*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người chung quanh nhìn đến tên trên mệnh bia đều đã biến thành màu xám, cho dù những người đó bọn họ không biết, cũng không khỏi cảm thấy một loại than thở sinh mệnh yếu ớt vô thường.
Đại khái là tâm tình thật sự không tốt, mọi người cũng không muốn nhìn nhiều, nhấc chân liền rời đi.
Chờ bọn hắn đi vài bước, mới phát hiện còn có người không đi, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Sở Chước như cũ đứng ở trước mệnh bia, ngẩng đầu nhìn tên trên mệnh bia, A Chiếu ngồi xổm ở trên vai nàng, bồi nàng cùng nhau xem.
Nhóm tiểu hỏa bầu bạn lập tức rút lui trở về, Mặc Sĩ Thiên Kỳ hỏi: "Sở tỷ, cô đang nhìn cái gì?"
Sở Chước liếc mắt nhìn bọn hắn một cái, phát hiện Vu Linh Túc liền đứng ở cách đó không xa, hỏi: "Vu tiền bối, tên trên mệnh bia này đều là Vu Linh tộc à?"
"Tất nhiên, nơi đây chính là tộc địa Vu Linh tộc, không phải người Vu Linh tộc không được vào." Thời điểm nói lời này, trên mặt hắn lộ ra vẻ ảm đạm.
Nếu Vu Linh tộc không bị diệt tộc, quy củ tự này nhiên là luôn luôn tại đó.
Mọi người cũng không uổng công mục đích thăm dò hiện tại những người ngoài bọn họ sao lại tiến vào linh tinh, Sở Chước tiếp tục nói: "Vu tiền bối, tên người này trên đây, chúng ta khả năng gặp qua."
"Cái gì?" Vu Linh Túc giật mình nhìn qua.
Những người khác đều nhìn về phía địa phương Sở Chước chỉ tay, khi thấy rõ ràng tên trên đó, Mặc Sĩ Thiên Kỳ kêu a một tiếng, trên mặt Bích Tầm Châu cũng lộ ra một chút vẻ giật mình.
Hỏa Lân phát hiện nhóm tiểu hỏa bầu bạn đều nhận được, chỉ có một mình mình không nhận biết, vội hỏi: "Chủ nhân, A Kỳ, các người biết lúc nào?"
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn chằm chằm tên biến thành màu xám trên đó, nhịn không được nhìn nhìn Sở Chước, lại nhìn xem Vu Linh Túc, sau đó trên mặt lộ ra thần sắc giống như táo bón, thật sự là một lời khó nói hết.
Bích Tầm Châu và Sở Chước cũng không nói chuyện, chính là nhìn về phía Vu Linh Túc.
Vu Linh Túc đi tới, nhìn về phía tên kia, hoãn thanh nói: "Vu Linh tộc tuy nói số lượng cũng không tính nhiều, nhưng mà phân ra vài tộc chi, có chính chi cùng nhánh bên.
Chính chi lấy Vu làm họ, Linh làm chữ, nhánh bên thì lại không có chữ Linh, đều lấy tên một chữ làm chủ.
Vu Khánh, là người nhánh bên, nếu như hắn từng làm cái gì, còn thỉnh chư vị xem ở phần hắn đã ngã xuống, xin đừng trách."
Nghe loại lời nói khéo hiểu lòng người như thế, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ dù là da mặt có dày đi nữa, lúc này đều có vài phần ngượng ngùng.
Sở Chước ho nhẹ một tiếng, có chút khó mà mở miệng nói: "Vu Khánh này, kỳ thực là bị ta giết."
Cái này, Yêu Mi và Hỏa Lân đều giật mình nhìn về phía nàng, hiển nhiên không nghĩ tới thế giới nhỏ như vậy, mà Sở Chước thế nhưng từng ra tay giết qua người Vu Linh tộc.
Yêu Mi không khỏi lo lắng nhìn về phía Vu Linh Túc.
May mắn, thần sắc Vu Linh Túc vô cùng bình tĩnh, nói: "Sở cô nương đã giết hắn, vậy liền có lý do giết hắn."
Người da mặt lại dày, nghe nói như thế đều phải ngượng ngùng, Sở Chước cũng như thế.
Tuy nói Vu Khánh đáng chết, nhưng tốt xấu cũng là người Vu Linh tộc, hiện tại nàng thừa nhận giết qua người Vu Linh tộc trước mặt người Vu Linh tộc, còn bị đối phương thông cảm như thế, nàng thật sự ngượng ngùng, lập tức vội vàng thong báo chuyện Vu Khánh.
"Đây là chuyện vài năm trước, chúng ta vừa đến đại lục Nghiễm Nguyên, liền gặp được một đám tà tu truy giết một nhân tu, lúc ấy vừa hay chúng ta ngay tại phụ cận, khi ra tay cứu nhân nọ tu, cũng bắt được một tà tu.
Tà tu đó tự xưng Vu lão tam, vốn tên là Vu Khánh, nghe nói đến từ một bộ tộc thần bí, sau đó bởi vì một ít chuyện lưu lạc thành tà tu, bị gia tộc và người tu luyện đuổi giết..."
Nghe nàng rủ rỉ nói tới, trên mặt Yêu Mi và Hỏa Lân lộ ra thần sắc tỉnh ngộ, thế mới hiểu được vì sao Vu Linh Túc sẽ nói như vậy.
Chỉ cần là người hiểu được thuật dò xét đều có thể nhìn ra, cốt linh của Sở Chước chẳng qua mới chừng hai mươi tuổi, Vu Linh tộc ở trăm năm trước liền diệt tộc, nghĩ đến một chuyện diệt tộc này không có quan hệ gì với nàng, lúc này đây Vu Linh Túc mới có thể bình tĩnh nói "Có lý do giết hắn" như thế.
Vu Linh tộc diệt tộc ở trăm năm trước, ở dưới tình huống ngay lúc đó, dù may mắn có thể trốn ra chỉ có bản thân Vu Linh Túc cùng bảo vật trong tộc, được nhóm tộc lão hợp lại dốc hết toàn lực tống xuất khỏi đại lục Linh Hoàng.
Người khác có thể trốn được, chỉ sợ dùng đều không phải là chính đạo, có lẽ là hợp tác cùng đao phủ công kích đại lục Linh Hoàng, mới lấy được may mắn chạy trối chết.
Người như vậy, tựa như Hán gian đời đầu của Sở Chước, người người đều có thể chém giết, cho dù Vu Linh tộc nay toàn tộc diệt sạch, thừa lại vài tộc nhân quý giá, nếu như bọn hắn làm ra việc có lỗi với Vu Linh tộc, Vu Linh Túc cũng có thể không chút do dự chém giết.
Vu Linh Túc an tĩnh nghe, cũng không nói chuyện.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói thầm cùng Bích Tầm Châu: "Lúc ấy khi nói Vu Khánh đó đến từ một bộ tộc thần bí, đệ còn tưởng rằng là gạt người, không nghĩ tới là thật."
Bích Tầm Châu nhẹ nhàng gật đầu, lúc trước khi bọn họ bức cung Vu Khánh, utưởng hắn chính là một tà tu sa đọa, nào biết đây thế nhưng là hậu duệ thượng cổ trăm tộc.
Làm hậu duệ thượng cổ trăm tộc, lại luân lạc làm tà tu, không thể không nói, kết quả này làm cho người ta vô cùng cảm khái.
Sở Chước nói xong chuyện Vu Khánh, nghĩ nghĩ, lại tìm ra túi càn khôn lúc trước lột xuống của Vu Khánh, trả lại một vài thứ của Vu Khánh lưu lại cho Vu Linh Túc.
Đồ của Vu Khánh, trừ bỏ một ít tà tu tà khí, còn có một vài thứ Sở Chước cũng từng nháo không hiểu, bởi vì không hiểu nổi, cho nên cũng không xử lý nó, mà là phân loại đến địa phương không thể dùng.
Thật ra không nghĩ tới quyết định này hiện tại có thể có chỗ công dụng, dùng để chứng minh thân phận Vu Khánh.
Vu Linh Túc đảo qua túi càn khôn, xuất ra mấy thứ, đặt ở trong tay xem xét, nói với Sở Chước: "Hắn quả thật là người Vu Linh tộc."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ một hơi có chút hổn hển thở không được, nghĩ
.