TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cùng Trời Với Thú
Chương 256: 256: Lôi Trì Tôi Thể

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Một đường nói nói cười cười, vừa đến mười ngày sau, liền tới hải vực chỗ Vân Tiên Hải ở.
Vân Tiên Hải là một mảnh đất liền hải vực, từ xa nhìn lại, trên mặt biển mênh mông bát ngát, gió nhẹ dịu êm, sóng gợn nhấp nhô, giống như biển tiên linh, bởi vậy mà được đặt tên.
Một đám người từ phi kiếm nhảy xuống, rơi xuống trên bờ cát.
Bờ cát màu bạc, mảnh dẻ sạch sẽ, nước biển cọ rửa mà đến, có thể nhìn thấy có rùa biển bò qua trên bờ cát, còn có ổ trứng rùa biển trắng bóng trong cát.
Huyền Uyên lạch cạch một tiếng, từ bả vai Mặc Sĩ Thiên Kỳ rơi xuống, bò đến trước một tổ cát, dùng móng vuốt chạm vào chạm vào trứng rùa biển trong cát.

Đúng lúc một con rùa biển mẹ trở về, nhìn đến bé rùa trước ổ cát, sau đó một đầu vây nó đến trong ổ cát, ấp nó với trứng ở cùng một chỗ.
Bé rùa cả rùa đều mê mang.
Phát sinh chuyện gì? Vì sao rùa mẹ muốn vây nó vào trong ổ rùa?
Một đám người nhìn xem buồn cười, rùa biển vẫn chưa mở ra linh trí, chỉ số thông minh cũng không cao, tự nhiên không cảm giác được huyết thống thuộc loại huyền quy nhất mạch trên người bé rùa, cho nên vây nó vào trong ổ cát mà không hề áp lực.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ a a a chạy tới, ôm bé rùa từ trong ổ cát ra, ôm nó đuổi kịp đoàn người Sở Chước.

Bé rùa quay đầu nhìn ổ cát trên bờ cát, còn có trứng rùa trong đó, ánh mắt đậu đen ngơ ngác.
Đợi trở lại bên người Sở Chước, bé rùa ngự nước đi qua, ghé vào trên vai nàng, đột nhiên có chút không tinh thần.
Sở Chước liếc mắt nhìn rùa biển cùng ổ cát trên bờ cát một cái, sờ sờ mai rùa của nó, an ủi: "Về sau có rảnh, chúng ta đi thuỷ vực chổ Uyên Đồ Huyền Quy ở xem."
Bé rùa nghe nói như thế, rất nhanh liền lên tinh thần, dùng đầu cọ cọ mặt chủ nhân.
Bọn họ đứng ở bờ biển một lát, không thấy chung quanh có đệ tử Vân Tiên Hải, vì thế mọi người ngự kiếm bay đi trong biển.
Hoa Bồi ngự kiếm bay ở trên mặt biển, một bên nói với Sở Chước bọn họ: "Dĩ vãng chỉ cần ta đến Vân Tiên Hải, sẽ có đệ tử Vân Tiên Hải lái thuyền lại đây.

Nhưng mà hiện tại bởi vì ma nhân nam hạ, đệ tử Vân Tiên Hải đại đa số bị phái đi ra ngoài, có lẽ không chăm sóc kịp bên này.

Chúng ta tự mình đi vào thôi, ta nhận được đường."
Huynh đều tới nơi này nhiều lần như vậy, khẳng định nhận được.

Nhạc Tu oán thầm ở trong lòng.
Phi hành trong chốc lát, ở trên mặt biển không nhìn được cái gì tiêu chuẩn coi là hải đảo linh tinh, Hỏa Lân hỏi: "Chớ không phải là Vân Tiên Hải cũng giống như Thấm Thủy Lâu, không có thuyền thì không vào được sao?"
Hoa Bồi lắc đầu: "Đều không phải là như thế, Thấm Thủy Lâu nguyên nhân là vì tụ linh tháp, chế tạo ra ảo ảnh, người bình thường sẽ bị ảo ảnh ảnh hưởng, không thể đến Thấm Thủy Lâu.

Còn Vân Tiên Hải, thì lại là vì cấm chế trong biển, không có đệ tử Vân Tiên Hải dẫn dắt, sẽ bị cấm chế ngăn cản ngoài biển, không thể tiếp cận.

Ừm, đương nhiên, muốn mạnh mẽ xâm nhập cũng được, chỉ cần đủ thực lực, không cần bận tâm cấm chế đó.


Chẳng qua chúng ta không phải đến làm chuyện xấu, không cần mạnh mẽ xâm nhập, ấn quy củ đến là được."
Nghe được hắn nói, một đám người cả mặt hắc tuyến.
Vị này tuyệt bức là mạnh mẽ xâm nhập qua, nếu không sẽ không nói được có thứ tự như vậy.
Quả nhiên, hắn vừa mới nói xong không lâu, chợt nghe đến một giọng trung khí mười phần vang lên ở trên mặt biển: "Giỏi cho Hoa Bồi ngươi, lại muốn mạnh mẽ xâm nhập Vân Tiên Hải ta! Ngươi dám xông tới, xem ta đánh chết ngươi không."
Giọng nói đó không biết vang lên từ chỗ nào, giống như nơi có nước biển thì có thanh âm này, làm cho đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngạc nhiên một trận.
Sở Chước đặc biệt nhìn nhìn, rất nhanh liền xác nhận, thanh âm này là từ một loại pháp bảo trong biển truyền ra.

Hơn nữa chủ nhân thanh âm hẳn là có thể thông qua pháp bảo đó nhìn đến nhóm người bọn họ.
Hoa Bồi dung mạo mang cười, giương giọng nói: "Tinh Hải, ta mang bạn của Tinh Sa lại đây, còn không mau mở cấm chế ra?"
"Bằng hữu sư muội?" Chủ nhân giọng nói có chút chần chờ.
"Đúng vậy, không tin ngươi hỏi Tinh Sa." Hoa Bồi lão thần khắp nơi nói.
Sau một lúc lâu không nghe được thanh âm, có lẽ chủ nhân thanh âm đó khẳng định là triệu hồi Tinh Sa.
Hoa Bồi nói với bọn họ: "Chủ nhân thanh âm vừa rồi đó là Tinh Hải chưởng môn Vân Tiên Hải, hắn là sư huynh Tinh Sa.

Trong Vân Tiên Hải có một mặt kính hải thần, phẩm cấp không thể khảo, có lẽ ở trên cấp mười hai, chỉ cần người đi vào Vân Tiên Hải, đều sẽ xuất hiện ở trong kính hải thần, không chỗ nào che giấu, cho nên khi chúng ta tiến vào Vân Tiên Hải, Tinh Hải khẳng định là ở trong kính hải thần rình coi chúng ta, mới lên tiếng..."

"Nói hươu nói vượn, ai rình coi các ngươi!" Chủ nhân thanh âm hổn hển tức giận quở trách một tiếng.
Hoa Bồi lộ ra một cái tươi cười yêu diễm đê tiện phi thường đáng đánh đòn, khí định thần nhàn nói: "Hiện tại không phải thật đấy sao? Nếu không ngươi làm sao mà biết chúng ta nói gì?"
Tinh Hải trước gương Hải thần bị hắn bực đến thiếu chút nữa hộc máu.
Tinh Sa nhận được tin tức chạy tới nghe hai người đấu võ mồm thế, nhịn không được ôm trán.
"Tinh Sa, nàng tới rồi." Hoa Bồi lộ ra thần sắc mừng rỡ, vừa hơi nhấc chân, đi đến trước mặt nàng, vui sướng nhìn nàng.
Tinh Sa đầu tiên là xin lỗi nói với Sở Chước: "Sở cô nương, Bích công tử, Hỏa đạo hữu, thật có lỗi đến chậm, mong thứ lỗi." Tiếp theo nhìn về phía Hoa Bồi: "Sao ngươi đến đây? Ngươi mặc kệ Chân Hỏa Cung?"
Sở Chước khách khí nói: "Là chúng ta đột nhiên đi tới, chưa kịp tin tức cho cô, hy vọng không quấy rầy đến mọi người."
Tinh Sa xin lỗi nói: "Không quấy rầy, vốn là sơ sẩy của ta, ta hẳn là phái đệ tử bổn môn tiến đến bãi biển bên kia đón mọi người..."
Chỉ là không nghĩ tới bọn họ tới đây nhanh,
.


Đọc truyện chữ Full