Thái Tử vừa mở miệng, người trong phòng đều sửng sốt.
Cảnh Minh Đế nhíu mày nhìn Thái Tử.
Thái Tử chuyển tròng mắt nhìn xung quanh: “Đây là chỗ nào?”
“Ngươi không biết ta?” Cảnh Minh Đế trong lòng trầm xuống, hỏi ra những lời này.
Thái Tử mờ mịt lắc đầu: “Không quen biết, lão bá là ai nha?”
Cảnh Minh Đế chỉ chỉ Hoàng Hậu bên người: “Vậy ngươi nhận ra bà ấy không?”
Thái Tử chớp chớp mắt, chần chờ hỏi: “Là thê tử của ngài sao?”
“Thái y, đây là tình huống như thế nào?” Cảnh Minh Đế trầm mặt hỏi.
Vài tên thái y hai mặt nhìn nhau, trong đó một vị thật cẩn thận trả lời: “Phần đầu diện hạ chịu đòn nghiêm trọng, có lẽ là trong đầu có máu bầm, nhất thời mất trí nhớ……”
“Mất trí nhớ?” Cảnh Minh Đế lập tức nhìn về phía Thái Tử.
Thái Tử vẻ mặt vô tội: “Điện hạ? Ta vì sao là điện hạ?”
Cảnh Minh Đế không nói một lời đi ra ngoài.
Hoàng Hậu thấy thế, dặn dò Thái Tử Phi lưu lại chiếu cố Thái Tử, cũng đi theo ra ngoài.
Đi đến bên ngoài, Cảnh Minh Đế hỏi thái y: “Loại mất trí nhớ này, khi nào có thể khôi phục?”
“Cái này ——”
“Nói thật!” Cảnh Minh Đế bị lần biến cố này làm cho mất hết kiên nhẫn.
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, não bộ con người rất phức tạp, khi nào điện hạ có thể khôi phục như thường nói không được, nếu như thuận lợi có lẽ hai ba ngày thì tốt rồi, cũng có thể cứ mãi như vậy……” Thái y không dám nói tiếp.
Thái Tử nếu mãi vẫn không nhớ ra, vậy phải làm sao bây giờ?
Cảnh Minh Đế cũng suy nghĩ vấn đề này.
Nhìn Thái Tử vừa rồi như vậy, hẳn là không bị đập ngốc, cũng không biết còn biết chữ hay không ……
“Hoàng Thượng, ngài chớ sốt ruột, đợi thêm hai ngày Thái Tử nói không chừng sẽ tốt lên.” Hoàng Hậu khuyên nhủ.
Cảnh Minh Đế bình tĩnh lại, lại đi vào.
Thái Tử thấy Cảnh Minh Đế tiến vào, trong mắt lộ ra vẻ tò mò: “Bọn họ nói ngài là Hoàng Thượng, mà ta là Thái Tử, đây là thật sao?”
Cảnh Minh Đế khẽ gật đầu, trong lòng cực kỳ uất ức.
Bị súc sinh này toát ra một bụng lửa giận còn chưa có chỗ rải, súc sinh này cư nhiên mất trí nhớ.
Đối với một người hoàn toàn mất đi ký ức, còn trách tội kiểu gì đây?
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Cảnh Minh Đế hỏi.
Thái Tử hơi há mồm: “Ta…… Ta cảm thấy khá tốt, chính là cái gì cũng không nhớ……”
“Đầu còn đau?”
Thái Tử thành thành thật thật gật đầu: “Còn hơi đau.”
Nhìn Thái Tử đầu quấn băng gạc, Cảnh Minh Đế thở dài, tiện tay nhặt lên một quyển sách mở ra, hỏi hắn: “Nhận ra chữ trên mặt sao?”
Thái Tử lập tức đọc theo trong sách.
Cảnh Minh Đế hỏi lại mấy vấn đề học vấn, tất cả Thái Tử đều đáp được.
Cảnh Minh Đế hơi nhẹ nhàng thở ra.
Xem ra chỉ là không nhớ rõ người, những mặt khác không bị ảnh hưởng.
“Thái Tử Phi, Thái Tử liền giao cho ngươi chiếu cố thật tốt, có tình huống gì kịp thời bẩm báo.”
Thái Tử Phi quy quy củ củ đáp vâng.
Cảnh Minh Đế nhìn Thái Tử một cái, phân phó: “Đưa Thái Tử hồi Đông Cung.”
Chờ Thái Tử rời đi, Cảnh Minh Đế vỗ vỗ trán, lẩm bẩm nói: “Thật là chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới, vận số năm nay thật không may mắn mà ——”
Hoàng Hậu nghe xong, khá chua xót thay Cảnh Minh Đế, khuyên nhủ: “Hoàng Thượng nghĩ thoáng chút, Thái Tử ít nhất chưa quên học vấn, chẳng sợ nhất thời không nhớ ra ai cũng không quan trọng, chậm rãi làm quen là được ——”
“Hậu nói cái gì?” Cảnh Minh Đế đột nhiên hỏi.
Hoàng Hậu bị hỏi sửng sốt, chần chờ một chút nói: “Ta nói Thái Tử không nhớ ra ai không quan trọng, chậm rãi làm quen là được……”
Cảnh Minh Đế vỗ tay: “Không sai, người có thể chậm rãi quen, đạo lý làm người cũng có thể học lại lần nữa!”
Nói tới đây, Cảnh Minh Đế lại có chút kích động.
Ông lúc trước còn đang rầu rĩ không có biện pháp đánh Thái Tử quay về bụng mẹ tái tạo lại, hiện tại thế mà lại có khả năng này!
Nếu như ông lệnh đại nho đức cao vọng trọng dạy dỗ Thái Tử lại lần nữa, Thái Tử có thể tốt lên hay không?
Không cầu Thái Tử trở thành quân tử phẩm cách hoàn mỹ, có trình độ của người thường cũng được mà.
Nhớ lại Thái Tử chạy đến cửa hàng đồ quý giá ngoài cung cùng nội thị làm bậy, Cảnh Minh Đế liền tâm thần và thể xác đều mệt mỏi. Mà Thái Tử mất trí nhớ lại làm ông dâng lên một tia hi vọng.
Chỉ cần Thái Tử có thể học tốt, so với cái gì đều mạnh hơn.
Hoàng Hậu hiểu được ý tứ của Cảnh Minh Đế, bỗng dưng sinh ra vài phần đồng tình với vị vua của một nước: Hoàng Thượng đều bị Thái Tử bức thành cái dạng gì, nhi tử mất trí nhớ thế mà cảm thấy may mắn……
Nội thị cùng Thái Tử làm bậy bị lặng lẽ kéo ra ngoài đánh chết không cần nói thêm, về phần xử trí Thái Tử vì hắn mất trí nhớ mà tạm thời đè xuống.
Trong cung gió êm sóng lặng khiến Tề Vương kinh nghi bất định, nói với Tề Vương phi: “Sự tình có chút cổ quái.”
“Nói như thế nào?”
“Thái Tử để mắt chị vợ lão Thất, hôm nay người của ta rõ ràng nhìn thấy Khương thị vào Trân Bảo Các, nhưng sau khi xảy ra chuyện lại biến thành Thái Tử cùng nội thị làm bậy…… Ta hoài nghi lão Thất nhúng tay……”
Lúc sinh nhật Hiền phi bị Khương Tự nói thẳng vừa thấy liền buồn nôn, Tề Vương phi có thể nói là hận Khương Tự thấu xương, nói: “Cái này cũng không kỳ quái, theo ta thấy vợ chồng lão Thất cũng không phải dễ đối phó, Vương gia không thể không phòng.”
Tề Vương cười lạnh: “Lão Thất ra cửa một chuyến liền có được danh tiếng lớn như vậy, đương nhiên không phải thoạt nhìn xúc động làm càn. Kết cục của người chân chính xúc động như thế nào, nhìn lão Ngũ sẽ biết.”
Mắt hắn còn chưa mù, đầu óc cũng không chậm chạp, đương nhiên sẽ không bị biểu hiện của lão Thất mê hoặc.
Người trong hoàng thất, kẻ lỗ mãng thật sự không có ai càng hỗn càng hô mưa gọi gió. Vinh Dương trưởng công chúa trường thịnh không suy lại như thế nào, cuối cùng còn không phải rơi xuống kết cục không được chết già.
“Có điều cũng không cần gấp, lão Thất dù có danh vọng ở dân gian cơ hội cũng xa vời, chỉ một cái xếp hàng thứ tự đã khiến hắn buộc lòng phải xếp sau rồi. Ta cảm thấy không thích hợp chính là trong cung.”
“Trong cung?”
Tề Vương khẽ gật đầu: “Thái Tử bị bắt tới Hình Bộ, sự tình khẳng định giấu không được, theo lý thuyết phụ hoàng lúc này đã biết, như thế nào còn chưa truyền ra tin tức Thái Tử bị trừng trị?”
Tề Vương phi mím môi: “Phụ hoàng lập lại Thái Tử, tất nhiên sẽ giữ gìn thanh danh của Thái Tử.”
“Dù vậy, cũng sẽ mượn cớ khác phát tác…… Nếu không nàng tiến cung một chuyến, tìm mẫu phi tìm hiểu một chút tin tức.”
“Được, giờ thiếp tiến cung.”
Tề Vương lại lắc đầu: “Thôi, vẫn là yên lặng xem biến trước đi, chuyện của Trân Bảo Các không thể để phụ hoàng phát hiện ta động tay động chân ở trong đó.”
Chuyện hôm nay không dao động được Thái Tử, còn có chuyện ở huyện Tiền Hà đang chờ.
Hắn không vội.
Năm lần bảy lượt, chỉ cần Thái Tử vẫn là Thái Tử bùn nhão không trét nổi tường, kiên nhẫn của phụ hoàng sớm muộn gì có ngày hao hết.
“Cũng may sắp tới trung thu, chờ đến yến đoàn viên có thể tìm tòi hư thực.” Tề Vương lẩm bẩm nói.
Úc Cẩn đối với phản ứng trong cung cũng chứa vài phần nghi hoặc.
Chẳng lẽ nói hoàng đế lão tử đã tu luyện thành Phật, tính tình tốt rồi?
Thôi, chờ cung yến trung thu xem sao.
Hai ngày sau chính là cung yến trung thu.
Khi Thái Tử đầu quấn băng gạc xuất hiện ở trước mặt các hoàng tử, mọi người lắp bắp kinh hãi, sôi nổi hỏi: “Thái Tử đây là làm sao vậy?”
Thái Tử cong cong khóe môi với các huynh đệ, cười như một con nai con vô tội trong rừng: “Không cẩn thận va vào đầu.”
“Làm sao lại va vào đầu chứ? Thái Tử cần phải cẩn thận nha.” Chúng hoàng tử miệng không đúng lòng an ủi nói.
Thái Tử mỉm cười nói: “Không nhớ rõ sao lại va nữa.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tự Cẩm
Chương 585: Mất trí nhớ
Chương 585: Mất trí nhớ