TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cùng Trời Với Thú
Chương 445: 445: Vu Oan Cho Tà Tu


Nghe được lời thánh nữ nói, hai người thủ hộ hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ cũng không biết quan hệ giữa Xướng Địch cùng thánh nữ, Xướng Địch là người hầu bên cạnh thánh nữ được coi trọng nhất, rất nhiều chuyện thánh nữ đều giao cho nàng đi làm.

Bọn họ có thể từ trong dung mạo không khác nhau của hai người mà suy đoán quan hệ giữa hai người không bình thường, chỉ là vì khiếp sợ uy thế của thánh nữ, không người nào dám hoài nghi.
Nay bởi vì Xướng Địch chết, thánh nữ người bị thương nặng, có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, làm cho người ta không thể không nghĩ nhiều.
Nhưng mà thánh nữ lúc này đã không còn lòng dạ lại để ý tới cái khác, nàng ta gắt gao nắm chặt nắm đấm, móng tay rơi vào lòng bàn tay mà không tự biết, Xướng Địch vừa chết, nguyên thần của nàng ta tổn hại gần như một nửa, với người tu luyện mà nói, đây là bị thương nặng cực kì đáng sợ, so với bất luận thương thế nào thì đều khó giải quyết.
Xướng Địch vốn là thân thể phụ (fen thân) mà nàng ta phân liệt ra một phần ba nguyên thần để luyện chế, vì khống chế thân thể phụ, ngăn chặn thân thể phụ trưởng thành thành thân thể cường đại độc lập sau đó phản phệ chủ thể trong tương lai, nàng ta dùng bí thuật thành lập liên hệ chặt chẽ nguyên thần của mình cùng nguyên thần của Xướng Địch, như thế không những được tâm ý tương thông cùng Xướng Địch, hết thảy tất cả cảm giác của Xướng Địch, cũng có thể thông qua nơi Xướng Địch đi mà tiện đà biết được việc ngoại giới.
Nhưng như thế cũng làm cho liên hệ của hai người quá mức chặt chẽ, chỉ cần một kẻ có tổn thương, thì tổn hại đối với người còn lại cũng rất lớn.
Xướng Địch chết, trực tiếp làm cho nguyên thần của nàng ta tổn hại một nửa, năm đó sau khi phân liệt nguyên thần thật vất vả dưỡng xong thương lại gặp phải một lần bị thương nặng.
Thần sắc thánh nữ ủ rũ, đối với người tu luyện mà nói, bị thương đáng sợ nhất đó là nguyên thần, tổn thương ở nguyên thần, linh dược khó chữa, trừ bỏ dùng dưỡng hồn vật sang quý chậm rãi tu dưỡng ra, cực ít có thể khỏi hẳn ở trong khoảng thời gian ngắn.
Đây cũng là lý do người tu luyện không dám dễ dàng phân liệt nguyên thần.
Nghỉ ngơi hơn phân nửa buổi tối, tinh thần thánh nữ rốt cục tốt lên một chút, lập tức hạ mệnh lệnh cho người thủ hộ.
"Lập tức hồi Bát Thần Cung, mau!"
Người nữ trong nhóm thủ hộ chần chờ nói: "Thánh nữ, chúng ta vừa đến Thạch Âm Bảo, đệ tử Thạch Âm Bảo chưa kịp chết ở trong cốc đá ngầm sương mù tức giận, nếu hiện tại ngài rời đi..."
Thạch Âm Bảo cũng không giống Kinh Hồng đảo, đảo chủ Kinh Hồng đảo là người phân rõ phải trái, thánh nữ biết cách dùng tình, lại hứa cho nhiều ưu việt, chuyện này liền có thể san bằng.

Nhưng Thạch Âm Bảo là có tiếng không phân rõ phải trái, chắc chắn đề xuất rất nhiều yêu cầu vô lý, thánh nữ đi đến Thạch Âm Bảo, vốn đã dự tính ở lại đây thêm một đoạn thời gian, chèn ép Thạch Âm Bảo kiêu căng vài phần, nếu như hiện tại rời khỏi, Thạch Âm Bảo chắc chắn có điều phát hiện.
Thánh nữ lau đi máu khô trên khóe miệng, sắc mặt tái nhợt làm nổi bậc hai tròng mắt càng thêm đen thùi dày đặc, lạnh lùng thốt: "Không cần phải để ý bọn họ, nếu như bọn hắn dám nháo, để cho bọn họ trực tiếp tìm tới Bát Thần Cung."

Nghe xong, người thủ hộ không dám nhiều lời nữa.
Thánh nữ Bát Thần Cung vừa đến Thạch Âm Bảo liền cường thế rời khỏi, rời khỏi rất vội vàng, thậm chí ngay cả bảo chủ Thạch Âm Bảo cũng không kịp ngăn cản.
Uy danh của Bát Thần Cung ở Thanh Lâm Vực quá mức hiển hách, Thạch Âm Bảo cho dù làm việc cường hãn vô lý, chống lại Bát Thần Cung cũng kiêng kị vài phần.

Lần này bởi vì Bát Thần Cung đuối lý, bọn họ mới có thể cường thế yêu cầu Bát Thần Cung cho một cái công đạo, làm cho thánh nữ không thể không tự mình ra mặt, nhưng bọn họ vẫn kiêng kị thánh nữ.
"Lúc thánh nữ rời đi không nói cái gì?" Bảo chủ Thạch Âm Bảo thần sắc âm ngoan hỏi.
Thuộc hạ tiến đến báo cáo nói: "Không có, thuộc hạ đợi ở đó vẫn chưa nhìn thấy thánh nữ, chuyển lời qua lại là người hầu bên cạnh thánh nữ."
Nghe đến đó, bảo chủ Thạch Âm Bảo âm lãnh nở nụ cười: "Bát Thần Cung giỏi lắm, giỏi cho Chuyên Tôn Văn Địch! Dám ra vẻ ta đây ở trong Thạch Âm Bảo của ta, cho rằng Thạch Âm Bảo ta là bùn nặn hay sao?" Dưới cơn tức giận, linh áp âm lãnh tăng vọt ra, bão tố nổi lên ở trong thạch bảo.
Một đám người tu luyện Thạch Âm Bảo bị áp chế đến thiếu chút nữa thì không thể hô hấp.

ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ D^d^l^q^d
Nhưng cũng có người đầu óc xoay chuyển mau, bước lên phía trước nói: "Bảo chủ đừng vội, thánh nữ Bát Thần Cung xưa nay là người thông minh, làm việc chu toàn, lần này nàng ta vội vã rời đi như thế, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì?"
Dứt lời, linh áp chung quanh rốt cục thu liễm vài phần.
Bảo chủ Thạch Âm Bảo trầm ngâm một lát, triệu đến bốn người hầu phục vụ ở khách viện thăm dò vài câu, người hầu nhất nhất đáp lại, dứt lời, nghe được một thuộc hạ bên người kinh hỉ nói: "Bảo chủ, thuộc hạ hiểu rõ rồi, gặp chuyện không may hẳn là thánh nữ Bát Thần Cung."
Mọi người nhìn về phía hắn: "Sao lại nói vậy?"
"Bảo chủ, nếu thánh nữ bắt đầu rời khỏi từ sáng sớm, vẫn luôn ngồi ở bên trong xe thánh điểu Loan Phượng, vẫn chưa lộ diện, như thế có thể đoán, nếu không phải là Bát Thần Cung gặp chuyện không may, thì chính là thân thể thánh nữ có vấn đề, không thể lộ ở trước mặt người khác.

Trong Bát Thần Cung có lão tổ Hóa Thần cảnh tọa trấn, hẳn là sẽ không có chuyện gì, ngược lại là thánh nữ, rời đi quá vội vàng, xem cách làm việc chu toàn của nàng ta, thế nhưng chưa tới đây cáo từ một tiếng cùng chủ nhân, chỉ phái một thuộc hạ tới, có thể thấy được gặp chuyện không may hẳn là nàng ta."
Bảo chủ Thạch Âm Bảo nghe được thuộc hạ phân tích, nhất thời cực vui, lập tức nói: "Một khi đã như vậy, chúng ta cũng không thể để cho nàng đi được quá thống khoái, dù sao cũng phải cho nữ nhân Chuyên Tôn Văn Địch đó chút nhan sắc nhìn một cái!"

Lúc này triệu đến tâm phúc, cứ thế phân phó vài tiếng, đợi hắn lĩnh mệnh tiến đến, nhìn phương hướng thánh nữ rời đi, không khỏi nở nụ cười âm lãnh.
Tuy rằng Thạch Âm Bảo không dám đắc tội Bát Thần Cung ở bên ngoài, nhưng người Bát Thần Cung dám can đảm chém giết đệ tử Thạch Âm Bảo ở đá trong cốc ngầm sương mù, nếu Thạch Âm Bảo cái gì cũng không làm, vậy cũng quá hèn nhát rồi.
Người Thạch Âm Bảo bọn họ không làm kẻ hèn nhát, nhất định phải làm cho nữ nhân Chuyên Tôn Văn Địch đó trả giá đại giới.
Xe thánh điểu Loan Phượng của thánh nữ bay đi được nhanh, chính là trên đường gặp được một ít chặn giết, mặc dù để cho người thủ hộ giải quyết, nhưng một chút trì hoãn này, làm cho thương thế của thánh nữ càng nghiêm trọng.
Nửa tháng sau, mới trở lại Bát Thần Cung.
Khi trở lại Bát Thần Cung, thị vệ do thánh nữ phái ở bên cạnh Xướng Địch cũng đã trở lại, chạy tới gặp nàng ta trước tiên.
Nhìn thấy thị vệ, thánh nữ dưới cơn giận dữ, phất tay áo mà đi, một linh phong sắc bén hất thị vệ Thánh Đế cảnh hậu kỳ đó bay đi ra ngoài, những người có mặt khác đều câm như hến, không người nào dám cầu tình cho hắn.
"Bản tọa cho ngươi bảo hộ Xướng Địch, ngươi chính là bảo hộ như vậy?"
Thị vệ bò lên từ trên đất, bất chấp miệng trào ra máu, phục quỳ trên mặt đất, rũ xuống tay nói: "Là lỗi của thuộc hạ, không bảo vệ tốt cho tiểu thư."
Thánh nữ hừ lạnh một tiếng, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Nguyên thần của nàng ta bị hao tổn, vừa rồi ra tay dưới cơn tức giận, làm cho kinh mạch đã đi ngược chiều trong cơ thể lại bị thương, cả người vô cùng đau đớn.
Nhưng mà những thứ này vẫn không thể so được với bị thương nặng do Xướng Địch chết mang đến cho nàng ta.
"Nói đi, Xướng Địch là chết như thế nào?"
Thị vệ cúi đầu xuống, nói: "Kể từ sau khi tiểu thư mất tích, thuộc hạ vẫn luôn men theo hơi thở của nàng đi tìm, chính là người bắt nàng rất gian xảo, lượn mấy vòng luẩn quẩn, làm cho thuộc hạ vài lần tìm sai địa phương.

Thẳng đến khi thuộc hạ tìm được tiểu thư, phát hiện tiểu thư đã chết ở trong tay tà tu."
Thánh nữ phút chốc đứng lên, ánh mắt đâm thẳng xuyên vào hắn: "Ngươi xác định là tà tu?"
"Đúng vậy, thuộc hạ khẳng định." Thị vệ ngẩng đầu nhìn nàng ta: "Khi thuộc hạ tìm được thi thể của tiểu thư, phát hiện thương tích trên người tiểu thư là tà thuật của tà tu gây thương tích, hơn nữa thuộc hạ đối với thương tích đó vô cùng quen thuộc, là cổ độc Minh Âm Xà gây thương tích."
"Cổ độc Minh Âm Xà? Là tà thuật do Minh Âm lão tổ tạo ra?" Thánh nữ khẽ biến sắc mặt.

"Thuộc hạ không có nhìn lầm." Thị vệ âm thanh lạnh lùng nói: "Nguyên thần của tiểu thư đúng là bị cổ độc Minh Âm Xà cắn nuốt tận cùng, linh phủ còn dựng dục một con cổ độc xà chưa thành hình."
"Làm sao có thể?" Thánh nữ quả thực rất giật mình.
Nhưng mà mặc kệ nàng ta giật mình như thế nào, khi thị vệ lấy quan tài hàn băng vạn năm bảo tồn xác chết Xướng Địch ra, nhìn đến dấu vết trên người Xướng Địch, đều chứng minh lời thị vệ nói là đúng.
Tà tu thế nhưng vươn tay đến địa bàn của nàng, buồn cười!
Thánh nữ giận tím mặt, lớn tiếng an bài người đi tìm đám tà tu kia, đồng thời triệu thị vệ đến, lại thăm dò người ngày đó mang Xướng Địch đi, nghe xong hắn miêu tả, trong lòng thánh nữ không khỏi có chút hoài nghi.
Thị vệ nói: "Bọn họ hẳn là linh tu do tà tu phái đến nhân tu, tuy là linh tu, kì thực là làm việc cho tà tu."
Tà tu tu luyện tà pháp, dung mạo xấu xí, làm cho người ta vừa nhìn là có thể vạch trần thân phận.

Vì thuận tiện làm việc, đại đa tà tu số sẽ khống chế một ít linh tu, làm cho bọn họ ẩn núp ở trong linh tu, làm việc cho bọn chúng.
Thị vệ nói có đạo lý nhất định, hơn nữa gần đây tà tu bí mật động tác liên tiếp, rất nhiều thế lực nhỏ bình thường bị tà tu huyết tẩy diệt môn, người tu luyện cao cấp trong môn đều bị giết hại lấy đi tinh huyết, thi thể bị luyện chế thành thi thể cổ độc, mọi hành động, thiên lý khó dung, Bát Thần Cung tuy có nghe thấy, nhưng chưa để ở trong lòng.
Nhưng nếu tà tu dám trêu đến trên người bọn họ, thánh nữ cũng sẽ không bỏ qua.
"Cho nên, huynh chế tạo Xướng Địch chết thành là tà tu giết?" Sở Chước tò mò hỏi: "Làm sao huynh có thể có đồ của tà tu? Huynh sẽ không là tà tu đi?"
Nói xong lời cuối cùng, Sở Chước nhịn không được hoài nghi nhìn hắn.
Khúc Sơn Hà lơ đễnh cười nói: "Ta là một tán tu, không môn không phái, dễ dàng bị tà tu nhìn chăm chú, năm đó còn chưa tu luyện thành công, thiếu chút nữa liền chết ở trong tay tà tu.

May mắn Hầu tiền bối ra tay cứu giúp, sau đó ta lưu tâm tà tu làm việc, rất nhanh liền phát hiện đám tà tu kia giống như săn bắn người tu luyện ở chung quanh, lấy đi tinh huyết, mặc dù không biết bọn chúng làm cái gì, nên chú ý tới."
Nói xong, hắn vừa lật tay, trên tay có thêm một cái hồ lô đỏ như máu: "Trong huyết hồ lô này có cổ độc một con Minh Âm Xà."
"Cổ độc Minh Âm Xà?" Một đám người đều nhìn về thứ trên tay hắn.
Huyết hồ lô phát ra một loại tà khí làm cho linh tu sinh ra chán ghét, vừa thấy liền biết không là thứ tốt lành gì.
"Đúng vậy, nghe nói là tà pháp do một gã lão tổ tà tu—— Minh Âm lão tổ sáng tạo, chế tạo ra cổ độc Minh Âm Xà, dùng để luyện chế thi thể cổ độc.


Minh Âm lão tổ ở trong tà tu là nhân vật cực lợi hại, hắn có không ít đồ tử đồ tôn, được quy về thành Minh Âm nhất phái, chỉ cần là tà tu Minh Âm nhất phái, đều sẽ luyện chế xà cổ độc, luyện chế thi thể cổ độc."
Nghe xong hắn giải thích, đám người Sở Chước đều bừng tỉnh hiểu ra.
"Cổ độc Minh Âm Xà này, là ta từng giết một tà tu, lấy được từ chổ của hắn." Trên mặt Khúc Sơn Hà lộ ra ý cười: "Tà tu làm việc âm độc, không tha hậu thế, là đối tượng tốt nhất để vu oan hãm hại, nếu chúng ta muốn dời đi ánh mắt thánh nữ Bát Thần Cung, có cái gì càng tốt hơn tà tu giết thị nữ thánh nữ?"
Như thế không chỉ có thể dời đi tầm mắt của Bát Thần Cung, làm cho bọn họ truy tra phương hướng sai lầm, đồng thời cũng để bọn họ thoát ly tình nghi.
Không thể không nói, Khúc Sơn Hà tính kế thật sự là cao minh.
Sở Chước suy nghĩ lại, lấy ra một cái túi càn khôn, cũng lấy ra một cái huyết hồ lô giống nhau như đúc.

Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don=ChieuNinh
Nhìn đến huyết hồ lô, Khúc Sơn Hà lại kinh ngạc: "Sao cô cũng có thứ này?"
"Cướp được từ chỗ tà tu." Sở Chước nói với bọn hắn chuyện bọn họ gặp được trên đường đi tới Huyết Linh thành, cái túi càn khôn này, đó là túi càn khôn của đầu lĩnh tà tu Thánh Đế cảnh, lúc ấy Sở Chước đã nghiên cứu, bởi vì đang vội vã, cho nên chưa tra xét rõ ràng đồ bên trong.
Khúc Sơn Hà tiếp nhận cái túi càn khôn đó quan sát, thở dài: "Xem ra huyết án gần đây của Thanh Lâm Vực, đều là tà tu nhất phái Minh Âm lão tổ gây nên."
"Đúng vậy, chỉ không biết mục đích của bọn chúng là cái gì, Tà đế đó lại là tồn tại gì?" Sở Chước cũng cảm khái một tiếng.
"Mặc kệ là tà tu, hay là Bát Thần Cung, xem ra Thanh Lâm Vực gần đây không yên ổn."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhịn không được lại xấu miệng thêm một câ: "Thanh Lâm Vực không phải có tiếng hỗn loạn sao? Khi nào thì thái bình qua?"
Khúc Sơn Hà sửng sốt, nhưng lại không lời nào để phản bác được.
Ngược lại Sở Chước như có điều suy nghĩ, mặc kệ là Bát Thần Cung muốn "tàn sát Bách tộc, phục hưng Thần tộc", hay là tà tu săn bắn người tu luyện khắp nơi, giống như đều ở trong Thanh Lâm Vực, hơn nữa nàng chết đời trước, bí mật trên người Đan Hạc Lương, đều chỉ hướng Thanh Lâm Vực.
Thanh Lâm Vực càng hỗn loạn, đối với những người đó mà nói, càng dễ đục nước béo cò.
Thanh Lâm Vực vẫn luôn không có vực chủ, so với vực khác mà nói thì hỗn loạn lại nguy hiểm, nếu như có thể xuất hiện một vực chủ, tình huống của Thanh Lâm Vực cũng sẽ không bết bát như vậy.

Đáng tiếc Đan Linh Bạch cực kỳ có triển vọng tấn cấp Thần Hoàng cảnh ở trong mấy ngàn năm lại bất hạnh ngã xuống, Thanh Lâm Vực không xong như cũ.
Sở Chước không khỏi phỏng đoán, có phải có người muốn Thanh Lâm Vực hỗn loạn, cho nên mới sẽ để Đan Linh Bạch chết hay không? Hơn nữa Đan Linh Bạch lại biết đến bí mật không nên biết, cũng có lý do để chết..


Đọc truyện chữ Full