“Cát Tường?” Nét mặt Úc Cẩn có chút cổ quái.
Nếu như hắn nhớ không lầm, Cát Tường là con mèo trắng thường xuyên nhìn thấy ở Ngự Thư phòng hoặc Dưỡng Tâm Điện, và luôn phớt lờ lão cha Hoàng đế - nhỉ?
Hình thể dần dần trùng khớp với Nhị Ngưu.
Bởi vì phát hiện con mèo trắng gọi là Cát Tường này không quan tâm tranh sủng cho lắm, tiểu nội thị hiểu chuyện lại tìm về hai con mèo, là chủng loại rất biết pha trò, nhưng cố tình Cảnh Minh Đế thích vẫn là con mèo trắng này, thường xuyên thích đút cho ít đồ ngon như miếng thịt, cá khô này nọ.
Cát Tường tuy hờ hững với chủ nhân, nhưng không hề ảnh hưởng đến việc nể mặt ăn cá khô, dần dà béo lên một vòng.
Cảnh Minh Đế thấy vẻ mặt Úc Cẩn khác thường, không khỏi nghiêm mặt, nhàn nhạt nói: “Trẫm chỉ là ngẫu nhiên nhớ tới, đi thôi.”
Đùa à, một con mèo mà thôi, ông sẽ sốt ruột phát hoả tìm về? Đương nhiên là sẽ rồi, có điều cần phải chờ đuổi nhi tử đi đã, bằng không cái mặt rồng của ông biết để ở chỗ nào?
Lo lắng Cát Tường chạy loạn khắp nơi, bị người không hiểu chuyện khi dễ, Cảnh Minh Đế vội vàng cho Phan Hải một ánh mắt.
Phan Hải tuy tiếp thu được ánh mắt của Cảnh Minh Đế, cũng lĩnh hội được ý tứ của ông, lại hiện ra vẻ mặt hoàn toàn không biết gì cả.
Hắn mới không đi tìm!
Với sự ranh mãnh của con mèo trắng kia, nói không chừng ở lại Ngọc Tuyền cung là để xem Hiền phi phát hỏa đập bể chén trà ấy, lúc này qua đó không phải là tìm bất mãn sao? Huống chi Cát Tường nói chạy liền chạy, một chút đạo lý đều không nói, bị nó cào Hoàng Thượng căn bản sẽ không làm chủ cho hắn, chỉ có thể tự nhận xui xẻo thôi.
Mơ hồ phát hiện địa vị ở trong lòng Hoàng Thượng bị mèo trắng vượt qua, lão thái giám vẫn mắt nhìn thẳng đi về phía trước.
Cảnh Minh Đế thấy lão thái giám vốn luôn tâm ý tương thông với mình lại không có phản ứng gì, không khỏi buồn bực.
Phan Hải bình thường không phải rất có ánh mắt sao, hôm nay làm sao thế nhỉ? Không phản ứng lại thì thôi, tia căm giận thoáng qua kia là thế nào?
Việc này cũng là khi ông đến cung của phi tần nào đó ngẫu nhiên nhìn thấy từ một ít biểu cảm trên mặt phi tử.
Ý nghĩ này hiện lên, lập tức dọa sợ Cảnh Minh Đế.
Ông nhất định là suy nghĩ nhiều!
Mắt thấy sắp đi đến Dưỡng Tâm Điện, Cảnh Minh Đế vội vã muốn đi tìm Cát Tường hơi dừng bước, ho nhẹ một tiếng: “Khụ khụ, lão Thất, ngươi trở về đi.”
Đều theo tới Dưỡng Tâm Điện còn không đi, tiểu tử này sao không có chút ánh mắt nào vậy?
“Nhi tử cáo lui.” Úc Cẩn quy quy củ củ hành lễ, lại khẽ gật đầu với Phan Hải, được một tiểu nội thị dẫn ra ngoài cung.
Cảnh Minh Đế thấy Úc Cẩn đi xa, vội vàng xoay người quay lại.
Phan Hải vội nhắc nhở: “Hoàng Thượng, Hàn Chỉ Huy Sứ còn đang đợi ngài.”
Cảnh Minh Đế liếc Phan Hải một cái, tức giận nói: “Làm sao, Hàn Nhiên còn không thể chờ trẫm?”
Hừ, biết trên đầu ông xanh lè, ông không giết chết lão Hàn đã không tệ rồi, còn có cái gì không biết đủ.
Phan Hải giả vờ tát mình một cái: “Nô tỳ lắm miệng, vậy ngài là đi ——”
“Đương nhiên là quay lại tìm Cát Tường!” Cảnh Minh Đế không kiên nhẫn bỏ lại một câu, dẫn đầu xoay người.
Ông xác định, Phan Hải hôm nay nhất định không mang theo não, phản ứng kém xa lanh lợi ngày thường. Ông quay lại không phải tìm Cát Tường, chẳng lẽ lại Hiền phi?
Khụ khụ, ông không phải tuyệt tình với Hiền phi, nhưng hôm nay đã xem hai lần, vấn an Thái Hậu cũng chưa thường xuyên như vậy đâu.
Nội thị đi mời Tề Vương mới đi đến ngoài cửa cung đã gặp Tề vương tiến cung thỉnh an Hiền phi.
Vừa thấy là nội thị của Ngọc Tuyền cung, Tề Vương theo bản năng nhíu mày: “Đây là đi đâu?”
Nội thị vội nói: “Vương gia tới vừa khéo, nương nương đang muốn mời ngài tiến cung đó.”
“Nương nương làm sao vậy?”
“Nương nương mới vừa tức giận với Yến Vương một trận, ngay cả Hoàng Thượng cũng tới ……”
Mặt Tề Vương hơi biến sắc: “Còn có cả việc này?
Đối với một tiểu nội thị tự nhiên không cần thiết nhiều lời, Tề Vương tăng nhanh bước chân chạy tới Ngọc Tuyền cung.
Trong Ngọc Tuyền cung, bừa bộn trên mặt đất đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng tâm tình Hiền phi vẫn hỏng bét đến cực điểm.
Bà ta không có bao nhiêu tình cảm với lão Thất, cũng biết rõ lão Thất không thân cận với bà ta, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới lão Thất đâu chỉ là không thân cận với bà ta, mà ngay cả chút tự giác làm con cũng không có.
Bây giờ bà ta không chút nghi ngờ cho dù bà ta có chết, nghiệt tử kia cũng sẽ không rớt một giọt nước mắt, thậm chí còn sẽ vỗ tay ăn mừng.
Càng nghĩ, lại càng tức giận.
Cũng may rất nhanh liền có nội thị bẩm báo nói Tề Vương tới, phá vỡ bầu không khí kết băng lúc này ở Ngọc Tuyền cung.
Hiền phi ngồi ở trên giường mỹ nhân, giương mắt nhìn Tề Vương đi vào, trong lòng dần dần sinh ra vài phần ấm áp: “Sao tới nhanh vậy?”
Tề Vương rất vui tranh thủ lấy lòng Hiền phi, nói: “Nhi tử nghĩ hôm qua Thất đệ trở về, hôm nay nói không chừng sẽ đến thăm mẫu phi, liền vào cung, nhân tiện tụ họp với mẫu phi và Thất đệ, dù sao ngày thường muốn tụ cũng không dễ dàng.”
Hắn vừa nói vừa bước nhanh về phía trước, mặt lộ vẻ lo lắng: “ Khí sắc của mẫu phi thoạt nhìn không được tốt?”
Hiền phi ra hiệu cung nhân lui ra, cười lạnh nói: “Không bị cái thứ nghiệt súc lão Thất tức chết đã không tệ rồi, có thể tốt hơn ở chỗ nào?”
“Mẫu phi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Hiền phi đem mọi chuyện vừa trải qua nói lại một phen, bởi vì nhớ tới mọi chuyện vừa rồi, mà cảm xúc tồi tệ lại chiếm cứ chủ đạo, lạnh lùng nói: “Ngươi thật là đứa nhỏ ngốc, còn tìm cách thân cận với nghiệt súc kia làm gì, ta thấy hắn là hận không thể nhìn thấy hai mẹ con chúng ta chết đi, để hắn không phải kiêng dè gì nữa kìa!”
“Mẫu phi, Thất đệ không đến mức đi ——”
Hiền phi nhướng cao mày: “Lão Tứ, nhân hậu là phải nhìn người, chết tâm với lão Thất đi, chớ có ảo tưởng huynh đệ tình nghĩa gì nữa. Một kẻ mà đối với mẹ mình đều còn tuyệt tình như thế, đối với huynh đệ có thể tốt được sao?”
Tề Vương thở dài, thấp giọng nói: “Nhi tử thật sự không ngờ lão Thất lại là người như vậy, vốn tưởng rằng huynh đệ nâng đỡ lẫn nhau, còn có thể ——”
Hiền phi khoát tay, dặn dò nói: “Trước mắt chính là thời điểm mấu chốt, Thục Vương là đối thủ lớn nhất của ngươi, sợ là sợ lão Thất sẽ kéo chân sau ngươi, sau này ngươi nhất định phải đề phòng.”
Tề Vương trịnh trọng gật đầu: “Nhi tử hiểu ạ.”
Hiền phi nhẹ nhàng thở ra.
Đồ nghiệt tử kia xác thật làm bà ta rất tức giận, ỷ được Hoàng Thượng bảo vệ là cho rằng bà ta không thể làm gì. Vậy chờ xem đi, chờ lão Tứ thành công, sẽ có lúc thu thập hắn.
“Hoàng Thượng giá lâm ——”
Một tiếng bẩm báo, khiến Hiền phi và Tề Vương đồng thời lắp bắp kinh hãi, không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Trong thời gian chần chờ Cảnh Minh Đế đã đi đến, khóe mắt đảo qua nhìn thấy Tề Vương, không khỏi nhíu mày: “Lão Tứ, ngươi sao lại ở chỗ này?”
Ông mới rời đi không bao lâu, sao lão Tứ đã ở Ngọc Tuyền cung rồi?
Cảnh Minh Đế đè xuống không vui trong lòng, nhìn về phía Tề Vương.
Tề Vương thầm nói một tiếng hỏng rồi, vội hành lễ chào Cảnh Minh Đế, giải thích nói: “Nhi tử tới thăm mẫu phi.”
Cảnh Minh Đế liếc mắt nhìn Hiền phi, nhàn nhạt nói: “À, Hiền phi thân thể không khoẻ, lão Tứ đến nhanh như vậy, hiếu tâm đáng khen.”
Tin tức của Tề Vương phủ có phải quá linh thông rồi không?
Tề Vương sắc mặt cứng đờ, biết Cảnh Minh Đế hiểu lầm, vội nói: “Nhi tử vốn dĩ không biết thân thể mẫu phi không khoẻ, chỉ là nghĩ đã một thời gian không tới thăm mẫu phi, cho nên tiến cung xem sao ……”
Nét mặt Cảnh Minh Đế vẫn lãnh đạm như cũ: “Ừ, thăm xong rồi thì hồi phủ đi.”
Trùng hợp kiểu này ông sẽ tin tưởng?
Hừ, giải thích chính là che dấu, ông mới lười nghe, có thời gian này còn không bằng đi tìm Cát Tường.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tự Cẩm
Chương 702: không nghe , không nghe
Chương 702: không nghe , không nghe