TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cực Sủng Đệ Nhất Phu Nhân
Chương 223: Vậy em hôn tôi một cái 1

Cha mẹ anh chỉ biết quan tâm huấn luyện anh đạt tới trình độ mà họ mong muốn, và anh chỉ việc lo tiếp thu sự huấn luyện đó, rồi một ngày tiếp nhận vị trí chủ nhà.

Có thể trong bắt bọn họ, vốn không coi anh là con trai, mà chỉ là một công cụ thừa kế nhà họ Minh sau này mà thôi.

Minh Dạ nhẹ nhàng đi tới, ôm lấy Lan San từ phía sau, hoàn toàn ôm cô vào trong ngực, vùi mặt vào vai cô, lẩm bẩm: "San San, em thật tốt!"

Lan San cho anh rất nhiều cảm giác mà anh chưa từng có, còn có một cuộc sống hoàn toàn mới.

Thân thể Lan San cứng đờ khoảng một giây, chợt trầm tĩnh lại, nhẹ nhàng trỏ một cái vào người đàn ông như đang làm nũng kia.

"Thả tôi ra trước đã, ra đó ngồi nghỉ một chút, cơm phải chút nữa mới có thể xong được."

Đây chính là phòng khách, nếu như bị người giúp việc nhìn thấy, tuy là giữa bọn họ cũng không cần phải che giấu, nhưng nếu để người khác nhìn thấy cũng không phải là tốt.

Minh Dạ không chút suy nghĩ liền từ chối: "Không, em làm việc của em, tôi ôm là việc của tôi!"

Một mình anh ngồi ở phòng khách, vô cùng buồn chán, vậy tốt nhất ở đây ôm cô, như vậy mới cảm thấy thỏa mãn.

Lan San liếc anh một cái, bị anh ôm như vậy, cô còn có thể làm cơm sao?

Bàn tay vẫn còn đang dính nước, vỗ vỗ cánh tay anh, dụ dỗ: "Ngoan nào, anh ôm như vậy tôi không nấu được, bỏ tay ra trước được không?"

Đối phó với Minh Dạ, muốn anh nghe lời, lúc cần thiết phải đối xử với anh như một đứa trẻ, bởi vì anh ở trước mặt cô trước nay đều mang theo vài phần là trẻ con, đây chính là kinh nghiệm mà Lan San đúc kết ra được.

Minh Dạ quả thực muốn lên rồi, chỉ là có điều kiện, anh một bên gặm gặm cái cổ trắng nõn của Lan San, một bên cò kè mặc cả.

"Vậy em hôm tôi một cái, hôn một cái tôi sẽ bỏ ra."

Lan San có chút dở khóc dở cười, chỉ là cô biết nếu như không làm theo lời anh, anh sẽ không bỏ ra.

Giơ tay lên kéo tay anh xuống, xoay người lại nhón chân lên, hôn một cái lên môi anh.

"Được rồi! Đi ra trước đi, người ta còn phải làm cơm cho cậu ấm đó!"

Minh Dạ nhếch miệng cười, hôn trộm một cái vào mặt Lan San, buôn cánh tay ra: “Được, nấu xong tôi lại ôm em!"

Anh không rời khỏi phòng bếp, đứng một bên, dưa vào tường ngắm nhìn Lan San, trong mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng.

Đọc truyện chữ Full