TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tự Cẩm
Chương 696: Giò biến mất

Khương Tự tuy đã sớm có dự cảm, nhưng khi nghe Úc Cẩn thật sự nói ra lời này, trong lòng vẫn chấn động, tựa như sương mù quanh quẩn trong lòng hồi lâu nay đã bị đẩy ra.

Đây quả thật là một con đường gian nan, thậm chí một khi thành công cũng chưa chắc có thể thoải mái vui vẻ gì cho cam, nhưng nếu đã bị quấn vào, cùng với cả ngày đề phòng có người làm hại bọn họ, mỗi lần cũng là chờ người khác tính kế đến trên đầu mới phản kích, vì sao không đi lên vị trí tối cao, làm đại đa số người không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa chứ?

Bị động, vốn dĩ đã không phải điều mà Khương Tự lựa chọn. Cho dù là kiếp trước, nàng cũng là tính tình tranh cường háo thắng, bằng không sẽ không khăng khăng gả đến An Quốc Công phủ cao sang.

Đương nhiên, sự thật chứng minh tranh cường không hẳn đã đúng, đồng thời cũng cho Khương Tự giáo huấn khắc sâu, nhưng thứ đã khắc sâu vào trong xương cốt một người sẽ rất khó để thay đổi. Ít nhất lúc tình thế bức bách không thể không tranh đoạt, nàng tuyệt đối sẽ không lui về phía sau, càng sẽ không sợ bất cứ ai.

Thấy Khương Tự chậm chạp không nói, Úc Cẩn có chút chột dạ: “A Tự, nàng có phải không vui không ——”

Khương Tự cong môi cười: “Có thể có mũ phượng đội, ta có gì mà không vui.”

Đã có quyết định, thì không cần thiết phải rối rắm việc sau khi thành công sẽ mất đi tự do này kia, trước hết thực hiện mục tiêu mới là đứng đắn.

Úc Cẩn thấy lời Khương Tự phát ra từ chân tâm, lập tức cao giọng cười to: “Vậy được, ta sẽ tranh cho nàng cái mũ phượng!”

Chuyện đứng đắn nói xong, ánh mắt của người nào đó lập tức tối sầm, nhìn chằm chằm tức phụ ánh mắt bắt đầu nổi lửa nóng.

“A Tự ——”

“Sao?”

“Nếu không tắm rửa đi ngủ đi.” Đáng thương cho hắn đều đã ăn chay đã hơn hai tháng rồi, dễ dàng lắm sao!

“Còn chưa tới lúc dùng cơm tối, ít suy nghĩ lung tung đi.”

Úc Cẩn kéo Khương Tự qua, sớm đã mất hùng tâm tráng chí vừa rồi, chơi xấu dựa vào cổ nàng: “Ta mặc kệ, ta muốn nàng.”

Khương Tự chậm rãi đỏ mặt, ngược lại cũng không có bao nhiêu thẹn thùng, nhỏ giọng nói: “Vậy…… Đừng chậm trễ dùng cơm tối……”

Ăn ít một bữa cơm không sao, nhưng hai người ủ ở trong phòng không ra, cho dù là ai cũng có thể biết là chuyện gì xảy ra.

Nhưng rốt cuộc Khương Tự đã đánh giá thấp thực lực của người nào đó, chờ đến lúc màn sa mỏng màu đinh hương rốt cuộc ngừng đong đưa, trăng khuyết sớm đã treo trên đầu ngọn cây.

Khương Tự cả người bủn rủn, liếc Úc Cẩn một cái: “Một chút cũng không biết thu liễm, lần này hay rồi, bọn A Xảo không biết sẽ cười thầm sau lưng thế nào nữa.”

Úc Cẩn thần thanh khí sảng: “Sẽ không.”

“Sao lại không? Chàng chớ có lừa mình dối người.”

“Ta là nói các nàng đã sớm quen rồi……”

Trong phòng bên cạnh, A Man  trông coi bếp lò nhỏ nuốt nuốt nước miếng: “A Xảo, giò đã hầm đến mềm bụp rồi, bỏ thêm đường phèn vào, thật sự là rất thơm á!”

A Xảo ngồi xuống bên người A Man, ngửi mùi thơm gật đầu: “Ừm, thật thơm.”

A Man xốc nắp lên lấy một chiếc đũa chọc chọc, lớp thịt trong suốt run rẩy, chiếc đũa liền thuận lợi chọc vào.

Nàng lần nữa đậy nắp lại, liếm liếm môi hỏi tiểu đồng bọn: “Ta cảm thấy chủ tử và Vương gia không đến sáng mai sẽ không rời giường, ngươi cảm thấy thế nào?”

A Xảo lại gật đầu: “Ta cũng cảm thấy như vậy.”

Hai nha hoàn liếc nhau, vẫn là A Man mở miệng trước: “Vậy …… Nếu không chúng ta ăn đi.”

“Ừm.” A Xảo thống khoái gật đầu.

Hai nha hoàn trốn ở phòng bên cạnh ăn giò đến vui vẻ mỹ mãn, còn về sinh hoạt không biết xấu hổ của các chủ tử…… Khụ khụ, sớm đã quen, ai để ý nha.

Úc Cẩn là nửa đêm đói tỉnh.

Nhìn chằm chằm trướng đỉnh ngây ngẩn trong chốc lát, nhịn không được đụng đụng người bên gối.

Khương Tự bị đánh thức, trừng mắt nhìn Úc Cẩn, thanh âm khàn khàn: “Làm sao vậy?”

Đối với việc đánh thức tức phụ, Úc Cẩn không hề áy náy: “A Tự, nàng đói không?”

Khương Tự đảo con ngươi, không còn buồn ngủ, bất đắc dĩ nói: “Vốn dĩ có thể ngủ đến hừng đông rồi dùng cơm sáng, giờ bị chàng đánh thức, đương nhiên là đói bụng.”

Không ăn cơm chiều còn tiêu hao thể lực lớn như vậy, ai không đói bụng chứ.

“Không biết hôm nay cơm tối có món gì ngon.”

Khương Tự hết sức bất mãn với hành vi bị đói tỉnh còn nhất định phải gọi nàng dậy làm bạn của người nào đó, trả thù nói: “Ta phân phó A Xảo hầm giò đường phèn.”

“Giò, giò đường phèn?” Giọng Úc Cẩn đều biến điệu.

Khương Tự khẳng định gật đầu: “Ừm, giò là sáng sớm cho người đi mua, chuyên môn chọn móng trước, thịt nạc nhiều, hầm là mỹ vị tuyệt nhất.”

“Vậy —— còn đang hầm ở phòng bếp lớn?”

“Không phải ở phòng bếp lớn. A Xảo làm giò đường phèn là ngon nhất, đang hầm ở phòng bếp nhỏ trong viện chúng ta, sau khi nấu được sương sương thì chuyển đến đặt trên bếp lò nhỏ trong phòng bên cạnh hầm tiếp, tiện cho chúng ta có thể ăn bất cứ lúc nào.”

Hai mắt Úc Cẩn nhất thời sáng ngời, ngồi dậy nói: “A Tự nàng chờ, ta qua phòng bên xem xem.”

Hắn vừa khoác áo xỏ giày, vừa cảm thán: “Khó trách khi đó ta thỉnh thoảng lại ngửi được một mùi thơm thơm, còn tưởng là ảo giác cơ.”

Đều nói thực sắc tính dã, hắn thật vất vả cùng tức phụ động phòng, lâu lâu mùi thịt thơm nức lại chui vào trong lỗ mũi thật làm hắn nghẹn quá lâu, ôm A Tự lại có ảo giác như đang ăn thịt kho tàu.

Vì thế, hắn còn có chút chột dạ, dù gì địa vị của A Tự ở trong lòng hắn cũng mạnh hơn thịt kho tàu rất nhiều, hắn sao có thể có ảo giác này được chứ.

Hoá ra không phải ảo giác, mà thật sự là giò đường phèn hầm!

Phàm là hai người ngủ cùng nhau, không cần bọn nha hoàn gác đêm đã thành lệ thường, Úc Cẩn nhanh chóng mang giày vào rồi đi sang phòng bên cạnh.

Không bao lâu, tiếng bước chân nặng nề trở về.

Khương Tự vừa nghe tiếng bước chân này liền cảm thấy không đúng, mượn ánh đèn đêm quả nhiên nhìn thấy người nào đó biến thành một khuôn mặt tuấn tú đen thui.

Bước chân bình thường hữu lực thế mà lại có chút phù phiếm, giống như đã gặp phải đả kích trầm trọng gì đó.

Mới đi đến mép giường, Úc Cẩn liền bày ra vẻ mặt đau đớn nói: “Giò đường phèn đã không còn!”

Có trời mới biết nửa đêm đói tỉnh biết được cách vách có giò hầm, hưng phấn bừng bừng chạy qua lại chỉ còn thấy nước sốt lưu dưới đáy nồi, một khắc ấy là cái cảm giác gì.

Nói thật, ý muốn bưng cái nồi đó lao ra đập người cũng có rồi.

“Vậy ngủ đi, chờ đến hừng đông là được ăn rồi.” Khương Tự an ủi nói.

Người đói bụng phát hiện mỹ thực mình thèm muốn đã không cánh mà bay, cảm giác mất mát này nàng vẫn có thể lý giải.

Úc Cẩn chỉ đành phải lẳng lặng cởi giày lên giường, kéo chăn gấm đắp lên trên người.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, hắn nghiêng người, một tay chống cằm gọi: “A Tự.”

Đang chuẩn bị ngủ Khương Tự nhìn sang.

“Nàng nói giò đường phèn có phải bị Nhị Ngưu ăn vụng rồi không?”

Khương Tự hơi do dự, ở trong bụng do dự giữa đại nha hoàn tâm phúc và đại cẩu, cuối cùng có quyết định: “Có khả năng đi, Nhị Ngưu rất thích ăn giò.”

Hai nha hoàn không chịu nổi A Cẩn đánh đâu, Nhị Ngưu chạy nhanh hẳn có thể bảo hộ chính mình.

Vẻ mặt Úc Cẩn dưới ánh sáng tối tăm có vẻ dữ tợn, nhẹ giọng mắng: “Đồ cờ-hó chết tiệt!”

Sau đó không nói gì nữa, thật vất vả nhịn đến hừng đông, Úc Cẩn bật dậy, rửa mặt qua loa xong liền đi tìm Nhị Ngưu tâm sự.

Sáng sớm người của Dục Hợp Uyển liền nhìn thấy một thân ảnh mạnh mẽ đang đuổi theo một con chó bự chạy khắp nơi.

A Man bưng khay chớp chớp mắt: “Vương gia làm gì đuổi Nhị Ngưu vậy?”

A Xảo lắc đầu: “Không biết nữa, có lẽ là Nhị Ngưu gây hoạ.”

Nhị Ngưu ủy khuất gâu hai tiếng.

Sáng sớm, chủ nhân nổi điên cái gì nha? 

Đọc truyện chữ Full