Một đám người nháy mắt lao tới, chuẩn bị cứu trợ ( xem náo nhiệt) Thái Tử.
Nhị Ngưu cắn mông Thái Tử không nhả, Thái Tử đau đến kêu ngao ngao: “Ai u, mau kéo nó ra đi —— lão Thất, lão Thất, còn quản chó của ngươi hay không?”
Úc Cẩn đi tới, nhàn nhạt hô một tiếng: “Nhị Ngưu, nhả ra.”
Nhị Ngưu tự hỏi một chút, rồi buông lỏng miệng.
Xem ở phân lượng người này cho nó bò kho, nó đâu có liều mạng cắn, không nghĩ tới lại kêu thảm như vậy.
Thôi, vẫn là đi tìm tiểu chủ nhân chơi đi.
Nhị Ngưu vẫy đuôi rời đi.
“Ngươi đứng lại!” Nội thị theo Thái Tử đến đây đỡ lấy Thái Tử, the thé quát Nhị Ngưu.
Nhị Ngưu dừng lại, nghiêm túc liếc nhìn nội thị một cái.
Làm sao, người này cũng muốn nó bổ sung một ngụm?
Nội thị thế mà trong nháy mắt lĩnh hội được ý tứ của Nhị Ngưu, sợ tới mức lui về sau một bước, run giọng nói: “Vương gia, chó này mạo phạm Thái Tử điện hạ, ngài cứ để cho nó đi như vậy?”
Không đợi Úc Cẩn nói chuyện, Thái Tử liền mắng một tiếng: “Câm miệng, còn không dìu ta đi xử lý miệng vết thương!”
Nhị Ngưu hiện tại còn chưa coi hắn là chủ nhân đâu, cắn hắn thì làm sao? Đến lượt cẩu nô tài ngươi hô to gọi nhỏ.
Nội thị sửng sốt.
Hắn ta nhào tới cứu Thái Tử đầu tiên, vì cớ gì súc sinh cắn Thái Tử không bị mắng, mà hắn ta ngược lại bị mắng?
Chẳng lẽ ở trong lòng điện hạ hắn ngay cả súc sinh này đều không bằng?
Nội thị lâm vào trong hoài nghi sâu sắc của bản thân.
Thái Tử vặn vẹo khuôn mặt nhìn nội thị, thầm nghĩ: Có gì mà phải hoài nghi, một tên nô tỳ ở trong lòng hắn đương nhiên không thể sánh bằng Nhị Ngưu, trên đời này chỉ có Nhị Ngưu có thể biết trước địa chấn thôi.
“Nhị ca, trước vào trong phòng xử lý một chút đi.” Úc Cẩn ngữ khí bình tĩnh đề nghị nói.
“Được, mau mang ta đi!” Thái Tử che lại cái mông, mồ hôi lạnh đều chảy ra.
Úc Cẩn thân là nam chủ nhân hôm nay, tất nhiên phải đi theo Thái Tử.
Thái Tử Phi hãy còn đứng ở chỗ cũ, thần sắc phức tạp.
Vài vị Vương phi tụ lại.
“Nhị tẩu, đây là có chuyện gì?” Lỗ Vương phi tò mò hỏi.
Thái Tử Phi quét mấy người một cái, lắc lắc đầu: “Ta cũng không rõ lắm.”
Chẳng lẽ muốn nàng nói cho mọi người, Thái Tử muốn bắt cóc chó của Yến Vương, kết quả chẳng những không thành ngược lại còn bị cắn?
Hiện tại Thái Tử Phi cảm thấy khá may mắn chính là không mang theo Thuần ca nhi dự tiệc, hài tử sẽ không nhìn thấy vị phụ thân không đáng tin cậy kia gây ra trò khôi hài này.
Trong phòng, Thái Tử đã tụt quần, để Lương Y chính vội vàng chạy tới bôi thuốc cho mình.
“Ai u, nhẹ chút đi, nhẹ chút a!” Thái Tử liên tục kêu thảm thiết.
Đối với Thái Tử sống và lớn lên trong nhung lụa, nhiều năm qua ngay cả một chút va chạm cũng hiếm có, một chuyến đến huyện Tiền Hà trước đó không lâu coi như là ăn phải đau khổ lớn nhất, làm sao chịu được cái này.
Lương y chính vừa xử lý miệng vết thương cho Thái Tử vừa trấn an nói: “Chỉ là cắn rách một chút da thôi, điện hạ hãy nhẫn nại một tí, miệng vết thương không xử lý sạch sẽ e sẽ lưu hậu hoạn……”
Cuối cùng xử lý xong, Lương Y chính âm thầm thở ra, nói lại một vài việc sau này nên chú ý, vội vàng xách theo hòm thuốc chạy đi.
Thái Tử vừa mới bôi thuốc, chỉ có thể lõa mông ghé vào trên giường.
Nội thị thò tới: “Điện hạ, có muốn đỡ ngài dậy không?”
“Quần cũng không thể mặc, ngươi muốn cho ta cởi chuồng à? Cút ra cửa đợi!”
Nội thị ăn mắng, yên lặng đứng ở cửa.
Thái Tử ngẩng đầu nhìn về phía Úc Cẩn.
“Nhị ca không bằng trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi một lát. Hôm nay ta không thoát thân được, trước hết xin lỗi không tiếp được, chờ ra ngoài ta sẽ nói lại với Nhị tẩu ngươi ở chỗ này.”
Thấy Úc Cẩn xoay người muốn đi, Thái Tử vội hô: “Thất đệ, ngươi trước đừng đi a.”
Úc Cẩn thần sắc nhàn nhạt nhìn Thái Tử: “Nhị ca còn có việc?”
Thái Tử do dự một chút.
Hắn thèm nhỏ dãi Nhị Ngưu thật lâu, nếu như không có hành động gì, cũng không có khả năng chờ lão Thất chủ động đưa Nhị Ngưu cho hắn.
Nếu như vậy, chọn ngày chi bằng gặp ngày, dứt khoát trực tiếp mở miệng đòi hỏi đi, tin tưởng lão Thất không đến mức vì một con chó mà đắc tội Thái Tử hắn đi.
Thái Tử quyết định chủ ý, vẻ mặt đau khổ nói: “Hôm nay Nhị Ngưu cắn ta không nhẹ đâu ——”
Úc Cẩn nhàn nhạt hỏi: “Nhị ca định làm gì Nhị Ngưu đây?”
Thái Tử ủy khuất nói: “Nào có làm cái gì, ta đút bò kho cho Nhị Ngưu. Nhị Ngưu còn rất thích, ăn đến không còn một miếng.”
Không nghĩ tới ngoài miệng còn dính thịt vụn, vậy mà lại há mồm cắn mông hắn.
Chó này thật là trở mặt vô tình —— Thái Tử buồn bã nghĩ.
Úc Cẩn híp lại con ngươi đẹp mắt.
Vô sự hiến ân cần không phải tặc thì là trộm, bò kho Thái Tử đút cho Nhị Ngưu là cố ý mang từ trong cung ra đi, thật là đủ để bụng.
Thái Tử thấy đã làm nền không sai biệt lắm, kéo dài thanh âm nói: “Thất đệ này, ngươi nói ta đường đường Thái Tử, trước công chúng bị Nhị Ngưu cắn mông, luôn không thể cứ bỏ qua như vậy đi.”
Úc Cẩn nhướng mày: “Ồ, không biết Nhị ca muốn như thế nào?”
Thái Tử trong lòng vui mừng, trên mặt cật lực giả bộ vân đạm phong khinh: “Nếu không như vậy đi, ngươi đem Nhị Ngưu tặng cho ta đi. Nhị Ngưu cũng coi như mệnh quan triều đình, không thể đánh giết, nhưng mặt mũi ta cũng không thể cứ ném đi như vậy. Nhị Ngưu cắn ta, ta thành chủ nhân nó, vấn đề này không phải giải quyết xong rồi sao ……”
Úc Cẩn cơ hồ tức đến muốn cười.
Hóa ra Thái Tử vòng vo nửa ngày, là đánh chủ ý lên Nhị Ngưu.
Hắn liếc nhìn Thái Tử một cái thật sâu.
Thái Tử là khi nào nổi tà tâm?
“Thất đệ, ngươi cảm thấy thế nào?” Thấy Úc Cẩn không nói, Thái Tử ba ba hỏi.
Nội thị canh giữ ở cửa bừng tỉnh đại ngộ.
Khó trách điện hạ bị chó cắn đều không phát giận, thì ra là nhìn trúng con chó kia!
Cũng không biết Yến Vương có đáp ứng hay không nữa?
Nội thị vểnh tai nghe.
Úc Cẩn mặt vô biểu tình nói: “Ta cảm thấy không được.”
Thái Tử một hơi suýt nữa không lên được.
Hắn nghĩ tới lão Thất có lẽ sẽ có khả năng cự tuyệt một chút, nhưng trăm triệu không nghĩ tới cự tuyệt một cách dứt khoát như vậy, tựa như vừa rồi Nhị Ngưu không chút do dự cắn vào mông hắn vậy.
Rốt cuộc lão Thất có một chút tôn trọng nào với vị Thái Tử là hắn hay không?
Trên mặt Thái Tử nhịn không được, sắc mặt nhất thời khó coi.
“Thất đệ, Nhị Ngưu cắn ta, cũng không thể cứ bỏ qua như vậy? Ngươi nếu không muốn tặng Nhị Ngưu cho ta, vậy con chó ngay cả Thái Tử đều cắn ấy cũng không thể lưu lại ——” Câu nói kế tiếp Thái Tử chưa kịp nói ra, đã bị ánh mắt đột nhiên kết băng của đối phương đông lạnh ở trong cổ họng.
Ánh mắt Úc Cẩn rất lạnh, lạnh đến như là băng đao, có thể đâm ra vài cái lỗ ở trên người.
Thái Tử đột nhiên cảm thấy miệng vết thương trên mông càng đau hơn, có loại xúc động duỗi tay che lại.
“Thất đệ…… Ngươi làm gì vậy……” Thái Tử đột nhiên cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.
Úc Cẩn khôi phục bình tĩnh, nhàn nhạt nói: “Nhị ca có thể đi tìm phụ hoàng cáo trạng Nhị Ngưu, nên xử phạt Nhị Ngưu như thế nào, tin tưởng phụ hoàng tự có quyết đoán. Còn về cái khác ——”
Nói tới đây, hắn tạm dừng một chút, ngữ khí chuyển lạnh: “Có chuyện đệ đệ muốn sớm nói cho Nhị ca một tiếng.”
Thái Tử bị khí thế dọa người của Úc Cẩn chấn nhiếp, theo bản năng hỏi: “Chuyện gì?”
Úc Cẩn từng chữ nói: “ Đồ của người khác dù có tốt, đệ đệ cũng chưa bao giờ hiếm lạ. Đồng dạng, đồ của ta người khác cũng đừng nên duỗi tay chạm vào. Nhị ca nhớ kỹ điểm này, chúng ta vẫn là hảo huynh đệ.”
Dứt lời, Úc Cẩn cũng không liếc Thái Tử cái nào nữa, bước tới cửa đẩy cửa mà ra, lưu lại Thái Tử và nội thị trợn mắt há hốc mồm.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tự Cẩm
Chương 575: Đừng nhớ thương
Chương 575: Đừng nhớ thương