Khương Tự nằm ở trên lưng Khương Trạm, trên đầu đội hỉ khăn, trong mắt nhìn đến chỉ có bả vai rộng lớn của huynh trưởng.
Bả vai ấy rộng mà hữu lực, không còn đơn bạc như thiếu niên, khiến người ta vô cùng an tâm.
Khương Tự dựa vào đầu vai Khương Trạm, nước mắt lặng lẽ rơi.
Đời trước nàng gả vào An Quốc Công phủ cũng là nhị ca cõng nàng lên kiệu kiệu, lúc ấy nàng đối với huynh trưởng cõng nàng không có bao nhiêu luyến tiếc, thậm chí còn có chút ghét bỏ.
Huynh trưởng người khác đều là lương tài mỹ ngọc, tuổi trẻ thành tài, mà huynh trưởng nàng lại là tên ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp.
Nàng nghĩ đến nhiều hơn là cuộc sống sau khi gả vào An Quốc Công phủ, có khát khao, có bất an, cô độc lại không có không muốn rời xa thân nhân đã bên nàng mười lăm năm.
Hiện tại ngẫm lại, nàng thật đúng là quá phận.
Khương Tự nghĩ như vậy, không biết vì sao càng cảm thấy chua xót, nước mắt từng giọt rơi xuống, dừng ở trên cổ Khương Trạm.
Bước chân Khương Trạm dần chậm lại, rồi không thể bước tiếp nữa.
Tứ muội khóc?
Hắn vừa dừng lại, người vây quanh xem náo nhiệt không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Làm sao vậy, không lẽ Khương Tứ cô nương quá nặng, Nhị công tử không cõng nổi nữa?
Không đến mức đó chứ, nhìn dáng người Tứ cô nương, thon thả lắm mà.
Úc Cẩn tức á.
Hắn còn chờ A Tự lên kiệu hoa rồi nhanh nhanh mang về nhà đây, Khương Trạm hỗn trướng này đang làm gì vậy?
Chẳng lẽ cho rằng không đi liền có thể giữ A Tự lại? Gặp qua thương muội muội, nhưng chưa gặp qua không biết xấu hổ như vậy!
Úc Cẩn mím chặt môi mỏng, nhưng băn khoăn một đám người nhạc gia đang nhìn, nên cũng không thể bay lên một cước đá bay Khương Trạm được.
Vì thế càng tức giận.
Khương Tự theo Khương Trạm dừng lại cũng phục hồi tinh thần, nhẹ nhàng gọi một tiếng nhị ca.
Khương Trạm có chút chần chờ: “Tứ muội ——”
Khương Tự thấp giọng hỏi: “Huynh là cõng không nổi sao?”
Cái gì, cõng không nổi?
Khương Trạm phi như bay tới trước kiệu hoa.
Dưới ánh mắt uy hiếp của Úc Cẩn, hỉ nương vội vội vàng vàng đỡ Khương Tự lên kiệu hoa.
Trơ mắt nhìn thân ảnh muội muội một thân hỉ phục đỏ thẫm biến mất phía sau rèm kiệu, kiệu hoa ở trong tiếng kèn rung trời lắc lư đi xa, Khương Trạm nhất thời cảm thấy thật hụt hẫng.
Vậy là đã lấy chồng rồi.
Sau này hắn thành thân vẫn là sinh con trai hơn, tâm tình đưa người yêu thương lên kiệu hoa thật quá tồi tệ.
Tâm tình Úc Cẩn lại hoàn toàn tương phản.
Hắn cưỡi đại mã cao to đi ở phía trước kiệu hoa, ý cười bên môi chưa từng ngừng.
Người xem náo nhiệt chen chúc hai bên đường phố thét chói tai liên tục.
“Mau xem, đó chính là Yến Vương!”
“Yến Vương thật tuấn tú, còn trẻ như vậy, Yến Vương phi thật có phúc khí……”
“Ta nghe nói Yến Vương phi là một mỹ nhân tuyệt sắc đó, hẳn là Yến Vương có phúc khí mới đúng……”
“Nói như vậy, Yến Vương và Yến Vương phi là trời đất tạo nên một đôi.”
Úc Cẩn dựng lỗ tai đem những lời nghị luận nghe vào trong tai, đặc biệt vui sướng, hơi hơi nghiêng đầu liếc tùy tùng rải tiền mừng một cái.
Tùy tùng rải tiền mừng mặt mày linh hoạt, lập tức nắm một cục tiền mừng lớn quấn dây tơ hồng ném về phương hướng kia.
Đám người hò hét liên tục.
Chiêng trống vang trời, mười dặm hồng trang, đám người theo đội ngũ đón dâu cùng nhau kích động tiến về phía trước, lưu lại cánh hoa cùng pháo da đầy đất.
Náo nhiệt qua đi, chỉ còn lại im ắng quạnh quẽ.
Cửa hông Vĩnh Xương Bá phủ kế bên Đông Bình Bá phủ mở rộng, huynh muội Tạ gia đứng ở nơi đó, chậm rãi thu hồi tầm mắt.
“Trở về đi.” Tạ Ân Lâu sắc mặt bình tĩnh nói với Tạ Thanh Yểu.
Huynh muội hai người sóng vai trở về.
Tạ Thanh Yểu hơi hơi thở dài: “Vốn tưởng rằng có thể đưa A Tự xuất giá……”
Tuy là bạn tốt chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, nhưng vì có hiếu kỳ trong người, nên không thể tham gia hỉ sự.
Đối với hai huynh muội vì cha mẹ giữ đạo hiếu mà nói, đừng nói hỉ sự cỡ này, cho dù là nhà bình thường mở tiệc chiêu đãi cũng không thể tham gia.
Tạ Ân Lâu không nói nhiều, chỉ yên lặng nghe muội muội nhắc mãi, nhanh chân đi vào bên trong.
Tạ Thanh Yểu đánh giá thần sắc Tạ Ân Lâu, chỉ cảm thấy huynh trưởng lạnh lùng như băng không có một tí ý cười, rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Đại ca, A Tự lấy chồng, Huynh…… Trong lòng huynh có phải không dễ chịu không?”
Bước chân Tạ Ân Lâu hơi dừng, nhìn muội muội.
“Đại ca ——” Tạ Thanh Yểu lại có chút hối hận khi hỏi ra miệng.
Rõ ràng là chuyện không có ý nghĩa, hỏi rõ thì thế nào đây?
Chỉ là nghĩ đến những ngày tháng vô tư khi huynh trưởng và A Tự còn nhỏ, rốt cuộc vẫn thấy tiếc nuối.
A Tự sao lại thành Yến Vương phi chứ? Hoàng gia không thể so với bình thường, A Tự gả qua đó chỉ sợ ngày tháng sẽ không quá dễ chịu.
Tạ Ân Lâu nhìn Tạ Thanh Yểu, thần sắc nghiêm túc: “Cũng không có, muội suy nghĩ nhiều.”
“Đại ca ——” Thấy Tạ Ân Lâu nhanh chân đi xa, Tạ Thanh Yểu xách váy đuổi theo.
Đội ngũ thành thân đi một vòng quanh thành, rốt cuộc ngừng ở cửa Yến Vương phủ.
Sau một phen lăn lộn, đến khi ngồi xuống hỉ giường ở tân phòng, Khương Tự chỉ cảm thấy cả người như muốn rã ra.
Sắc trời không quá tối, cách hỉ khăn còn có thể cảm nhận được trong phòng sáng ngời.
Hỉ khăn rất nhanh liền được vén lên, Khương Tự liếc mắt một cái liền nhìn thấy Úc Cẩn đứng ở trước mặt, đang mỉm cười nhìn nàng.
Ánh mắt hai người giao nhau, nhất thời quên luôn mọi người ở đây.
“Vương gia, Vương phi, nên uống chén rượu giao bôi.”
Người chúc phúc đưa tới chén rượu giao bôi, cắt ngang hai người đối diện.
Úc Cẩn nhận lấy chén rượu rồi uống một hơi cạn sạch, sau đó thả chén không xuống, đuổi người trong tân phòng ra ngoài.
“Vương gia, ngài nên ra phía trước kính rượu.” Nội quản sự bên nhà trai nhắc nhở.
Nội quản sự là một phụ nhân trung niên mặt vuông dài, họ Kỷ, nhân xưng Kỷ ma ma.
Bà đã sớm được trưởng sử dặn dò, nhất định phải nhìn chằm chằm Vương gia, ngàn vạn đừng để Vương gia gây sự.
Cũng may Vương gia vẫn rất phối hợp, trưởng sử không khỏi quá buồn lo vô cớ.
Úc Cẩn nhíu mày nhìn chằm chằm Kỷ ma ma: “Bà là ——”
Phụ nhân này lại từ đâu ra? Vương phủ sao mà luôn xuất hiện người hắn không quen biết một cách khó hiểu thế nhỉ?
Kỷ ma ma tức muốn lật ngửa, trên mặt lại không dám lộ ra tí nào: “Nô tỳ là ma ma quản lý nội viện.”
Úc Cẩn gật đầu: “Đã biết, bà mang theo bọn họ đi ra ngoài đi.”
“Nhưng mà phía trước ——”
Úc Cẩn mí mắt cũng không nâng: “Tối mới đi kính rượu không được sao?”
Kỷ ma ma nghẹn họng nhìn trân trối, một hồi lâu mới cười gượng mời mọi người rời đi, thầm nghĩ: Trưởng sử thật sự không lừa ta!
Trong tân phòng chỉ còn lại có hai người.
Hỉ nến long phượng to bằng cánh tay trẻ con cháy đỏ rực, chiếu tân phòng đến sáng trưng.
Úc Cẩn nhìn chăm chú người ngồi ngay ngắn trên hỉ giường, vui mừng vẫn luôn tràn ra từ đáy lòng.
A Tự rốt cuộc thành thê tử của hắn, từ nay về sau là của hắn rồi.
Khi còn nhỏ một mình sinh hoạt tịch mịch ở thôn trang, thời niên thiếu chém giết tàn khốc ở chiến trường Nam Cương, tất cả tất cả những thứ không tốt vào giờ khắc này đều trở nên đáng giá.
Hắn đến trên thế gian này, có lẽ là vì gặp gỡ rồi ở bên A Tự.
Úc Cẩn chậm chạp không nói ngược lại khiến Khương Tự không chờ được.
Nàng trực tiếp gỡ mũ phượng xuống, cười hỏi: “ Sao lại ngây ngốc rồi?”
Úc Cẩn cầm tay nàng, cười ha hả nói: “Người ta đều nói kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, ngốc tí không quan trọng, chỉ cần nàng không chê.”
Khương Tự trừng hắn một cái: “Mau đi kính rượu đi, khách khứa phía trước còn đang chờ.”
“Ta đây đi kính rượu.” Úc Cẩn đi vài bước đột nhiên lại quay lại.
“Sao vậy?”
Úc Cẩn bưng mặt Khương Tự dùng sức hôn xuống.
Hỉ nến cháy tách tách bắn ra hoa nến, trong nhà nhất thời kiều diễm vô biên.
“Chờ ta.” Xoa xoa khóe môi, Úc Cẩn sải bước đi ra ngoài.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tự Cẩm
Chương 389: Đại hôn
Chương 389: Đại hôn