TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cùng Trời Với Thú
Chương 622: 622: Người Cha Thứ Ba


Nếu Mặc Sĩ Thiên Kỳ có thể luyện chế ra Yêu Nguyên Đan, vậy là có thể giải trừ tai hoạ ngầm trên người Bích Tầm Châu, mấy trăm năm chìm nổi, tâm cảnh ngưng luyện, tu vi định rất có tăng trưởng.
Bọn người Sở Chước vui vẻ cho hắn.
Chỉ có tiểu cô nương Long Vũ tộc không cao hứng, nàng không muốn tách ra với Bích Tầm Châu.
Vì thế ở khi Sở Chước vẫn ôn chuyện cùng Bích Tầm Châu bọn họ, Long Tích liền rời đi trắc điện, chạy đi tìm Long Cách tộc trưởng tộc Long Vũ.
Chờ Long Cách nghe xong tiểu cô nương thỉnh cầu, không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt, lý do thực đầy đủ: “Long tộc chúng ta chỉ có đánh thắng được Long tộc canh giữ cửa không gian Vô Quy Hải, mới có thể rời đi Vô Quy Hải đến ngoại giới rèn luyện, con muốn đi ra ngoài, cần phải đánh thắng được bọn họ.”
Tu vi hiện tại của Long Tích ở chừng Thánh Đế Cảnh, ưu điểm duy nhất, đó là Long tộc có được thân thể cường hãn hơn người tu luyện bình thường, có thể so sánh Hóa Thần Cảnh.

Chút tu vi này, thả tới bên ngoài, thật sự không đủ nhìn, càng không cần phải nói đánh thắng được Long tộc canh giữ cửa không gian Vô Quy Hải.
Long Tích nước mắt lưng tròng mà nhìn hắn: “Tộc trưởng, người thương con nhất, con không muốn tách ra với Tầm Châu.”
Long Cách nhìn cũng thực đau lòng, cũng thực thương tâm: “Con không muốn xa hắn, chẳng lẽ muốn rời khỏi tộc nhân chúng ta sao? Chúng ta không thương con sao?”
“Thương, chính là không giống nhau.”
“Chỗ nào không giống nhau?”
“Tầm Châu là phụ thân, mọi người là tộc nhân, không giống nhau.” Tiểu cô nương đúng lý hợp tình mà nói.
Long Cách: “…………”
Được rồi, tuy rằng hắn cũng suy đoán tiểu cô nương là từ nhỏ không cha mẹ, ở thời điểm mất đi ký ức, sống nương tựa lẫn nhau cùng một yêu tu, nhận yêu làm cha cũng là bình thường.

Dù sao vẫn tốt hơn nhận yêu làm chồng đi? Hơn nữa tiểu cô nương còn chưa có thành niên, phải đợi nàng thành niên, vậy con yêu đó cũng già rồi, trừ phi hắn có thể bổ túc yêu đan, tu vi tăng mạnh, thọ nguyên tăng trưởng đến có thể so sánh cùng Long tộc.
Vậy cũng là chuyện thật lâu về sau.
“Tộc trưởng, năm đó Tầm Châu vì cứu con, đưa một nửa yêu đan cho con, định hồn cho con, nhưng con lại bỏ huynh ấy tại đại lục sắp chết, đây là con có lỗi với huynh ấy.” Nói tới đây, tiểu cô nương đều trào nước mắt ra, mỗi khi nghĩ đến Bích Tầm Châu một người cô linh linh mà bị bỏ lại, nàng liền nhớ tới mình khi vẫn là quả trứng, cha mẹ liền bỏ lại một mình nàng cô đơn lủi thủi, làm nàng thiếu chút nữa không cách nào thuận lợi phá vỏ.

Đây cũng là vì sao địa vị của Bích Tầm Châu ở trong lòng nàng quan trọng như thế.
Nàng đã lãnh hội qua thống khổ bị vứt bỏ, cho nên không muốn vứt bỏ Bích Tầm Châu.
Nhìn đến nàng khóc, Long Cách vội dỗ dành nói: “Đừng khóc đừng khóc, kỳ thật con không rời đi cùng bọn họ, cũng là vì tốt cho con.”
“Tầm Châu muốn tìm kẻ thù báo thù, con có thể giúp huynh ấy.” Tiểu cô nương vẫn thút tha thút thít như cũ.
Long Cách thở dài: “Con có biết kẻ thù của Bích Tầm Châu là người phương nào không? Đây là chuyện giữa Bách tộc cùng Thần tộc, không quan hệ cùng thần thú chúng ta, con mạo muội nhúng tay, đối với con không có chỗ tốt.”
“Năm đó tập kích chúng con chính là hậu duệ Thần tộc, là bọn họ động thủ trước, cũng là bọn họ đánh vỡ quy tắc.” Long Tích cố chấp mà nói: “Nếu không phải bọn họ, con cũng sẽ không bị thương nặng như vậy, một nửa yêu đan của Tầm Châu cũng sẽ không thiếu hụt.”
Nói đến cùng, cô nương này đã cùng chung kẻ địch với Bích Tầm Châu, coi hậu duệ Thần tộc trở thành địch nhân.
Long Cách bị nàng nháo đến đau đầu, nhưng nói cái gì cũng không cho phép nàng rời đi, hắn cũng không muốn hậu đại duy nhất của bạn tốt phó thác cho mình, cứ thế gãy ngã ở trong đấu tranh của Bách tộc cùng Thần tộc.
Vì thế, Long Cách gọi Long Dực tới, để cho bọn họ mang tiểu cô nương rời đi, cũng coi chừng nàng, không cho nàng chạy đi theo Bích Tầm Châu bọn họ.
Tiếp theo, Long Cách chờ Sở Chước bọn họ cáo từ, nhanh chóng rời đi Băng Thúy, tránh cho bọn họ thật sự bắt cóc tiểu cô nương tộc Vũ Long.
Sở Chước và Bích Tầm Châu sau khi nói chuyện, hoàn toàn hiểu biết trải qua những năm gần đây của nhau, thấy không còn việc gì nữa, cũng nên cáo từ rời đi.

ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* @D^d^l^q^d
Sở Chước bọn họ đi vào cung điện tộc trưởng tộc Vũ Long, cáo từ cùng hắn.
Bích Tầm Châu thi lễ thật sâu với Long Cách, thành khẩn nói: “Tộc trưởng Long Cách, mấy năm nay đa tạ ngài chiếu cố, ngài tặng ta Hồng Mông chi khí, cho ta bổ túc yêu đan, tức……”
“Tia Hồng Mông chi khí này, ngươi cứ thu đi.” Long Cách vô cùng hào phóng: “Hồng Mông chi khí tuy hiếm có, chẳng qua nó là năm đó cha mẹ Long Tích đoạt được, ngươi cứu Long Tích một mạng, thứ này đưa ngươi cũng là đương nhiên.”
Hồng Mông chi khí là rút ra từ trong hỗn độn, giống như Tiên Thiên Thanh Khí, đều là vật có thể gặp nhưng không thể cầu, yêu thú có được, giống như được vật đại bổ, chỉ cần không làm ra sai lầm, tu hành có thể tiến triển cực nhanh.
Không phải cơ duyên cực lớn, căn bản không thể tiếp xúc nó.
Đúng theo như lời Long Cách, lúc trước sẽ hào phóng mà cho Bích Tầm Châu bổ túc yêu đan thiếu hụt như thế, cũng là nể mặt mũi Long Tích.
Bích Tầm Châu tuy có chút kinh ngạc, nhưng thái độ của Long Cách quá mức cường ngạnh, nếu như cự tuyệt ngược lại là không biết tốt xấu, liền không nói gì nữa.

Nhưng mà nếu thứ này là cha mẹ của Long Tích, tương lai trả lại cho Long Tích là được, nếu cho Long Tích, hắn không có gì luyến tiếc.
Tiếp theo Long Cách lại chuyển sang Sở Chước, vô cùng khách khí mà nói: “Tư Túc đại nhân, Hồng Mông còn phải vài thập niên nữa mới mở ra, đến lúc đó mọi người chính là phải về Đại Hoang giới?”
Sở Chước hơi hơi gật đầu: “Xác thật như thế.”
“Ta nghe nói, giữa ngài cùng Bách tộc ……”
“Ta là tộc trưởng Bách tộc đời kế tiếp.” Sở Chước thẳng thắn thành khẩn nói ra.
Long Cách bừng tỉnh, trên mặt lộ ra vẻ thở dài, tuy rằng thần thú phần lớn lựa chọn sống ở Hồng Mông, nhưng cuộc chiến Bách tộc cùng Thần tộc thời kỳ thượng cổ, trong nhiều thần thú có truyền thừa, đều biết đến việc này.

Vốn cho rằng là chuyện giữa hai tộc, đã chấm dứt tại thời kỳ thượng cổ, nơi nào nghĩ đến, có một số việc sẽ truyền lưu đến bây giờ, giống như lịch sử tái diễn.
Hậu nhân Bách tộc cùng hậu duệ Thần tộc, lại đối đầu lần nữa.
Long Cách thở dài xong, đang muốn nói gì, liền nghe được bên ngoài có tiếng ồn ào vang lên, chờ khi nhìn thấy người xông tới, Long Cách không khỏi có chút đau đầu, trừng sang Long Dực làm việc không đàng hoàng.
Long Dực cũng thực ủy khuất mà, Long Tích là một thư long vị thành niên, hơn nữa từ nhỏ vốn sinh ra đã yếu ớt, bọn họ thương nàng còn không kịp, làm sao dám đánh nàng? Cho nên không lay chuyển được nàng cũng là bình thường.
“Tầm Châu, muội muốn đi Đại Hoang giới với huynh.” Long Tích bước đi tới, vẻ mặt kiên định mà nói với Long Cách: “Tộc trưởng, con vẫn muốn đi Đại Hoang giới cùng Tầm Châu, người yên tâm, con nhất định sẽ bảo vệ tốt chính mình.”
Long Cách dọa nghiêm mặt: “Nếu như con có thể bảo hộ chính mình, năm đó cũng sẽ không thiếu chút nữa thì đã mang mình đi chơi đến chết.”
Long Tích bẹp miệng, nước mắt lại muốn trào ra.
Bích Tầm Châu nghiêng đầu nhìn nàng, sờ sờ đầu bánh bao của tiểu cô nương, ôn nhu nói: “Long Tích ngoan, muội lưu lại nơi này, tương lai ta sẽ đến Hồng Mông thăm muội.”
Long Tích nơi nào chịu tách ra khỏi hắn, tức khắc bắt lấy tay áo hắn gào khóc khóc lớn.
Một đám người xem đến trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Huyền Uyên vốn có chút không hòa hợp cùng Long Tích đều trừng lớn đôi mắt, đại khái không nghĩ tới tiểu cô nương này còn lớn tuổi hơn mình, nói khóc liền khóc.
Vẫn là Long Dực nhìn không nổi nữa, yếu ớt mà nói: “Tộc trưởng, không bằng người liền thuận ý nàng đi.


Nếu người lo lắng cho nàng, con đi cùng nàng tới Đại Hoang giới.”
Long Cách trừng to mắt, cả giận nói: “Đừng cho là ta không biết đám nhãi con tụi bây đang đánh cái chủ ý gì, một đứa hai đứa đều muốn chạy đi ra ngoài đánh nhau.”
Long Dực hắc hắc mà cười một cái, nhỏ giọng nói thầm: “Cái này không phải nghe nói Bách tộc cùng Thần tộc muốn đánh nhau sao? Có cơ hội đánh nhau, làm gì không đi chen vào một chân chứ?”
Thanh âm tuy nhỏ, nhưng người ở đây đều nghe được rõ ràng.
Bạch Hiên là người thứ nhất phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, tộc Bạch Hổ chúng ta cũng tính toán đi Đại Hoang giới đây, Long Dực nếu các ngươi đi cùng, thì cũng có bạn.”.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc |||||
Có cái gì bạn hả? Rồng và hổ ở cùng một chỗ, đừng đánh nhau là tốt rồi.
Long Cách thật sự vô lực, còn muốn nói cái gì, liền thấy Long Tích nước mắt lưng tròng mà nhìn hắn, thật sự đáng thương, cuối cùng nhịn không được cũng phải mềm lòng.
“Thôi thôi, các ngươi đi đi, đi như thế nào thì tương lai trở về như thế đấy, một cái vảy cũng không được thiếu.” Long Cách nghiêm mặt đe dọa.
Long Dực và Long Tích kinh hỉ không thôi, Long Tích giống như con Hoa Hồ Điệp bay nhào qua, gắt gao mà ôm tộc trưởng, nũng nịu nói: “Tộc trưởng, người thật sự là quá tốt, người chính là người cha thứ ba của con!”
Long Cách càng đau tim, trước kia không phải thường nói hắn là người cha thứ hai của nó sao? Như thế nào biến thành người cha thứ ba?
Tiểu cô nương nũng nịu làm nũng càng có lực sát thương hơn một hán tử cứng ngắc làm nũng, một chúng Long tộc nhìn xem mà hâm mộ không thôi.
Long Cách cuối cùng chỉ có thể lo lắng sốt ruột mà đưa tiễn bọn họ rời đi.
Hắn một đường đưa đến Long Đảo.
Phong Chiếu nhướng mày nhìn hắn, nói: “Ngươi yên tâm đi, có bổn tọa ở đây, bọn họ sẽ không có việc gì.” ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ D^d^l^q^d
Long Cách miễn cưỡng mà cười một cái, trong lòng càng lo lắng, hắn sao có thể tin tưởng cái đám lông xù xù thích gây sự lại không đáng tin cậy này đây? Còn không bằng tin tưởng Long Dực.
Một đám người mênh mông cuồn cuộn mà trở lại Long Đảo.
Tộc trưởng Long tộc đã biết Sở Chước bọn họ tìm được người, lại còn tìm được nhiều hơn một đứa, biết bọn họ muốn rời khỏi, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ là cái hơi thở này ở khi biết được tộc Vũ Long có hai con rồng rời đi muốn đi theo chung với bọn họ ra bên ngoài gây sự, một hơi này của tộc trưởng lại bị nghẹn.
Long Cách thấy ánh mắt tộc trưởng dừng ở trên người mình, thật sự là sắc bén, đành phải bày ra vẻ mặt hàm hậu, tỏ vẻ hắn cái gì cũng không biết.

Lại nhìn Long Dực cùng Long Tích, hai con rồng rất là hưng phấn.
Bọn họ còn chưa có đi qua Đại Hoang giới đâu, cũng rất đáng thương.
Tộc trưởng Long tộc cũng bị bọn họ nháo đến vô lực, xua xua tay nói: “Một khi đã như vậy, các ngươi vừa đi chuyến này, nhất định phải cẩn thận, bình an trở về.”
“Đã biết, tộc trưởng.” Hai con Vũ Long cùng nhau bảo đảm.
Chỉ là quay đầu Long Dực đã bị Long tộc khác hâm mộ ghen tị hận câu lấy cổ kéo đi, xa xa còn có thể nghe được thanh âm mấy con rồng kia.
“Long Dực, tiểu tử mi thật đê tiện, cứ như vậy để cho ngươi hỗn ra Vô Quy Hải, tại sao chúng ta không biết kiếm cho mình chút chuyện để hỗn đi ra ngoài đây?”
“Đúng vậy, tộc trưởng vì không cho chúng ta đi ra ngoài, lại tăng phái vài người canh giữ cửa không gian Vô Quy Hải, tộc trưởng quá đáng.”
“Ta cũng muốn đi Đại Hoang giới, nghe nói nơi đó không hề nhỏ hơn Hồng Mông.”
“Nơi đó có Đại Hoang mười tám vực, còn có rất nhiều Vực Ngoại Chi Cảnh, còn có hậu duệ Thần tộc có thể đánh nhau nữa.”
“Còn có thể chiếm vực làm vực chủ.”
“Thật muốn đi……”
“Đi, đi tìm tộc trưởng!”
“Đúng vậy, chúng ta cũng muốn cùng đi Đại Hoang giới, bảo hộ tiểu muội muội Vũ Long.”
Tộc trưởng Long tộc: “…………”
Tộc trưởng Long tộc nghẹn tim, nhịn không được lại trừng mắt liếc Long Cách một cái, không đợi những bọn nhãi ranh đó đi tới, lập tức đuổi người.
“Tư Túc đại nhân, Phong đạo hữu, mọi người cũng đã tìm được người, nên rời đi nhỉ?”
Sở Chước trên mặt mỉm cười, dáng vẻ ôn hòa dễ thân, cười nói: “Xác thật nên cáo từ, tộc trưởng Long tộc, chuyến này thêm phiền toái cho ngài, cũng đa tạ ngài một đường tương trợ.” Nói xong, trả lại lệnh bài Long tộc vật về nguyên chủ.
Phong Chiếu cười tủm tỉm mà nói: “Đám nhóc con Vô Quy Hải rất thú vị, ngày khác bổn tọa lại đến.”
Còn tới nữa?!!
Tộc trưởng Long tộc và Long Cách đều xanh cả mặt.
Bọn họ thật sự không muốn hoan nghênh tộc Bạch Hổ thực lực cao cường, tính tình lại không ổn định này..


Đọc truyện chữ Full