Trưởng sử dồn khí đan điền rống lên một tiếng: “Vương phi!”
Tuy nói lão bà nhà lão cũng sẽ để bí hí đồ ở trong rương quần áo trừ tà, nhưng mà Vương gia cùng Vương phi lấy bí hí đồ hiển nhiên không phải dùng để trừ tà!
Vương phi da mặt dày như vậy, sẽ dạy hư Vương gia!
Không đúng, Vương gia vốn dĩ cũng không phải thứ gì tốt……
Trưởng sử càng nghĩ càng thấy tiền đồ một vùng tăm tối, trước mắt ẩn ẩn biến thành màu đen.
Úc Cẩn quẹo qua góc tường, hắng giọng: “ Sao trưởng sử lại lớn tiếng ồn ào ở đây?”
Mắt thấy thanh niên trường thân ngọc lập sải bước tới đây, ngữ khí mơ hồ mang theo chất vấn, ổn trọng như trường sử cũng tức giận đến mức trợn trắng mắt.
Cái gì kêu lão lớn tiếng ồn ào? Lão đây là tuân thủ nghiêm ngặt chức trách, ngăn cản Vương gia cùng Vương phi đừng càng chạy càng xa trên con đường tà đạo.
“Vương gia, là ngài bảo Vương phi tới thư phòng?” Mặc dù tức giận cực độ, trưởng sử vẫn nhớ rõ hành lễ với Úc Cẩn.
Úc Cẩn liếc Khương Tự một cái, gật đầu: “Ừ.”
“Vương gia!” Trưởng sử bước về phía trước một bước, biểu tình trầm trọng tựa như ngay sau đó trời sẽ sập xuống, “Thư phòng trọng địa, sao có thể để nữ tử tùy tiện đi vào? Cho dù là Vương phi cũng không nên! Vương gia, ngài rối loạn quy củ như vậy, không ra thể thống gì……”
Úc Cẩn cũng không ngăn cản, tùy ý trưởng sử nói đến nước miếng văng khắp nơi, ước tính lão đầu nói đã xong, cười ha hả hỏi: “Trưởng sử à, nếu không cùng tiểu vương vào thư phòng uống ly trà?”
Trưởng sử vừa nghe uống trà, râu đột nhiên run lên, phảng phất như nháy mắt bị người ta bóp cổ nói không ra lời.
Úc Cẩn nhàn nhạt quét gã sai vặt một cái: “Còn không đỡ trưởng sử vào thư phòng, không có nhãn lực gì cả!”
Gã sai vặt nghe Úc Cẩn nhất, nghe vậy lập tức túm lấy cánh tay trưởng sử kéo vào thư phòng.
Trưởng sử đã có bóng ma sâu sắc với uống trà, cuống quít đẩy gã sai vặt ra nhấc chân chạy.
Gã sai vặt chần chờ nhìn về phía Úc Cẩn: “Vương gia ——”
“Canh cửa đi.” Úc Cẩn dứt lời, duỗi tay kéo Khương Tự vào thư phòng, đi thẳng đến phòng ngủ phía Đông.
Phòng ngủ có một giường thấp, Úc Cẩn đi đến bên giường ngồi xuống, vỗ vỗ đệm mềm dưới thân: “A Tự, ta muốn thưởng thức bí hí đồ mà nàng tìm được một chút.”
Hắn khi nào giấu bí hí đồ ở thư phòng? Hắn là người không cẩn thận như thế sao, muốn giấu cũng nên giấu ở dưới gối đầu.
Khương Tự đi qua, ngồi ở ghế gấm bên cạnh, đưa bức hoạ cuộn tròn qua.
Úc Cẩn tiếp nhận, nghiêm túc nhìn bức hoạ một cái, sắc mặt khẽ biến.
A Tự làm sao lại phát hiện cái này?
Trầm mặc trong chốc lát, Khương Tự hỏi: “ Người trên bức họa là ai?”
Úc Cẩn cũng không mở bức hoạ ra, cầm bức họa đã ố vàng nhìn Khương Tự, thấy nàng hỏi đến nghiêm túc, do dự một chút, cười nói: “Đương nhiên là nàng, bằng không còn có thể là ai?”
Khương Tự lấy bức hoạ cuộn tròn về, từ từ mở ra, chỉ vào người trong họa nói: “ Thiếu nữ trên bức họa đương độ tuổi dậy thì, lúc ta ở tuổi này chàng đang ở Nam Cương.”
Úc Cẩn dở khóc dở cười: “A Tự, nàng không lẽ hoài nghi ta sẽ họa người khác?”
Khương Tự rũ mắt liếc nhìn thiếu nữ trong bức họa, cười như không cười liếc Úc Cẩn: “Người trong bức họa này với ta lúc mười hai mười ba tuổi ít nhất có chín phần giống nhau, ta làm sao có thể hoài nghi chàng họa người khác được? A Cẩn, chàng nói như vậy chẳng lẽ là có tật giật mình?”
Úc Cẩn đột nhiên ho khan hai tiếng, thành thành thật thật nói: “A Tự, nói đến nàng khả năng không tin, ở Nam Cương thật sự có một nữ tử dung mạo thật sự rất giống nàng.”
Khương Tự hơi hơi mím môi.
Úc Cẩn thẳng thắn không thể nghi ngờ khiến tâm tình nàng khoan khoái hơn, khẩn trương lại vẫn như cũ không thể tránh khỏi.
Kiếp trước kiếp này hai đời nghi hoặc, nàng sao có thể thờ ơ đây.
“Là ai?” Nàng hỏi.
Thanh âm tuy nhẹ, lại lộ ra trịnh trọng.
Mà Úc Cẩn trả lời thì tùy ý bao nhiêu: “ Thánh Nữ Ô Miêu.”
Khương Tự chớp chớp mắt: “Thì ra ta rất giống với Thánh Nữ Ô Miêu?”
Úc Cẩn gật đầu: “Ừ, xác thật rất giống, nếu như người không quen mà thấy, chắc chắn cho rằng các nàng là một người.”
“Thật đúng là khéo, đáng tiếc không có cơ hội gặp được.”
Úc Cẩn nhíu mày: “Đương nhiên không có cơ hội, Thánh Nữ Ô Miêu đã hương tiêu ngọc vẫn thành một nắm cát vàng, A Tự chắc chắn sống lâu trăm tuổi.”
Khương Tự trầm mặc không nói.
“Làm sao vậy, A Tự?”
“ Nghĩ không ra.”
“Chỗ nào nghĩ không ra?”
“ Chàng nói họa chính là ta, nhưng chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, ta cũng đã cập kê……”
Đáy mắt Úc Cẩn hiện lên vài phần giãy giụa, nhưng nhìn ánh mắt mờ mịt của Khương Tự, nhận mệnh thẳng thắn nói: “Ai nói, ta lần đầu tiên gặp nàng, nàng mới không đến mười tuổi ……”
Đáp án này vượt ngoài dự kiến, Khương Tự thật sự ngây ngẩn cả người.
“Nàng thật sự không nhớ rõ từng cứu một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi?”
“ Tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi?” Khương Tự vắt hết óc nhớ lại, vẫn như cũ không tìm ra manh mối.
Úc Cẩn nhắc nhở nói: “ Trên đường ngoại ô kinh thành, có một tiểu cô nương bị hai nam nhân kéo đi ……”
Khương Tự ánh mắt sáng lên, bỗng nhiên nhớ tới đoạn chuyện cũ này: “Ta nhớ ra rồi, năm ấy ta đi chùa ngoài thành dâng hương, trên đường thấy có hai người túm lấy một tiểu cô nương không buông, tiểu cô nương nói hai người là kẻ bắt cóc, hai người kia lại nói là huynh trưởng của tiểu cô nương ……”
Nàng còn nhớ rất rõ ràng, bởi vì hai nam tử kia nói như vậy, nên người đi đường xem náo nhiệt đều thờ ơ lạnh nhạt, để mặc tiểu cô nương giãy giụa đều không hề ra tay tương trợ.
Có lẽ là xuất phát từ sự mẫn cảm của nữ hài tử, nàng cơ hồ ngay lập tức nhận định hai nam nhân kia không phải người tốt.
Thấy nữ hài liều mạng giãy giụa, nàng nhanh chóng hạ quyết tâm cứu người, vì thế nói dối nữ hài tử là nha hoàn của nàng mới mất tích trước đó không lâu.
Hai người kia thấy nàng tuy nhỏ tuổi, nhưng nha hoàn bà tử gia đinh lại theo không ít, nhất thời không dám dùng sức mạnh, không cam lòng thả người.
Nàng lệnh A Man đem bạc cho hai người kia mới tính bình ổn phong ba.
Bạc ấy là tiền hương hỏa nàng chuẩn bị đi chùa miếu quyên, cứ như vậy dâng hương cũng khỏi phải đi luôn, liền mang theo nữ hài cứu được trở về thành.
Sau khi về thành tới chỗ nhiều người, nàng cho nữ hài mấy quả bạc nhỏ rồi đuổi người đi, không bao lâu liền ném việc này ra sau đầu.
Đối với nàng mà nói, đó chẳng qua là đúng lúc gặp phải tiện tay mà thôi, tự nhiên sẽ không ghi tạc trong lòng.
Khương Tự kéo lại suy nghĩ, thần sắc cổ quái nhìn Úc Cẩn: “ Tiểu cô nương kia có quan hệ với chàng?”
Bên tai Úc Cẩn lập tức đỏ lên, cuối cùng giãy giụa một chút, quyết tâm nói: “ Tiểu cô nương đó chính là ta!”
Khương Tự cho rằng mình nghe lầm, giơ quạt tròn lên che khuất miệng bởi vì giật mình mà há to, một lúc lâu mới bình phục tâm tình, cân nhắc từng câu từng chữ nói: “A Cẩn, thật sự nhìn không ra…… Chàng khi nhỏ còn có yêu thích như vậy ……”
Mặt Úc Cẩn đỏ bừng, vội vàng giải thích nói: “Ta từ nhỏ sinh hoạt ở thôn trang ngoài kinh, khi còn nhỏ oán thiên oán địa, hận đời, có một ngày liền muốn thoát khỏi đám người đó vào thành thăm thú. Tuy ta không được yêu thích, nhưng dù sao cũng là thân phận hoàng tử, muốn chuồn ra ngoài nào phải dễ dàng, liền linh cơ khẽ động giả dạng thành dáng vẻ của nữ hài, lúc này mới thuận lợi chuồn đi. Ai biết ở nửa đường liền bị người theo dõi……”
Sau lần ấy, hắn thu hồi hết tất cả oán hận bất công, thề nhất định phải có được lực lượng cường đại, để mình không rơi vào hoàn cảnh bất kham như vậy nữa.
Cũng là sau lần ấy, trái tim quái gở lạnh lẽo cứng rắn lần đầu tiên có vướng bận……
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tự Cẩm
Chương 403: Thẳng thắn
Chương 403: Thẳng thắn