TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tự Cẩm
Chương 823: Án phỉ báng

Trong Kinh thành, vô số dân chúng chạy ra đường, reo hò thỏa thích.

Khương Tự đội mưa trở về, lại lần nữa thấy được cảnh tượng muôn người đổ xô ra đường.

“Mau xem, là đội ngũ cầu mưa!”

Người đang quơ chân múa tay trong mưa phát hiện đoàn người Khương Tự, điên cuồng chạy lại, chờ tới gần thì đồng loạt quỳ xuống lạy Khương Tự.

“Thái Tử Phi thần nữ giáng thế, trời phù hộ Đại Chu!”

Cho đến khi đội ngũ tế trời đi qua, các bá tánh vẫn như cũ quỳ gối trong mưa mãi không chịu đứng dậy.

Ngay khi nghe được tiếng sấm sét đầu tiên Cảnh Minh Đế đã nhanh chân đi ra đại điện, ngửa đầu nhìn trời.

Mưa rơi xuống, cho dù ông tại vị hơn mấy chục năm sớm đã luyện được bản lĩnh Thái Sơn có sập trước mặt cũng không biến sắc, giờ khắc này cũng không nhịn được nước mắt ướt khóe mắt, khẽ thở ra một hơi dài: “Thật sự mưa rồi!”

Một bên Phan Hải căng dù trúc, khuyên nhủ: “Hoàng Thượng, gió giật mưa lạnh, ngài vẫn mau vào nhà đi.”

“Không, đi Khôn Ninh Cung.”

Giờ khắc này, Cảnh Minh Đế rất muốn cùng Hoàng Hậu chia sẻ tâm tình kích động.

Cảnh Minh Đế bước chân vội vàng, Phan Hải thấy khuyên không được đành phải bước nhanh đuổi theo, tận lực để dù trúc che hết người Cảnh Minh Đế.

Hoàng Hậu đứng ở dưới hành lang nhìn màn mưa ánh mắt lấp lánh, đúng lúc trông thấy Cảnh Minh Đế từ trong mưa đi tới.

“Hoàng Thượng sao lại dầm mưa tới đây?” Hoàng Hậu bước nhanh ra đón.

Cung tì bên cạnh bung dù chậm một bước, mưa phùn lập tức đánh vào ngọn tóc và đầu vai Hoàng Hậu.

Nhưng lúc này ai còn so đo cái này đâu?

Đế hậu không để ý mọi người, sóng vai đi vào trong điện.

Mưa tháng tư không có hàn khí, chỉ có mát lạnh khoan khoái, giống như tâm tình sảng khoái của Đế Hậu lúc này.

Tiếp nhận trà nóng cung tì dâng lên, Cảnh Minh Đế thổi thổi lá trà nổi trên mặt nước, thở dài nói: “Thật là không ngờ mà, Thái Tử Phi lại thật sự cầu mưa thành công!”

Mặt Hoàng Hậu đầy ý cười: “Phải, trái tim của ta vẫn luôn treo lên, bây giờ cuối cùng cũng an tâm. Trời giáng cam lộ, các bá tánh đã có thể an tâm rồi.”

Bà cũng có thể an tâm rồi.

Nghĩ đến bảy ngày trước Thái Tử Phi xông vào Dưỡng Tâm Điện, cho dù là lúc này bà vẫn còn nghĩ mà sợ.

Sao lại to gan như vậy chứ, vạn nhất cầu mưa thất bại chẳng phải sẽ đẩy mình vào vạn kiếp bất phục.

Cũng may thành công!

Thái Tử Phi được vạn dân tán thành, ngôi vị trữ quân đã vô cùng vững chắc, ngôi vị Hoàng Hậu bà cũng có thể ngồi an ổn, không cần lo lắng cho sau này nữa.

“Hoàng Hậu.”

“Vâng?”

“ Hương khói Tiểu Phật đường vẫn phải đốt, không thể vắng vẻ Bồ Tát.”

Hoàng Hậu nhịn không được cười: “Hoàng Thượng yên tâm, tiểu Phật đường mỗi ngày đều hương khói không ngừng, tuyệt sẽ không vắng vẻ Bồ Tát.”

“Vậy là tốt rồi.”

So với Đế Hậu vui mừng, bầu không khí trong Từ Ninh Cung lại như mây đen cuồn cuộn phía chân trời, nặng nề ngưng trọng.

Thái Hậu dùng sức nắm chặt Phật châu, một hồi lâu mới phun ra hai chữ: “Yêu nghiệt!”

Thái Tử Phi Khương thị chính là đồ yêu nghiệt, bằng không sao có thể cầu được mưa gió?

Gặp được yêu nghiệt như vậy, khó trách bà khắp nơi rơi xuống hạ phong.

Thái Hậu nghĩ đến không lâu trước đây đã tạo áp lực với Cảnh Minh Đế, liền thấy sầu lo.

Thái Tử Phi cầu mưa thành công, tất cả mọi lời đồn đãi trước đó đều biến thành trò cười, lúc này nếu ai ở trên đường cái nói Thái Tử Phi một câu không phải, chỉ sợ sẽ bị người nghe được hành hung một trận.

Thái Hậu rũ mắt nhìn chằm chằm tràng hạt trong tay, hiện lên một ý niệm: Có lẽ nên ngủ đông, bảo dưỡng tuổi thọ chưa chắc không tốt.

Lại nói, bà tự tay chặt đứt liên hệ với Ô Miêu, năm đó một vài chuyện Đại trưởng lão đã bàn giao vốn cũng không cần làm nữa.

Bà là Thái Hậu, chỉ cần bà thu tay, vợ chồng Thái Tử có thể làm gì bà?

Thái Hậu nghĩ như vậy, trong đầu bỗng nhiên hiện lên vẻ mặt cười như không cười của Khương Tự, tâm tư muốn hành quân lặng lẽ lập tức biến mất.

Không được, vợ chồng Thái Tử còn trẻ, luôn có một ngày sẽ thượng vị. Khi đó bà còn sống hay không không nói, nếu như còn sống, chẳng phải sẽ mặc cho Khương thị xoa nắn?

Nhưng bà hiện tại đã ra không ít át chủ bài, tiếp tục vọng động cũng không sáng suốt……

Trong lúc nhất thời, Thái Hậu tâm loạn như ma.

Thái Tử Phi cầu mưa thành công, vạn dân vui mừng, bách quan huân quý lại bắt đầu kẹp chặt đuôi làm người, không dám tiếp tục xen vào vợ chồng Thái Tử nữa.

Còn về vị ngôn quan đập đầu vào cột mà chết, nếu Thái Tử Phi cầu mưa thất bại, tên ngôn quan nọ vì sự an ổn của xã tắc không tiếc thân mình ắt có thể được lưu một nét bút trên sử sách, mà bây giờ, ha hả, ai còn nhớ rõ cái tên xui xẻo đó là ai.

Một con tôm tép nhãi nhép nhảy nhót lung tung lấy tánh mạng uy hiếp Đế vương mà thôi.

Cố phủ.

Cố phu nhân chỉ huy nha hoàn trải giường ở Thư phòng, cương quyết nói với Cố Thượng thư: “Từ hôm nay trở đi, lão gia ngủ Thư phòng đi.”

Cố thượng thư nghe xong lập tức nóng nảy: “Phu nhân, Thư phòng ta ngủ không quen!”

Lúc còn trẻ gian khổ học tập khổ đọc bị thương vai cổ, phát tác cũng làm cho người ta không mấy dễ chịu, chỉ có bà thím già nắm giữ một tay nắn bóp rất tốt, thường tranh thủ trước khi ngủ xoa bóp cho ông, ngày hôm sau thức dậy liền khoan khoái hẳn.

Giờ bảo ông ngủ Thư phòng sao mà được!

Cố phu nhân trợn mắt liếc Cố Thượng thư, cười lạnh nói: “Ta đã sớm khuyên lão gia bớt quản chuyện hoàng gia đi, lão gia cố tình không nghe, giờ hay rồi, mặt mũi đều ném sạch.”

Cố thượng thư hiện vẻ mặt xấu hổ: “Nữ nhân quản tốt chuyện ở nội trạch là được rồi, chuyện bên ngoài bà không hiểu ——”

Cố phu nhân vỗ vỗ ván giường cứng rắn: “Chuyện nội trạch do ta quản, lão gia ngủ nơi này đi.”

Dứt lời, Cố phu nhân quay người rời đi, lưu lại tiếng đóng cửa cái rầm.

Cố thượng thư tức giận đến dựng râu: “Lão bà tuổi càng cao tính tình càng lớn, thật là kỳ cục, lần này nhất định phải để lão bà cầu ta quay về ngủ!”

Nửa đêm, lão Thượng Thư ôm chăn đệm đứng ở bên ngoài giường tám bước, khổ hề hề nói: “Phu nhân, ta sai rồi, vẫn là cho ta trở về ngủ đi.”

“Về sau còn quản chuyện nhà người ta không?”

“Không quản nữa.”

Cố phu nhân lúc này mới giãn mặt, nói: “Lão gia có phải lại bị đau vai không, nào để ta xoa bóp cho lão gia.”

Lão nhân cũng không hỏi thăm xem, Thái Tử Phi là người bình thường sao?

Lúc trước Thái Tử Phi cùng Tề Vương phi cùng đi dâng hương gặp ngựa nổi điên, Tề Vương phi bị dọa đến phát điên, Thái Tử Phi lại lông tóc vô thương, đó là bởi vì Thái Tử Phi đã tặng đại lễ cho Bồ Tát ở chùa Bạch Vân.

Tặng đại lễ không hiếm lạ, hiếm lạ chính là Bồ Tát người ta nhận nha, bằng không sao lại quan tâm Thái Tử Phi?

Bà không ngăn cản lão gia đắc tội với Thái Tử Phi được Bồ Tát quan tâm, chờ toàn phủ đại họa lâm đầu sao?

Làm Thượng Thư phu nhân còn phải bận tâm mấy chuyện này, đều là lão già không hiểu chuyện.

Đám thần tử nhất thời làm chim cút, tai hoạ ngầm trữ quân bất ổn cũng tiêu tán, Cảnh Minh Đế khó được mấy ngày thư thái, cảm động đến không được.

Sau đó một ngày, Phan Hải bẩm báo nói: “Hoàng Thượng, Chân đại nhân tiến cung cầu kiến.”

Cảnh Minh Đế có xúc động muốn bịt lỗ tai, nhưng dưới ánh mắt trưng cầu của Phan Hải vẫn gật đầu: “Truyền lão vào.”

Lão Chân cầu kiến đều là chính sự, chính sự nghĩa là có chuyện xấu —— tốt lắm, chuyện xấu lại tới nữa!

Rất nhanh Chân Thế Thành đã đi vào, xách theo một cái rương mây cực lớn.

“Vi thần gặp qua Hoàng Thượng.”

Tầm mắt của Cảnh Minh Đế rơi xuống rương mây: “Chân ái khanh, đây là ——”

Chân Thế Thành để rương mây xuống, chắp tay nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, đây là hồ sơ vụ án của một bản án.”

Cảnh Minh Đế nghe xong mắt cũng trợn lên: “Nhiều như vậy?”

Chân Thế Thành rũ mắt nói: “Vi thần cũng không nghĩ tới sửa soạn lại lại ra nhiều như vậy.”

“Là vụ án gì?” Cảnh Minh Đế kỳ thật không muốn hỏi, nhưng không hỏi có thể được không, cái rương lớn như vậy đặt ở chỗ này đều có thể làm ghế con ngồi rồi.

“Là vụ án chủ nhân của Lộ Sinh Hương bị phỉ báng.”

Đọc truyện chữ Full