TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương
Chương 44: Chạy đua

Đại học hong kong. Một chiếc Volvo màu hồng tiến vào trong trường, mọi người đều nhin theo chiếc xe tiến vào." Kia không phải là xe của Anh My sao?. Một người nói lên," Không phải chứ, Anh My rất ít đến trường.

" Người ta là ca sĩ nổi tiếng, muốn đến trường thì có gì là lạ.

Chiếc xe dừng lại, Dương phàm bước ra," nga.. anh chàng kia là ai vậy đẹp trai quá. Mấy cô nàng ở gần đó gần như hét lên. Anh My cũng bước xuống theo," Không lẽ là bạn trai của nàng.

- Được rồi em lên lớp được rồi đó. Dương phàm buông miệng nói.

- Vậy còn anh?.

- Ta đương nhiên là không vào rồi. Dương phàm thản nhiên nói.

- Chẳng phải hiện tại anh đang bảo vệ em sao? lỡ may không có anh ở đây em lại gặp nguy hiểm thì phải làm sao?. Cô nàng làm nũng nói.

- Được rồi!. Dương phàm bất đắc dĩ nói." biết nguy hiểm là còn muốn đến trường. Nhưng lời này hắn không có nói ra.

Hai người tiến lại lớp học.

" Anh My anh chàng này là ai vậy. Một cô nàng tiến lại gần nói.

- Vi Vi! là bồ sao? mình còn tưởng là ai nữa.

- Thế anh chàng này là ai? không lẽ hai người. Cô nàng chỉ tay vào hai người đưa qua đưa lại.

Chỉ thấy Anh My đỏ mặt, nàng dùng biểu hiện của mình thay cho lời nói." Vậy hai người đã...

- Vi vi bà còn nói nữa là tui mặc kệ bà luôn đó. Anh My lúc này càng đỏ mặt hơn. Nàng nhớ lại cảnh lúc sáng bị Dương phàm nhìn thấy cơ thể của mình.

" Được rồi được rồi tui không nói nữa. Cô nàng cười cười nói." Em là Thải Vi bạn thân của Anh My anh có thể gọi em là Vi Vi. Thải vi đưa tay của mình ra.

- Dương phàm! bạn trai Anh My. Thấy cô nàng nhìn mình Dương phàm đành nói câu sau.

" Hai người rất hợp nhau đó. Cô nàng che miệng cười.

- Vi Vi bà cười gì vậy. Anh My hơi khó hiểu.

" Không có gì, mình vào thôi.

Ba người bước vào chỗ ngồi, mọi người đều nhìn Dương phàm, cũng có vài tên công tử muốn cho Dương phàm một trận, hắn lại ngồi ở giữa hai cô nàng.

Dương phàm đâu có thoải mái, ngồi cạnh người đẹp nhưng đâu dám làm gì, giờ học bắt đầu hôm nay có tiết thể dục, mọi người đều đi thay đồ, duy nhất Dương phàm là không thay, đứng cạnh hai cô gái mặc bộ đồ thể dục, thật sự là gợi cảm mà.

" Em kia lại đây. Lão sư dạy môn thể dục này là một lão sắc lang, thấy Dương Phàm đứng cạnh hai cô nàng lại còn không thay đồ, đây là hai bông hoa của lớp, cũng là người mà lão không thể động đến.

Thấy có người gọi mình, Dương Phàm tiến lại gần." Ông nói tôi sao?. Tất cả mọi người đều cười toáng lên, lão sư gọi hắn lên,"bây giờ hắn lại nói ông nói tôi sao? tên này cũng trâu bò quá đi, không biết lão sư dạy tiết thể dục là ai sao?.

" Đúng là gọi cậu đó. Trên mặt lão biểu tình không có gì là tức giận cả.

- Vậy ông gọi tôi có chuyện gì?. Dương phàm vẫn thản nhiên nói.

" Gọi cậu có chuyện gì sao? trong lớp học mà cậu còn không đi thay quần áo, có phải là coi giáo viên tôi không ra gì không. Lúc này ông ta mới bùng phát.

- Ông đâu là cái gì mà để tôi coi trọng. Dương Phàm nói rồi hắn tiến đến chỗ hai cô nàng.

" Đứng lại. Ông ta đã thật sự tức giận," không dạy tên này một bài học thì mặt mũi ông ta còn để đâu.

- Còn chuyện gì sao?. Dương Phàm nói.

" Được tiểu tử cậu giỏi, nếu như cậu có thể chạy thắng một người trong số bọn họ thì tôi sẽ coi như không có chuyện gì. Ông ta nói rồi chỉ vào một người thanh niên ở đó, người này tiến lại nhìn Dương Phàm trông rất ngứa mắt.

" Được thôi ông muốn chạy như thế nào. Dương Phàm nói. Đây là cơ hội tốt để hắn sử dụng lực lượng.

" năm vòng quanh sân trường, ai chạy xong người đó thắng.

Năm vòng quanh sân trường, nói vậy thì tên mặt trắng này thua chắc rồi. Đường Vinh là người chạy giỏi nhất trường, cậu ta đã đạt hai giải quán quân, còn tên kia thì chắc chắn không có cơ hội rồi.

" Được thôi bắt đầu từ đâu. Dương Phàm vẫn thản nhiên nói.

Lão sư đánh dấu vạch bắt đầu, hai người tiến lại vạch." Tiểu tử tao sẽ cho mày đẹp mặt.

" Hừ. Dương Phàm khinh bỉ, chỉ dựa vào lũ nhóc này mà cũng dám lên mặt với hắn, về luyện thêm năm mươi năm nữa đi.

Dương Phàm tập trung lực lượng lại dưới chân. Đến lúc vị lão sư kia ra hiệu bắt đầu thì Dương Phàm vẫn đứng như tượng, lão sư này tưởng hắn đã sợ lên rất vui mừng, hắn ra hiệu chạy thì mọi người trợn tròn mắt lên.

" Cái gì vừa sảy ra vậy?

Đọc truyện chữ Full