TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cùng Trời Với Thú
Chương 598: 598: Thời Gian Đang Bảo Vệ Nàng


Bọn họ tốn chút thời gian, đều bắt giữ những ánh sáng thời gian đi qua phiến sương trắng.
Đáng tiếc lực lượng thời gian ẩn chứa trong những ánh sáng thời gian đó cũng không lớn, ẩn chứa thời gian dài nhất cũng chỉ có khoảng trăm năm, không thể thỏa mãn bọn họ yêu cầu.
Phát hiện chung quanh đã không còn ánh sáng thời gian, bọn họ tiếp tục đi tới, tìm kiếm một địa phương dựng dục ánh sáng thời gian.
Ánh sáng thời gian là dựng dục ở trong hành lang gấp khúc thời gian, thành hình ở trong hành lang gấp khúc thời gian, hóa thành quy tắc.
Như vậy một đường đi tới, bọn họ cũng phát hiện quy luật trong đó, càng đi vào trong chỗ sâu, trong hành lang gấp khúc thời gian dựng dục ánh sáng thời gian ẩn chứa lực lượng quy tắc càng lớn, từ mười năm đến một trăm năm, một trăm năm đến năm trăm năm.
Rốt cục, khi bọn hắn đi đến một khu vực, Phong Chiếu từ trong sương trắng bắt ra một sợi ánh sáng thời gian ẩn chứa ngàn năm.
Trong ánh sáng thời gian ngàn năm ẩn chứa lực lượng quy tắc khổng lồ, áp dụng với người tu luyện Thánh Đế cảnh.
Nơi này có ba người Thánh Đế cảnh, Sở Chước cùng Huyền Uyên, Huyễn Ngu.
Tu vi của Sở Chước đã đạt đến Thánh Đế cảnh hậu kỳ, chỉ kém một cước là qua cửa, có thể tấn cấp Hóa Thần, đây vẫn là kết quả nàng cố ý áp chế tu vi không tấn cấp.

Đáng tiếc hiện tại nàng chịu thời gian nguyền rủa, không có biện pháp tu luyện, có thời gian ánh sáng, hiện nay đối với nàng tác dụng cũng không lớn.
Sở Chước đưa sợi ánh sáng thời gian này cho Huyền Uyên, sờ sờ Huyễn Ngu đầu, nói: "Đợi lát nữa sẽ tìm được cái khác, sẽ cho muội."
Huyễn Ngu rất nhu thuận gật đầu.
Có được ánh sáng thời gian, Huyền Uyên luyện hóa ngay tại chỗ, đây cũng là biện pháp thích hợp nhất, dù sao không phải người nào cũng giống như Phong Chiếu, có được pháp khí có thể cất chứa quy tắc.
Phục Khinh Hoa cùng Vu Duệ có chút hâm mộ nhìn Huyền Uyên, một đường kết bạn mà đi này, đó có thể thấy được tình cảm trân trọng của Phong Chiếu và Sở Chước đối với hai đứa nhỏ này, cũng không kỳ quái lúc trước khi Dịch Hoằng Nhã sinh ra tâm tư ác độc như vậy, Phong Chiếu không chấp nhận được nàng ta.
Huyền Uyên tốn thời gian mấy ngày, rốt cục luyện hóa xong sợi ánh sáng thời gian đó, tu vi ẩn ẩn có dấu hiệu đột phá, nhưng mà bởi vì ở trong hành lang gấp khúc thời gian, những người khác còn chờ, nó tạm thời ngăn chặn tu vi, không lựa chọn đột phá ở trong này.
Tiếp theo tiếp tục đi tới.
Có Phong Chiếu ra tay, bọn họ rất nhanh lại tìm được một sợi ánh sáng thời gian ngàn năm, lần này giao cho Huyễn Ngu luyện hóa.

Trong khi đợi Huyễn Ngu luyện hóa, Phong Chiếu trong lúc nhàm chán lại lấy một ít ánh sáng thời gian, đều quăng vào trong pháp khí lưu trữ ánh sáng thời gian, rất có ý tứ đều muốn bắt giữ hết ánh sáng thời gian nhìn thấy chung quanh.
Thẳng đến khi đều bắt giữ xong ngàn năm, bọn họ tiếp tục đi tới.
Hành lang gấp khúc thời gian huyền ảo ngân nga, ánh sáng thời gian giấu ở trong sương trắng, niên đại càng lớn, càng khó tìm được.
Thẳng cho đến khi bọn họ gặp được một sợi ánh sáng thời gian khoảng vạn năm, Phong Chiếu vươn tay bắt lấy.
Trong thời gian ánh sáng vạn năm ẩn chứa quy tắc, có thể cho một người tu luyện Hóa Thần cảnh lĩnh hội được quy tắc thuộc vè Thần Hoàng cảnh.

Nói đến cùng, trong những ánh sáng thời gian này chất chứa quy tắc thời gian, kì thực cũng là một loại ưu ái của thời gian đối với người tu luyện, người tu luyện thọ nguyên có hạn, trước khi chưa thành thần, thọ nguyên của bọn họ là có giới hạn, ở trong thọ nguyên hữu hạn, nếu không thể đột phá, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày hao hết thọ nguyên mà chết.
Nhưng có quy tắc thời gian trong ánh sáng thời gian, bọn họ có thể trước tiên lĩnh ngộ được cảnh giới rất cao cấp, rút ngắn lại thời gian cần tu luyện rất lớn, làm cho người tu luyện có được càng nhiều thời gian đi đột phá.
Đây là ưu ái của thời gian.
Thời gian tuy rằng bá đạo, nhưng ở trong này, cũng từng ưu ái sinh linh tiến vào nơi đây.
Phong Chiếu bắt giữ được ánh sáng thời gian vạn năm, nhìn cũng không liếc mắt nhìn một cái đã quăng nó tiến vào trong pháp khí.
Ánh sáng thời gian vạn năm tuy rằng ít, nhưng cũng không phải không có, Phong Chiếu liên tục bắt giữ được vài sợi ánh sáng thời gian vạn năm, chuẩn bị mang chúng về cho các tiểu đệ Bạch Ly Sơn, đám người Trường Thừa và Kim Ô cũng nên đột phá.
Đương nhiên, hắn không quên để lại cho Sở Chước.
Nhìn hắn dễ dàng thu nhập ánh sáng thời gian vào trong lòng, Vu Duệ cùng Phục Khinh Hoa vô cùng hâm mộ, nhưng trên mặt hai người vẫn chưa dám biểu lộ tí nào.

ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* @D^d^l^q^d
Mãi cho đến khi Phục Khinh Hoa may mắn bắt giữ được một sợi ánh sáng thời gian, hai người theo bản năng nhìn về phía Phong Chiếu.
Phong Chiếu đang lôi kéo Sở Chước nói chuyện, giống như không nhìn đến hai người phản ứng.

Điều này làm cho hai người nháy mắt bình tĩnh trở lại, hiểu rõ Phong Chiếu coi thường phải cướp lấy sợi ánh sáng thời gian từ trong tay bọn họ, thậm chí đối với hành vi bọn họ một đường đi theo, Phong Chiếu chưa bao giờ nói nhiều một câu nào.
Chỉ cần bọn họ không giống như Dịch Hoằng Nhã, tự làm thông minh nhỏ, thì làm một tiền bối, Phong Chiếu vẫn rất là dễ nói chuyện.
Có được ánh sáng thời gian vạn năm, Phục Khinh Hoa lúc này ngồi xuống luyện hóa.
Sở Chước liếc mắt nhìn qua một cái, trong mắt không khỏi lộ ra ý cười.
Tuy rằng giới tu luyện thi hành mạnh hiếp yếu, giết người đoạt bảo là việc nhìn mãi quen mắt, nhưng mà tiền bối có phẩm đức xuất chúng, sẽ không bá đạo đến không cho phép bọn tiểu bối phía dưới ra mặt, có được cơ duyên thích hợp với bọn họ.
Tuy rằng Phong Chiếu bình thường làm việc quả thật kiêu ngạo, nhưng Sở Chước nhận thức hắn đã lâu, sớm biết tính khí bản tính của hắn, là trách nhiệm hắn nên gánh vác thì hắn sẽ không trốn tránh, chỉ cần không chọc tới hắn, những cơ duyên người khác có được, hắn cũng sẽ không chém giết, mâu thuẫn lại chân thật.
Khi Phục Khinh Hoa luyện hóa ánh sáng thời gian, Vu Duệ đã ở phụ cận bắt giữ được một sợi ánh sáng thời gian vạn năm, tiếp theo tiếp tục luyện hóa.
Huyền Uyên cùng Huyễn Ngu đã luyện hóa ánh sáng thời gian bọn họ cần, luyện hóa vạn năm, đối với bọn họ là nói quá sớm, dù sao Phong Chiếu bắt giữ nhiều sợi ánh sáng thời gian vạn năm như vậy, chỉ cần bọn họ có cần, lão đại sẽ không hề không cho.
Cho nên bọn họ cũng không hâm mộ hai người Phục Khinh Hoa.
Bọn họ không để ý đến hai người đang luyện hóa, tiếp tục đi về phía trước.
"Chủ nhân, vị đại năng phi thăng đó thật sự đặt công pháp của hắn ở lại hành lang gấp khúc thời gian sao?" Huyễn Ngu hỏi: "Chúng ta một đường đi tới, cũng không phát hiện cái gì."
Sở Chước lắc đầu: "Dịch Hoằng Nhã có được tư liệu cũng không đầy đủ, có lẽ có, có lẽ không có, ai biết được."
"Có được là may mắn của chúng ta, không có được là mệnh của chúng ta, công pháp của người khác, không chiếm được cũng không có gì để tiếc nuối." Phong Chiếu nói theo.
"A Chiếu nói đúng." Sở Chước vui vẻ đồng ý.
Bọn họ đi ở trong hành lang gấp khúc thời gian mười năm rồi, khi càng đi vào trong chỗ sâu, hoàn cảnh chung quanh biến hóa càng lớn, thậm chí phát hiện sương trắng vốn bị ngăn cách ở hai bên bắt đầu sũng nước sang đường dưới chân, sương trắng quấn quanh ở trên chân, làm cho trong lòng người ta không khỏi nổi lên hồi hộp.
Đi đến nơi đây, bọn họ đã hiểu rõ, hành lang gấp khúc thời gian không cho phép bọn họ tiếp tục đi tới nữa.
Từ sau lúc luyện ánh sáng thời gian hóa vạn năm, Phục Khinh Hoa cùng Vu Duệ cũng đã rời khỏi, không lại tiếp tục đi cùng bọn họ nữa.


Còn công pháp vị đại năng lưu lại, bọn họ tuy rằng cũng là tâm sinh hướng tới, lại lý trí ngăn chặn tham lam ở trong lòng, cuối cùng lựa chọn rời đi.
Hành lang gấp khúc thời gian là nguy hiểm, trong chỗ sâu không biết còn có cái gì nữa, hai người đều hiểu rõ, đến lúc đó nếu như phát sinh chuyện gì, Phong Chiếu tuyệt đối sẽ không ra tay cứu bọn họ.

Lấy tu vi của bọn họ, nếu lòng tham tiếp tục đi tới nữa, chỉ sợ thật sự sẽ phát sinh chuyện.
Hai người vô cùng thông minh lựa chọn rời khỏi.
Huyền Uyên cùng Huyễn Ngu đã bị Phong Chiếu quăng đến trong không gian của hắn.
Hiện nay chỉ có Phong Chiếu và Sở Chước đi cùng nhau, đối với hành lang gấp khúc thời gian biến hóa, Phong Chiếu không hề không chút để ý, càng thận trọng hơn vài phần, chỉ cần có gì khác thường, hắn sẽ lập tức kéo Sở Chước vào trong không gian của hắn.
Trong sương trắng, một luồng bạch quang lướt qua, Phong Chiếu vươn tay, bắt lấy luồng bạch quang đó.

ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ D^d^l^q^d
Khi nhìn đến bạch quang, trên mặt Phong Chiếu lộ ra vẻ kinh dị.
Thế nhưng là ánh sáng thời gian trăm vạn năm.
Sở Chước cũng nhìn về phía ánh sáng thời gian ẩn chứa phép tắc thời gian cường đại đó, không nghĩ tới nơi này thế nhưng cất dấu tồn tại như vậy, nhịn không được liếm liếm làn môi khô khốc, nói: "Trong luồng ánh sáng thời gian này, chất chứa lực lượng, cũng đủ cho huynh tu luyện đến Bán Thần cảnh nhỉ?"
Phong Chiếu cúi mắt nhìn nàng, nhẹ nhàng mà ứng một tiếng: "Nếu như hấp thu, ít ngày nữa có thể lĩnh hội thấu quy tắc trong đó, thành thần phi thăng chẳng qua là việc sớm hay muộn." Nói xong, hắn quăng luồng ánh sáng thời gian đó vào trong pháp khí, vẫn chưa có ý tứ luyện hóa nó.
Thấy nàng nhìn chằm chằm mình, Phong Chiếu thoải mái nói: "Ta còn không nghĩ phi thăng Chân Thần giới nhanh như vậy, ít nhất phải đợi nàng đi cùng."
Sở Chước mím mím khóe miệng ra một độ cong nho nhỏ, tim đập có chút hỗn loạn, giống như ngay cả hô hấp đều trở nên dồn dập lên.
Giờ khắc này, nàng rõ ràng cảm giác được tình nghĩa thâm hậu của nam nhân này đối với nàng, chân thành, trách nhiệm đến làm cho nàng thậm chí có chút hoài nghi bản thân mình có thể báo đáp hắn hay không.
Hai đời dây dưa, có lẽ cộng thêm một đời Phất Chước nàng không có ký ức đó, biến thành ba đời dây dưa.
Ngay tại khi nàng không hiểu biết nói cái gì, đột nhiên Phong Chiếu kéo nàng một phen, tránh đi thứ gì đó từ trong chỗ sâu sương trắng bổ tới.
Thứ kia lướt sát qua đầu vai bọn họ, nhập vào bên trong sương trắng dưới chân bọn họ, sinh sôi xé mở một vết nứt không gian.

Phong Chiếu khẽ biến sắc mặt, thần sắc của Sở Chước cũng trở nên ngưng trọng.
Khi thứ đó lại bổ tới, bọn họ rốt cục thấy rõ ràng, đây là một luồng hồ quang màu trắng, hoặc nên gọi là lưỡi dao thời gian do lực lượng thời gian ngưng tụ đến cực hạn, nó không ôn thuần giống như những ánh sáng thời gian, mà tràn ngập lệ khí, công kích tất cả người từ ngoài đến.
Phong Chiếu trực giác muốn kéo Sở Chước vào không gian của hắn.
Ai ngờ Sở Chước lại ngăn hắn lại, ở trong lúc sắc mặt hắn đại biến, Sở Chước chắn ở trước mặt hắn, cường ngạnh thừa nhận một lưỡi dao thời gian.

ngôn tình hài
Lưỡi dao thời gian nhập vào trong thân thể của nàng, Sở Chước mạnh mẽ rút lui từng bước, rồi liền dừng lại rất nhanh.
"Chước Chước!" Phong Chiếu cả kinh kêu lên, nhào đi qua nàng.
Sở Chước thấy vẻ sợ hãi trong mắt hắn, miễn cưỡng cười nói với hắn: "Ta không sao."
Làm sao có thể không có việc gì? Lực lượng bám vào trên lưỡi dao thời gian rất khủng bố, ngay cả hắn đều khó mà đối phó, làm sao nàng lại có thể không có việc gì?
Sở Chước vươn tay, lộ ra chuỗi hạt trên cổ tay: "Là Thời Mệnh Châu, cần hấp thu lực lượng của nó."
"Cái gì?" Phong Chiếu lắp bắp kinh hãi, nhìn về phía Thời Mệnh Châu trên tay nàng, quả nhiên phát hiện chuỗi vòng châu vốn giống như vật phẩm trang sức, đang tham lam hấp thu lực lượng lưỡi dao thời gian, đoàn lưỡi dao thời gian đánh vào trong cơ thể Sở Chước, sinh sôi hóa thành lực lượng nó cần, mây màu vân trong hạt châu thiên biến vạn hóa, phụt ra hào quang rực rỡ sáng rọi.
Khi lại có một luồng lưỡi dao thời gian đánh tới, Sở Chước túm chặt Thời Mệnh Châu, lại thừa nhận một kích này.
Phong Chiếu lo lắng nhìn nàng, tuy rằng Thời Mệnh Châu hấp thu lưỡi dao thời gian, nhưng lưỡi dao thời gian này là nhập vào thân thể của nàng, mới chuyển dời đến trong Thời Mệnh Châu.

Giống như lấy thân thể của nàng làm môi giới, chuyển hóa lực lượng hai người, Sở Chước làm môi giá, chẳng lẽ thực sự không có việc gì sao?
Sắc mặt Sở Chước có chút tái nhợt, nhưng thần sắc vô cùng thoải mái, thậm chí càng thoải mái hơn Phong Chiếu là cường giả tu vi tới gần Bán Thần cảnh.
Nàng cười nói: "Huynh không cần lo lắng, ta thực sự không có việc gì." Nàng nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Có thể là thời gian nguyền rủa, làm cho tu vi của ta tuy rằng không còn, nhưng cũng đang bảo hộ ta."
"Cái gì?" Phong Chiếu sững sờ.
Sở Chước lại cười với hắn, khẳng định nói: "Thật sự, thời gian đang bảo hộ ta!".


Đọc truyện chữ Full