*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đan Hạc Lương nhìn chằm chằm nữ tu đột nhiên xuất hiện, hai mắt sâu thẳm.
Đây là một nữ tu cực kì xinh đẹp, giới tu luyện mỹ nhân không ít, nhưng nàng mỹ lệ còn ở phía trên phần đông nữ tu, khiến người ta liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy nàng ở trong đám người.
Hơn nữa dung nhan sạch sẽ, đều có một loại dung mạo khiến nam nhân thương tiếc xúc động, đột nhiên nhìn thấy, không khỏi có chút thất thần, cực ít có nam nhân nào có thể cự tuyệt mỹ nhân mảnh mai đến khiến tim người ta nhảy loạn như vậy.
Đột nhiên, hắn cười chói sáng, hai mắt tỏa ánh sáng rạng rỡ, thanh âm ấm áp: "Vị cô nương này, không biết nàng đi theo tại hạ có gì muốn làm sao?"
Sở Chước đánh giá hắn, cũng mỉm cười với hắn, thanh âm êm nhu mềm mại: "Đan Hạc Lương công tử, mạo muội vị quấy rầy, tại hạ chỉ muốn hỏi thăm ngươi một sự kiện."
Đan Hạc Lương lại cười nói: "Không biết cô nương muốn hỏi thăm chuyện gì, nếu tại hạ có thể hỗ trợ, tự nhiên không hề thoái thác."
Sở Chước đột nhiên tiến lên một bước.
Đan Hạc Lương đứng ở nơi đó, thần sắc chưa biến, nhưng mà tay lui ở trong áo bào đã bấm lên, cả người căng chặt, cảnh giác nhìn nàng.
Hắn tuy rằng cảm giác được có người theo dõi, nhưng không cách nào xác định người này tồn tại, càng không cần phải nói nữ tu này đột nhiên hư không xuất hiện, lấy nhãn lực của hắn, thế nhưng nhìn không ra nàng làm sao ẩn tàng chính mình, chung quanh có thể có đồng bạn khác.
Hết thảy đều làm cho hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Sở Chước tùy ý đi lên trước vài bước, sau đó dừng lại, ánh mắt rơi xuống trên tay hắn.
Đột nhiên, nàng cười thản nhiên xinh đẹp, nói với hắn: "Khả năng cần Đan Hạc Lương công tử đi theo giúp ta một chuyến."
"Cái gì —— "
Đan Hạc Lương lòng sinh cảnh giác, tuy rằng phản ứng cực nhanh, vẫn không thể phòng bị hoàn toàn, dư quang khóe mắt nhìn thấy gì đó, đột nhiên phía trước tối sầm, trong lòng thầm kêu không xong, tiếp theo đã bất lực.
Khi Đan Hạc Lương khôi phục ý thức, phát hiện mình bị một sợi dây thừng vô cùng cứng rắn trói buộc ở trên một cái ghế, thân thể hư không mềm yếu vô lực.
Chung quanh rất tối, chỉ có xa xa một ngọn đèn như hạt đậu, xa xôi chiếu sáng lên hắc ám.
Hắn chớp xuống ánh mắt có chút vô lực, miễn cưỡng nhìn qua, đáng tiếc trừ bỏ cốc đèn đó, chung quanh mê mê mênh mông, chỉ biết là không gian thật lớn, nhưng có cái gì thì lại nhìn không rõ lắm.
Đan Hạc Lương nhớ tới nữ tu nhìn thấy trước khi hôn mê, quả nhiên nữ tu đó dám hiện thân, khẳng định là có chỗ dựa dẫm, buồn cười hắn thế nhưng bởi vì khinh thị dung mạo nhu nhược của nàng, rơi vào màn này.
Tuy rằng lúc này bị trói buộc, nhưng Đan Hạc Lương cũng không lo lắng an nguy của mình, nếu nữ tu đó muốn giết hắn, đã sớm ra tay, mà không phải trói buộc hắn nhốt ở trong này.
Hắn dùng đầu lưỡi đội lên hàm trên, trong khoang miệng giống như còn lưu lại viên hương vị thuốc, đây là nguyên nhân làm cho thân thể hắn hư không yếu ớt vô lực.
Quả nhiên, đợi một lát, phía trước xuất hiện một bóng dáng mảnh khảnh.
Nàng đưa lưng về phía ngọn đèn, lờ mờ mà đến, dáng người động lòng người, không cần xem mặt cũng biết là một mỹ nhân tuyệt đỉnh.
Đan Hạc Lương nheo mắt lại, tầm mắt định mục tiêu vài lần, vẫn không thể thấy rõ ràng bộ dạng của người trước mặt, không khỏi nở nụ cười, nói: "Cô nương, nàng nhốt tại hạ tới đây, không biết có chuyện gì?"
Sở Chước đứng ở trước mặt hắn, cúi đầu đánh giá kỹ hắn.
Hai mắt của hắn mơ màng, hàm chứa ánh sáng đa tình, cho dù trở thành tù nhân, vẫn rất tuấn mỹ.
Sau một lúc lâu, nàng nhẹ cười ra tiếng, nói: "Thiếu cung chủ Bát Thần Cung quả nhiên dáng vẻ bất phàm, tuấn mỹ vô song, làm tại hạ thật tôn sùng."
Cơ bắp trên mặt Đan Hạc Lương hơi hơi co rúm, ánh mắt rung động, biến hóa này vô cùng mỏng manh, nếu không phải Sở Chước nhìn chằm chằm vào hắn, căn bản không thể phát hiện.
Về sau hắn cười nói: "Ta không biết cô nương nói cái gì, nếu như ta là thiếu cung chủ Bát Thần Cung, làm sao lưu lạc đến hoàn cảnh thế này, cô nương thật sự là nói đùa."
Sở Chước kéo một cái ghế ngồi vào trước mặt hắn, cười tủm tỉm nói: "Thiếu cung chủ không cần vội vã phủ nhận, sao tại hạ biết được thân phận của ngươi, cũng là ngẫu nhiên, ngươi chính là thiếu cung chủ do chính miệng thánh nữ Bát Thần Cung Chuyên Tôn Văn Địch thừa nhận, tại hạ cũng sẽ không nhận sai.
Đặc biệt Bát Thần Cung công tử là người có dáng vẻ xuất chúng như thế, muốn quên cũng rất khó."
Đan Hạc Lương nhếch môi, cằm căng chặt, sau một lúc lâu mới nói: "Ngươi muốn làm cái gì?"
Đây là biến tướng thừa nhận thân phận của mình.
Sở Chước như cũ là dáng vẻ tươi cười, nhỏ nhắn mềm mại xinh đẹp, nhưng lúc này dừng ở trong mắt nam tù nhân, chỉ cảm thấy tà ác nói không nên lời.
"Ừm, tại hạ tâm nghi Đan Hạc Lương công tử, ngày ngày nhớ thương như điên, trong lúc nhất thời nhịn không được muốn bắt ngươi đến bên cạnh, để có thể ngày ngày làm bạn..."
"Khụ khụ khụ!!!"
Một tiếng ho khan giống như bị kinh hãi vang lên, Đan Hạc Lương đầu tiên là ngây người, sau đó không nói gì nhìn ánh mắt chớp cũng không chớp nhìn nữ tu nói ra loại lời gan lớn lớn mật này.
Từ trong tiếng ho khan vừa rồi đó có thể phỏng đoán, xem ra tới đây trừ bỏ nữ nhân này ra, còn có những người khác, chỉ tiếc chung quanh rất tối, hắn căn bản nhìn không rõ lắm.
Đối mặt với Sở Chước lớn mật tỏ tình, Đan Hạc Lương lựa chọn trầm mặc.
Sở Chước nở nụ cười với hắn: "Tại hạ vẫn luôn muốn gần
.