TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cùng Trời Với Thú
Chương 565: 565: Thu Phục Chiếm Được Tiên Thiên Thanh Khí


Thấy một màn như vậy, người tu luyện bên ngoài đều quá sợ hãi.
"Hắn muốn thu phục tiên thiên thanh khí." Có người la hét một tiếng.
"Hắn" này, mọi người đều theo bản năng cho rằng là Phong Chiếu, nhưng rất nhanh, bọn họ lại cảm giác được không thích hợp, bởi vì tiên thiên thanh khí cùng sát khí cắn nuốt lẫn nhau, rõ ràng chính là lấy hai cái này làm chủ, Phong Chiếu cũng không phải tà sát gì, trên người cũng không có sát khí, sát khí này tồn tại, liền trở nên vô cùng khả nghi.
Tiếng gào thét thật lâu không nghỉ.
Tiên thiên thanh khí cùng sát khí như hai con mãnh thú, hiện ra xu thế long tranh hổ đấu, ai cũng không nhường ai.
Mọi người đều nhìn ra đúng là lúc mấu chốt, chỉ phải xem là tiên thiên thanh khí đào thoát áp chế của sát khí, hay là sát khí vây khốn tiên thiên thanh khí, bị người thu phục.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau một cái, liền có một người hét lớn một tiếng, chấn đoàn tinh thần phấn bay vút đi.
Lúc này đúng là thời cơ nhân cơ hội cướp lấy.
Những người khác thấy thế, cũng không cam chịu yếu thế.
Một đám người tu luyện biết rõ trong khối không khí có Phong Chiếu ở, nhưng lúc này đã bị tham lam che mờ hai mắt cùng tâm trí, cho dù phía trước có thần hỏa ngăn cản, cũng muốn xông vào một lần.
Chỉ có Yến Nhã Chính và Phượng Lưu Thanh không nhúc nhích.
Người Phượng cốc vốn còn lo lắng thiếu chủ của bọn họ sẽ xúc động vào theo, nhưng thấy hắn không có ý tứ đi vào, đều âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Phượng Lưu Thanh nhìn nhìn khối không khí đó, hỏi Yến Nhã Chính: "Yến huynh đệ, sao huynh không đi vào?"
Yến Nhã Chính mỉm cười nói: "Nếu người ở bên trong là Phong Chiếu, ta cũng đánh không lại." Cho nên hắn sẽ không tiến vào để chịu chết.
Phượng Lưu Thanh ngoài ý muốn liếc hắn một cái, không nghĩ tới còn có người nhìn hiểu rõ bản thân, hắn không biết ân oán giữa Yến Nhã Chính cùng Sở Chước, vô cùng tán thưởng đối với Yến Nhã Chính cẩn thận khắp nơi.

Hắn tuy rằng kiêu ngạo, nhưng kiêu ngạo là thành lập ở trên cơ sở tính áp đảo thực lực, hiểu rõ chính mình không phải là đối thủ của con hổ con đó, Phượng Lưu Thanh có thích tiên thiên thanh khí đi nữa, cũng sẽ không mạo muội xông vào, tránh cho lại mất mặt ở trước mặt Sở Chước.

Thiếu chủ hắn đâu thể mất hết mặt mũi.
Cách đó không xa giữa vách núi, mấy con tiểu động vật ngồi ở nơi này, Bạch Hổ bày ra một đạo cấm chế ở chung quanh, không người nào phát hiện mấy con tiểu động vật.
Huyễn hồ ly thu nhỏ lại thành một con tiểu hồ ly nhìn nhìn khối không khí, lo lắng hỏi tiểu Bạch Hổ bên người:【Bạch Ly đại nhân, bọn họ có thật nhiều người, chúng ta không cần đi giúp lão đại và chủ nhân sao?】
Tiểu Huyền Vũ cũng nói:【Giúp chủ nhân đánh người xấu.】
Tiểu Bạch Hổ lắc lắc cái đuôi, thản nhiên nói:【Người trẻ tuổi cần nhiều kinh nghiệm từng trải, mọi chuyện dựa vào trưởng bối thì làm sao được?】Trọng yếu nhất là, loại chuyện này, nàng quả thật không nên ra tay, miễn cho phá hỏng quy củ, cho nên để cho con nàng đi dày vò là tốt nhất.
Dị chuột lông đỏ nhìn bọn họ, vẻ mặt mờ mịt.
Huyễn Ngu và Huyền Uyên nghe được mơ hồ, còn tưởng rằng Bạch Ly đại nhân thật sự chính là muốn cho Phong Chiếu cùng Sở Chước kinh nghiệm từng trải một phen, vì thế cũng không lo lắng nữa.

Dù sao chỉ cần có nguy hiểm, Bạch Ly đại nhân nhất định sẽ không ngồi xem mặc kệ đâu.
Đúng lúc này, người tiến vào trong khối không khí lại bị đánh bay ra.
Lần này trên người bọn họ không chỉ có dấu vết thương tích có bị hỏa thiêu, còn có thương thế do kiếm khí lưu lại, vừa thấy liền biết là cao thủ kiếm tu đã từng sử dụng kiếm, tuy rằng người sử dụng kiếm tu vi không cao như những người này, nhưng bởi vì kiếm ý đã luyện tới cảnh giới, vẫn lưu lại dấu vết ở trên người mấy người này.
Phượng Lưu Thanh nhìn xem mà nhíu mày.
Yến Nhã Chính ánh mắt thâm thúy, hắn nhớ rõ Sở Chước chỉ dùng kiếm, hơn nữa tư chất rất không tệ, khi ở đại lục Tấn Thiên, tài năng đã có một lần thiếu chút nữa đã vượt qua Thân Đồ Hoàng thiên tài của Tẩy Kiếm Tông.
Khi một đám người bị đánh ra, vô cùng chật vật.
Cuối cùng là người tùy tùng của Yến Nhã Chính, bọn họ chật vật lăn ra, pháp bào trên người đồng dạng bị cháy sạch đông một lổ tây một lổ.
"Như thế nào, có nhìn thấy rõ ràng tình huống bên trong?" Yến Nhã Chính hỏi.
Những người khác có lắc đầu, có vẻ mặt sợ hãi, có như có chút suy nghĩ.

"Công tử, bên trong có ba người." Một người tu luyện Tây Cảnh Liệt Hỏa Đảo mặc kệ đau đớn, vội nói: "Trong đó một người là Phong Chiếu, một người khác vô cùng kỳ quái, diện mạo tà dị, sát khí nơi này là từ trên người hắn tràn ra, hắn hiển nhiên cũng không phải là người bình thường." Còn một người cuối cùng, tuy rằng là cao thủ sử dụng kiếm, nhưng tu vi rất thấp, vẫn chưa khiến cho bọn họ để vào mắt.

Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh}{|)&@#@
"Người có khuôn mặt tà dị đó hẳn là một thân thể âm tà." Lúc trước mỹ phụ nhân nâng đỡ Bàn lão đột nhiên nói.
Một đám người nhìn về phía mỹ phụ nhân, giật mình hỏi: "Phòng nương tử, ngươi có thể xác định?"
Phòng nương tử tên là Phòng Nguyên Nương, chỉ có người thân cận mới kêu một tiếng là Phòng nương tử, nàng là một tán tu, chiếm cứ ở khu vực Bắc Minh, tiếp giáp cùng tộc Huyền Vũ, thực lực không tầm thường, mà lại là một nữ giới, tâm tư tinh tế, vừa rồi trở ra, không giống những người vẫn luôn hướng về phía tiên thiên thanh khí, nhân cơ hội thấy rõ ràng thế cục, tiếp theo không đợi người trong khối không khí phản ứng, liền mượn cơ hội đi theo mọi người rời khỏi, cho nên bị thương cũng không nhiều.
Sắc mặt nàng có chút ngưng trọng, nói: "Nam tử đó hồng y, đầu bạc da tuyết, môi đỏ răng nanh, hiển nhiên cũng không phải là người bình thường, mà trên người còn có thể phát tán tràn ra sát khí khổng lồ như thế, thế nhưng có thể cuốn lấy tiên thiên thanh khí, có thể thấy được cũng không đơn giản.

Tồn tại như vậy, nếu tại hạ nhớ không lầm, hẳn là Âm Thi tu luyện thân thể âm tà mà thành."
"Âm Thi? Đó không phải thủ đoạn của tà tu?" Có người chán ghét nói.
"Đúng là như thế." Phòng Nguyên Nương vẫn là người có kiến thức: "Chỉ là nếu là Âm Thi bình thường tu luyện mà thành, cũng không có năng lực lớn đến như vậy được, xem tu vi này, đã không dưới Thần Hoàng cảnh, nhưng lại có thể sử dụng sát khí tự thân tùy thời cuốn lấy tiên thiên thanh khí, nhân cơ hội thu phục, có thể thấy được Âm Thi này đã muốn hơn hẳn phàm thể bình thường, luyện hóa ra thân bất tử."
Trong lúc nhất thời, mọi người hai mặt nhìn nhau.
Người ở đây đều là linh tu, xưa nay không thích vật âm tà bậc này, vừa rồi trong khối không khí này, liền cất dấu một cái âm tà đứng đầu vô cùng lợi hại, còn mưu toan thu phục tiên thiên thanh khí.

Tuy rằng bọn họ không biết Âm Thi này vì sao phải thu phục tiên thiên thanh khí, nhưng có Phong Chiếu trà trộn, bọn họ căn bản không có biện pháp làm gì hắn.
Có người không cam lòng hỏi: "Chẳng lẽ cũng chỉ có thể nhìn tiên thiên thanh khí bị Âm Thi đó lấy được?"

Những người khác cũng không cam lòng, mọi người nhìn nhìn lẫn nhau, đang muốn muốn lại liên thủ hay không, chợt nghe được tiếng của Phượng thiếu chủ.
"Bằng không các ngươi muốn như thế nào?" Phượng Lưu Thanh hỏi bọn hắn: "Các ngươi đánh thắng được Phong Chiếu sao?"
Mọi người: "...!..." Đánh không lại!
Con cọp con đó quả thật lợi hại, mặc dù ở tại chỗ cũng có người tu luyện Thần Hoàng cảnh, nhưng giữa Thần Hoàng cảnh cũng có chênh lệch, tu vi của Phong Chiếu hiển nhiên đều phải cao hơn người ở đây một chút, càng không cần phải nói hắn thân mang thần hỏa, chỉ là thần hỏa cũng đủ để cho bọn họ khoanh tay.
"Cho nên, vậy hãy chờ xem." Phượng Lưu Thanh tổng kết.
Mọi người nhìn sang Phượng thiếu chủ, phát hiện hắn thản nhiên nhìn sát khí cùng tiên thiên thanh khí giữa không trung, dáng vẻ hoàn toàn không vội, không khỏi cảm khái hắn thật sự là nhìn thoáng.
Lúc này, sát khí đã dần dần chiếm thượng phong, thế nhưng muốn kéo sợi tiên thiên thanh khí xuống.
Âm Thi đó đã sắp thành công rồi.
Trong lúc nhất thời, mọi người thấy được khẩn trương trong lòng, lại tương đối không phải tư vị, tiên thiên thanh khí tốt đẹp, thế nhưng làm cho một tên Âm Thi lấy được, làm sao khiến cho người ta cam tâm chứ? Càng không cam lòng là, nếu không có Phong Chiếu nhúng tay, những người này bọn họ liên hợp lại, nhất định có thể cướp lấy tiên thiên thanh khí từ trong tay Âm Thi t.
Khi mọi người ở đây tâm tư khác nhau, không gian đột nhiên vặn vẹo lên, xé mở một vết nứt.
Bạch Ly vốn lười biếng nằm úp sấp ở nơi này xem diễn đột nhiên đứng lên.
Người tu luyện chung quanh vết nứt không gian theo bản năng lui ra phía sau, liền nhìn thấy một nam tử áo đen đi ra từ vết nứt không gian.
Nam tử áo đen khuôn mặt lạnh lệ, không giận tự uy, một thân uy áp cường đại, làm cho người tu luyện ở đây gần như chống đỡ không được, theo bản năng lui về phía sau.

Hắn nhìn lướt qua chung quanh, ánh mắt rơi xuống trong khối không khí đó, phát hiện tiên thiên thanh khí đã sắp bị sát khí trấn áp, cất bước tiến lên, nâng tay liền chụp một chưởng qua đó.
Nhưng mà, một chưởng này ở trước khối không khí, hoàn toàn bị người ngăn lại.
Mọi người nhìn về phía nữ tử xiêm áo trắng đột nhiên xuất hiện, mỹ diễm không gì sánh được, tuy rằng ý cười nhẹ nhàng, nhưng khiến cho người ta tự dưng phát lạnh.
"Ngươi là người phương nào?" Nam tử áo đen lạnh giọng hỏi, lòng có cảnh giác.
Bạch Ly đánh giá hắn, hỏi ngược lại: "Các hạ lại là người phương nào?"
Nam tử áo đen hơi hơi nheo mắt lại, rốt cục nhớ tới cái gì: "Ngươi là Bạch Ly tộc Bạch Hổ?" ChieuNinh@dien~dan~{}:D^d^l^q^d

Bạch Ly hừ cười một tiếng.
"Tránh ra, nếu không ngừng trách bản tôn không khách khí." Nam tử áo đen mở miệng, hai tay đã ngưng tụ khối không khí hình thành trạng thái vòng xoáy màu đen, phát ra uy thế khổng lồ, không gian chung quanh hắn đều phát ra tiếng vỡ nát răng rắc, có khả năng chấn vỡ không gian bất cứ lúc nào.
Uy lực bậc này, đã không phải Thần Hoàng cảnh, thế nhưng là Bán Thần chi cảnh.
Hồng Mông lại xuất hiện một Bán Thần chi cảnh!
Người tu luyện ở đây hoảng sợ trong lòng, hận không thể nhanh chóng xoay người chạy thoát đi nơi đây, đối với tiên thiên thanh khí đã mất đi niệm tưởng, mệnh cũng sắp không còn, ai còn sẽ mộng tưởng tới tiên thiên thanh khí?
Yến Nhã Chính cùng người Tây Kính Liệt Hỏa Đảo chậm rãi lui về phía sau, tránh đi uy áp hai người giao phong, thần sắc trầm ngưng.
Bạch Ly tay áo không gió tự bay, trước mặt dựng thẳng lên một bình phong, cười nói thản nhiên: "Muốn tiên thiên thanh khí, phải xem bản tôn có chịu hay không."
Nam nhân áo đen thấy nàng không chịu thoái nhượng, thần sắc càng thêm lạnh lệ, tuy rằng muốn giải quyết, nhưng nếu chấn động không gian nơi đây sụp đổ, làm cho tiên thiên thanh khí nhân cơ hội chạy thoát, thì mất nhiều hơn được.
Hắn âm thanh lạnh lùng nói: "Bạch Ly, không bằng bản tôn cùng ngươi làm giao dịch như thế nào?"
"Không thế nào." Bạch Ly không có chút hứng thú, trực tiếp nói rõ ràng: "Bên ngoài là mấy đứa con của ta, muốn cướp đồ của con ta, xem lão nương có chịu đáp ứng hay không."
Dứt lời, nàng không hề vô nghĩa, trực tiếp xé rách không gian, hơn nữa phủi một Bạch Lăng bay đi về phía nam tử áo đen, thừa dịp chưa chuẩn bị này, liền kéo vào trong không gian.
Sau khi hai người biến mất, người ở đây còn chưa hoàn hồn từ trong uy áp khi cao thủ Bán Thần cảnh giao thủ vừa rồi, thìỉ thấy trong khối không khí tiên thiên thanh khí đang chậm rãi giảm xuống, biến mất ở trong sát khí.
Chỉ chút thời gian như vậy, tiên thiên thanh khí thế nhưng bị thu phục rồi.
Mọi người hiểu rõ điểm ấy, trên mặt lộ ra vẻ buồn bã mất mát, nhưng mà bọn họ lập tức lại xốc dậy tinh thần, bị thu phục không có nghĩa là không thể lại cướp đoạt, trừ phi đối phương luyện hóa tiên thiên thanh khí thành một bộ phận thân thể, nếu không còn có thể đoạt lấy được.
Khi tiên thiên thanh khí biến mất ở bên trong sát khí, sát khí chung quanh không gian cũng bắt đầu biến hóa.
Sát khí làm cho linh tu cực không thoải mái bắt đầu từ từ khởi động, từ bốn phương tám hướng vọt tới, biến mất ở trong khối không khí kia.
Cũng chỉ trong nháy mắt đó, sát khí phát tán tràn đầy ở trên đảo thế nhưng liều mạng tuôn trở về, dưới đất vết nứt vốn bị sát khí tràn ngập cũng dần dần trở nên trong sạch.
Ở trong cái nhìn chăm chú của mọi người, đã thấy khối không khí giữa không trung đang chậm rãi biến mất, lộ ra người trước đó bị đoàn không khí che lấp, trừ bỏ Sở Chước cùng Phong Chiếu đứng ở một bên hộ pháp, ánh mắt mọi người rơi xuống trên người nam nhân một bộ hồng y.
Theo sát khí tuôn tiến vào trong thân thể hắn, liền thấy đầu bạc của hắn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được biến đen, da tuyết phủ thêm màu ánh sáng tự nhiên, răng nanh trên môi đã ở biến mất, cũng trong giây lát đó, nam nhân hồng y có diện mạo tà dị, thế nhưng trở nên không khác gì người tu luyện bình thường..


Đọc truyện chữ Full