn tìm không cẩn thận đẩy nó từ trên núi giả xuống. Phần đầu Bảo ca nhi bị thương, hôn mê hồi lâu, Hứa thị nhất định là ghi hận trong lòng mới xuống tay với Ý nhi!”
Nghe Vưu thị nhắc tới nhi tử, Hứa thị đỏ vành mắt, cười lạnh nói: “Đại tẩu sai rồi, chính là bởi vì sau khi Bảo ca nhi bị thương ta thương tâm gần chết, mới càng sẽ không xuống tay với đứa trẻ của người khác. Làm một mẫu thân, ta sẽ làm không ra loại chuyện như vậy!”
Lúc này thanh âm thanh lãnh của thiếu niên truyền đến: “Ta phát hiện một chuyện rất có ý tứ.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tự Cẩm
Chương 211: Người hiềm nghi mới
Chương 211: Người hiềm nghi mới