TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cùng Trời Với Thú
Chương 544: 544: Nhóc Ranh Rùa Con Cũng Dám Đến Khiêu Khích Hắn!


Sở Chước bị Phượng Lưu Thanh một đường ôm đến một gian lầu các vô cùng xa hoa tinh xảo trên thuyền.
Không cần nhìn cũng biết đây là địa bàn riêng của Phượng Lưu Thanh, Sở Chước bị Mai cô dạy dỗ lâu như vậy, bởi vì không phù hợp yêu cầu của Mai cô, thế cho nên chưa từng bị mang tới đây.

Hắn mang mình qua làm cái gì?
Trong nháy mắt, trong lòng Sở Chước tràn ngập cảnh giác và phòng bị.
Nhưng mà, vừa mới tiến vào lầu các, Phượng Lưu Thanh liền lập tức đẩy nàng ra.
Sở Chước ngã ngồi ở trên giường dài trải linh vũ diễm lệ, vươn tay đỡ lấy tay vịn khắc hoa, mới đứng vững thân thể, quay đầu nhìn về phía vị thiếu chủ Phượng cốc kia.
Phượng Lưu Thanh từ trên cao nhìn xuống nhìn nàng, ánh mắt có chút quái dị.
Sở Chước không biết hắn là có ý tứ gì, lúc trước nàng phán đoán, vị này là một người tính khí thiếu gia bị mẫu thân cường hãn làm hư, tùy hứng lại kiêu ngạo, thích đối nghịch cùng người khác, tọa ủng vô số mỹ nhân, tự xưng là một nam nhân cực có nguyên tắc, chưa bao giờ sẽ bắt buộc nữ nhân.

Cho nên mấy ngày này, hắn để cho Mai cô dạy dỗ nàng, lại chưa từng háo sắc muốn gặp nàng.
Nàng trầm mặc duy trì tư thế ngã ngồi ở đằng kia, một đôi thủy mâu trong suốt như nước khi nhìn người khác, dung mạo sạch sẽ động lòng người, nam nhân ý chí sắt đá cũng sẽ vì vậy mà mềm lòng.

Nhưng trong mắt Phượng Lưu Thanh, đầu tiên chú ý tới không phải mỹ mạo cùng tư thái sạch sẽ động lòng người của nàng, mà là một loại gì đó rất mờ mịt nói không rõ.
Giống như mặc kệ nàng làm cái gì, đều có vẻ không giống người thường như thế, loại không giống người thường này, làm cho hắn dùng ánh mắt khác mà đối đãi, cũng làm cho hắn theo bản năng muốn giữ chân nàng lại.
Thứ mà bản thiếu chủ coi trọng, ai dám cướp?
Trong lòng hắn hừ cười một tiếng, tộc Huyền Vũ thì như thế nào? Thằng quỷ nhỏ rùa con cũng dám đến khiêu khích hắn!

"Ngươi là từ bên ngoài đến?" Phượng Lưu Thanh đột nhiên hỏi.
Sở Chước căng thẳng trong lòng, ngẩng đầu nhìn hắn, cũng không lên tiếng.
Phượng Lưu Thanh xuy một tiếng, ngồi vào chổ trước mặt nàng cách đó không xa, bắt chéo một đôi chân thon dài, tư thái lộ ra vài phần lười biếng thích ý, mắt phượng liễm diễm rực rỡ: "Ta biết người từ bên ngoài đến giống như các ngươi, chỉ đem Hồng Mông trở thành nơi kinh nghiệm từng trải, trăm năm sau sẽ muốn rời khỏi, còn không thể rời khỏi, cuối cùng chỉ có thể hết hy vọng ở lại Hồng Mông..."
Theo hắn tự thuật, Sở Chước càng thêm kinh hãi.
Nàng biết Hồng Mông chi cảnh cũng có người tu luyện sinh trưởng ở địa phương này, nhưng lại không biết thì ra những người tu luyện đó hiểu rõ ý tứ Hồng Mông đại biểu, cũng biết mỗi cách trăm năm, sẽ có từ người tu luyện giới bên ngoài đến, đến Hồng Mông chi cảnh kinh nghiệm từng trải, thu hoạch thiên tài địa bảo của Hồng Mông.
Khi gặp được huynh muội Thương thị, nàng từng thử qua, hai huynh muội cũng là không biết ở ngoài Hồng Mông còn có thế giới khác, thậm chí ở trong mắt người thế giới bên ngoài, Hồng Mông chi cảnh chẳng qua là cái không gian độc lập, tuy rằng thần bí khó lường, nhưng không phải là địa phương đáng giá ở lại nơi đây cả đời không rời khỏi.
Chẳng lẽ là bởi vì Phượng Lưu Thanh là phượng hoàng? So với những người tộc khác thì có được truyền thừa hoàn thiện?
Phượng Lưu Thanh thấy nàng trầm mặc, dường như cũng không thèm để ý, tiếp tục nói: "Ngươi có ý trung nhân?"
Lúc này, Sở Chước rốt cục không còn trầm mặc, gật đầu nói: "Đúng vậy, ta rất thích hắn."
Phượng thiếu chủ giống như rất buồn rầu: "Các ngươi còn chưa song tu đi?"
Sở Chước nhìn hắn không nói lời nào, song hay không song tu, liếc mắt một cái thì có thể nhìn ra được, hỏi lời này là có ý tứ gì?
"Nguyên âm của ngươi vẫn còn, khẳng định là không song tu, xem ra nam nhân đó không được nha." Phượng thiếu chủ đánh giá nàng, giống như đang hoài nghi người trong lòng nàng vì sao thế nhưng không song tu với một tiểu mỹ nhân bày ra như vậy, khẳng định là có bệnh.
Sắc mặt Sở Chước cứng ngắc nói: "Chúng ta đã hẹn ước với nhau đợi khi Hóa Thần, thì tổ chức đại lễ song tu."
Phượng Lưu Thanh nghe được lại chậc một tiếng, hai tay chống ở dưới hàm, một đôi mắt phượng quyến rũ người chớp cũng không chớp nhìn nàng, nói: "Bản thiếu chủ cảm thấy ngươi rất tốt, không bằng như vậy, ngươi vứt bỏ nam nhân vô dụng kia của ngươi, đi theo bản thiếu chủ đi.

Bản thiếu chủ hứa cho ngươi vị trí thiếu chủ phu nhân Phượng cốc, kết thành đạo lữ với ngươi, tài nguyên của Phượng cốc mặc cho ngươi sử dụng, như thế nào?"
"Không thế nào." Sở Chước bình tĩnh nói, kỳ thực vẫn luôn vụng trộm quan sát thần sắc của hắn, phát hiện vị thiếu chủ này tuy rằng làm việc ngoài dự đoán mọi người, nhưng không có bởi vì nàng cự tuyệt mà tức giận, điều này làm cho nàng có không gian có thể thao tác càng nhiều, thái độ cũng càng tự nhiên.

Nàng xưa nay am hiểu phỏng đoán lòng người, càng là bị vây ở nơi bất lợi, thì càng bình tĩnh, bắt đầu từ khi bị Phượng Lưu Thanh giữ lại ở đầu thuyền, nàng liền âm thầm quan sát hết thảy chung quanh, cùng với Phượng Lưu Thanh.

Căn cứ từ thái độ của hắn đến thay đổi phản ứng đến ứng đối của mình, cho tới bây giờ, Phượng thiếu chủ không có dấu hiệu tức giận, cũng làm cho nàng đại khái thăm dò được phong cách hành sự của con chim này.
"Đa tạ Phượng thiếu chủ nâng đỡ, chỉ là ta và ngươi chủng tộc bất đồng, chỉ sợ tại hạ không hẳn là lương duyên của Phượng thiếu chủ, đôi ta cũng không thích hợp." Sở Chước thành khẩn nói.
Phượng Lưu Thanh cười nhạt đối với lời nàng nói: "Tộc phượng hoàng của ta xưa nay không giống tộc khác, cũng thường thông hôn với tộc khác, ta là thiếu chủ Phượng cốc, muốn kết thành đạo lữ với ai là tự do của ta, thích hay không thích hợp là do bản thiếu chủ định đoạt.

Không biết vì sao, bản thiếu chủ nhìn ngươi rất thuận mắt, nếu như ngươi nguyện ý, chúng ta cũng có thể kết thành đạo lữ."
Sở Chước: "...!..."
Vị thiếu chủ này quyết định không khỏi rất qua loa rồi, giống như một tiểu hài tử.
Sở Chước nhìn hắn, trong lúc nhất thời không nói chuyện.
Phượng thiếu chủ hai mắt sáng lấp lánh nhìn nàng, hưng trí bừng bừng hỏi: "Thế nào, là bị bản thiếu chủ hiếm khi quyết định mà cảm động sao?" Phải biết rằng, làm thiếu chủ Phượng cốc tôn quý, hắn cũng chưa từng nghĩ tới kết thành bạn cùng tu song tu với ai, đây vẫn là lần đầu tiên đó.
Sở Chước lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, giống như không biết nói như thế nào.
Phượng Lưu Thanh không khỏi có chút tò mò, cười nói: "Ngươi có cái gì thì nói thẳng, bản thiếu chủ không phải đám người vô lý đó, sẽ không tức giận."
Khi hắn cười rộ lên mắt phượng giống như câu hồn, không hổ được xưng là chủng tộc mỹ lệ nhất.
Sở Chước không khỏi nhìn thêm hai cái: "Là ngươi cho ta nói." Nàng ngồi thẳng người, tư thái thật là tao nhã, có thể thấy được thành quả trong khoảng thời gian này Mai cô dạy dỗ là không tệ: "Phượng thiếu chủ, ta vẫn không muốn, bởi vì...!Phượng thiếu chủ là một người đa tình."
Phượng Lưu Thanh: "...!..."
Người đa tình cái gì, còn kém chút nói thẳng hắn là người lạm tình thôi.

Phượng Lưu Thanh nghĩ đến vừa rồi con Tiểu Huyền Vũ đó luôn mồm mắng hắn háo sắc, trong lòng tức giận, trên mặt cứng ngắc nói: "Bản thiếu chủ chưa bao giờ bắt buộc người khác, xưa nay chú ý ngươi tình ta nguyện, cũng không hoa tâm lạm tình."
Sở Chước à một tiếng, nhìn hắn không hé răng.
Phượng Lưu Thanh một hơi nghẹn ở trong lồ ng ngực, thiếu chút nữa nghẹn chết chính mình.
Hắn rõ ràng là vô cùng tức giận, nếu như có người nào can đảm dám nói xấu hắn như vậy, đã sớm máu tươi ba thước, thân vẫn đạo tiêu, nhưng nhìn nữ tu trước mặt, chỉ là an tĩnh ngồi ở chỗ kia, liền khó mà làm cho người ta bỏ qua, làm cho hắn không thể tức giận được.
Hắn cảm thấy nữ nhân này có chút không thích hợp, chẳng lẽ trên người nàng có cái gì đó có thể khống chế lòng người sao?
Ngay tại khi Phượng Lưu Thanh mắt sắc chuyển lạnh, muốn làm cái gì đó, cửa vang lên tiếng gõ, ngay sau đó một tiếng trẻ con vang lên.
"Mở cửa! Mở cửa! Chim thúi, oa muốn chủ nhân!"
Phượng Lưu Thanh lạnh lùng nhìn qua, cửa đang mở ra, tiếp theo liền thấy hai con Huyền Vũ một lớn một nhỏ đang đứng ở ngoài đó, người hầu của hắn đứng ở chỗ cửa, chân tay luống cuống, vô cùng áy náy đối với việc làm vô sỉ của hai con Huyền Vũ.
Cửa vừa mở, con Tiểu Huyền Vũ liền nhảy vào, khi nhìn đến Sở Chước, thì bước hai cái chân ngắn nhỏ lao tới, bổ nhào vào trong lòng nàng.
Sở Chước cũng ôm lấy hắn, trên mặt lộ ra tươi cười.
Huyền Thông đi vào theo, hàm hậu nói: "Phượng thiếu chủ, quấy rầy rồi, tiểu hài tử muốn chủ nhân, ta cũng không có biện pháp.

Nếu như huynh và vị cô nương này không còn việc gì nữa, có thể cho nàng theo chúng ta cùng nhau ôn lại chuyện cũ không?"
Phượng Lưu Thanh cười lạnh một tiếng: "Cái gì mà tiểu hài tử đòi chủ nhân? Bản thiếu chủ cũng không biết khi nào thì Huyền Vũ sẽ nhận thức một nhân tộc làm chủ!" Quả thực làm trò cười cho cả thiên hạ, thần thú kiêu ngạo vô cùng, làm sao sẽ nhận thức một nhân tộc nhỏ yếu làm chủ?
Huyền Thông cười nói: "Tình huống của Huyền Uyên bất đồng, hắn là từ thế giới bên ngoài đến, khi nhỏ yếu được nhân tộc che chở, liền nhận thức làm chủ trả ân tình.

Trên thực tế, bọn họ khế ước cũng là ngang hàng, chú ý ngươi tình ta nguyện, chỉ là trong lòng trong mắt của tiểu hài tử, kêu chủ nhân sẽ không chịu sửa."
Phượng Lưu Thanh nghe xong, hừ nhẹ một tiếng không nói cái gì.
Huyền Uyên làm ổ đến trong lòng chủ nhân, đụng đến thúc linh trói buộc trên cổ tay nàng, một đôi mắt đen nhánh hiện lên ánh sáng lạnh, nãi thanh nãi khí nói: "Chủ nhân chịu khổ rồi, đều tại con chim thúi này, thế nhưng bắt chủ nhân mang thứ đồ này, về sau để cho lão đại đánh mông hắn!"
Gân xanh trên trán Phượng Lưu Thanh lại nhảy lên.

Huyền Thông hàm hậu nói: "Trẻ con nói chuyện không biết kiêng dè, Phượng thiếu chủ không cần chấp nhặt cùng một trẻ nhỏ chưa tới trăm tuổi."
Phượng Lưu Thanh bức bối trong ngực, nếu hắn là chấp nhặt với con Tiểu Huyền Vũ này, đó chẳng phải là trào phúng hắn ỷ lớn ăn hiếp nhỏ ao? Hắn ỷ lớn ăn hiếp nhỏ thì sao? Tộc Huyền Vũ quả nhiên đều là một đám gia hỏa thích ba phải, người hiền lành đều do bọn họ làm, người xấu mới là chủng tộc khác.
Tức nhất là con Tiểu Huyền Vũ xảo quyệt này, rõ ràng nên là Huyền Vũ hàm hậu thành thật, nhưng nó há mồm thì lại chán ghét như vậy.
Đại khái cảm thấy bọn họ rất chán ghét, Phượng Lưu Thanh rốt cục không thể nhịn được nữa đá bọn họ đi ra ngoài, cũng gọi Mai cô tới, kêu người giúp Sở Chước cởi xuống thúc linh trói buộc trên người nàng.
"Phượng thiếu chủ quả nhiên là người rộng lượng." Huyền Thông vẻ mặt khâm phục.
Phượng Lưu Thanh hừ cười: "Nếu như bản thiếu chủ không tháo xuống, chính là người nhỏ mọn?" Không đợi y nói, hắn lại nói: "Dù sao các ngươi đều ở trên thuyền bản thiếu chủ, tin rằng các ngươi cũng không dám làm cái gì, cởi thì cởi thôi, dù sao bản thiếu chủ cũng không phải là người làm khó người khác."
Huyền Thông đang chuẩn bị tiếp tục khen một chút, chợt nghe thấy Tiểu Huyền Vũ nói: "Thúc, chúng ta xuống nước, đi."
Trong nước là thế giới của Huyền Vũ, chỉ cần bọn họ đều đến trong nước, còn sợ đi không được hay sao?
Phượng Lưu Thanh yên lặng liếc hắn một cái, nói với Mai cô: "Quên đi, không cởi thúc linh trói buộc."
Thúc linh trói buộc này là thứ của Phượng cốc bọn hắn, trừ bỏ người Phượng cốc, người ngoài khó cởi, trừ phi thực lực cao đến cảnh giới nhất định, có thể không nhìn quy tắc.

Nhưng mà toàn bộ Hồng Mông chi cảnh, người có thể mạnh đến không nhìn quy tắc, đã ít lại càng ít.
Sở Chước ôm tiểu chính thái, nói với Phượng thiếu chủ: "Phượng thiếu chủ không cần chấp nhặt cùng tiểu hài tử, Huyền Uyên bình thường rất ngoan."
Tiểu Huyền Uyên vươn hai tay mập mạp ra ôm cổ chủ nhân, vẻ mặt ta rất ngoan hiền.
Mai cô cuối cùng vẫn cởi bỏ thúc linh trói buộc cho Sở Chước, nhưng mà có một yêu cầu, Sở Chước còn cần nhận bà giáo dục, bà cũng không tin, Hồng Mông chi cảnh này, thế nhưng còn có nữ nhân mà bà không có biện pháp dạy dỗ.
Bởi vì Sở cô nương cứng đầu, mMai cô cũng hiếm khi muốn phân cao thấp.
Sở Chước cười tủm tỉm đáp ứng, vẻ mặt thành khẩn nịnh hót: "Có thể học thêm một ít đạo lý làm người cùng Mai cô tiền bối, vãn bối tất nhiên là nguyện ý rồi."
Nói dạy dỗ thành đạo lý làm người, cũng đặc biệt biết ăn nói.
Mai cô hơi hơi nhướng chân mày lên, ý vị thâm trường liếc nhìn nàng một cái, cảm thấy nhân tộc này là tài liệu mài dũa tốt, ánh mắt thiếu chủ coi như là không tệ..


Đọc truyện chữ Full