TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cực Sủng Đệ Nhất Phu Nhân
Chương 193: Lan San, tôi thích em (1)

Bà Lưu vừa đi vừa dạy dỗ con gái: "Tiểu Đông, nhỡ kỹ về sau không được qua lại với người nhà họ Chu nữa, nhìn thấy Lan San cũng không được làm càn, càng không cho phép nói lung tung."

Cô Lưu không quá vui vẻ than thở một câu: "Mẹ, sao có lúc mẹ lại trở nên nhát gan như thế, Lan San kia nào có lợi hại như vậy."

Bà Lưu quay đầu vẻ mặt ngưng trọng nói: "Không phải cô ta lợi hại, mà là người đứng phía sau cô ta lợi hại, người nọ vẫn luôn che chở cho cô ta, con thấy cô ta tốt nhất là tránh đi."

Lan San xoa xoa cái trán, sắc mặt mệt mỏi nói với Phương Lê: "Phương Lê, tôi không có tâm tình, hôm nay liền đến đây thôi, tôi đi trước nhé."

Kỳ thật Lan San muốn mượn chuyện bà Chu đê rời khỏi trung tâm thương mại, cô muốn đi gặp Vệ Thạc Nhân, giải quyết xong chuyện của Vệ Thạc Nhân cô mới an tâm được.

Phương Lê cho rằng Lan San là vì chuyện vừa rồi mà mất hứng, "Được rồi, dù sao thời gian cũng không còn sớm, tôi cũng cần phải trở về."

Sau khi tách ra khỏi Phương Lê, Lan San rẽ qua hai con đường, tại một nơi có chút hẻo lánh, dùng điện thoại công cộng gọi cho Vệ Thạc Nhân.

Một lát sau điện thoại được chuyển, giọng nói ôn nhuận trước sau như một của Vệ Thạc Nhân vang lên.

"Alo..."

"Là tôi." Lan San lạnh lùng nói, cô biết Vệ Thạc Nhân nhất định có thể nhận ra cô là ai.

Vệ Thạc Nhân dừng lại một chút, đôi mắt dưới gọng kính khẽ vụt qua một tia sáng, để cây bút trong tay xuống, cơ thể ngả ra sau, vẻ mặt có chút không đứng đắn.

"Minh Dạ không quản cô sao?"  

"Vô nghĩa, tới cùng thì anh muốn thế nào?"

Vệ Thạc Nhân nếu đã sớm biết cô không phải là Lan San nhưng vẫn chưa nói, chờ tới bây giờ mới nói ra, khẳng định là có nguyên nhân gì đó.

Có lẽ Vệ Thạc Nhân cảm thấy lúc trước chưa phải lúc để nói, không thể lấy được lợi ích lớn nhất, mà hiện tại... anh ta đã có thể đạt được những gì mình muốn.

Vệ Thạc Nhân lắc đầu thở dài, bộ dáng như cực kỳ thất vọng.

"Lan San... Cô không thể thay đổi địch ý với tôi sao, tôi thật sự không có ác ý."

Lan San cười lạnh, "Không có ác ý? Anh cho tôi là đứa trẻ lên ba sao?"

Chuyện ngày đó vẫn còn rành rành trước mắt, Lan San cho rằng lúc trước Minh Dạ nhắc cô phải tránh xa Vệ Thạc Nhân một chút chỉ là do ham muốn chiếm giữ quá lớn của anh thôi.

Hiện tại xem ra, Vệ Thạc Nhân tuyệt đối không đơn giản chỉ là một bác sĩ, ít nhất thì... Mặt ngoài anh ta không hiền như vậy...

Đọc truyện chữ Full