( ở hiện tại gọi là cô còn trong cổ đại gọi là nàng mà có khi thỉnh thoảng cũng xưng cô nữa)
Tử Nguyệt cười, tay xoa xoa đầu Tiểu Hoa. Mắt nàng nhìn thấy viên ngọc " Phượng hoàng" nằm bên cạnh. Nàng nhặt viên ngọc cất đi mà không để Tiểu Hoa thấy. Nàng cần nghiên cứu thêm về viên ngọc này. Rắc rối đã bắt đầu ập đến với nàng. Tiểu Hoa xin phép ra ngoài, nàng gật đậu. Nhưng mới có vài phút trôi qua mà Tiểu Hoa đã vào, đóng chặt cửa, vẻ mặt hoảng hốt, lay lay tay Tử Nguyệt.
- Tiểu thư ơi, người mau trốn nhanh đi. Nhị tiểu thư sắp đến rồi. Tiểu thư mới bị đánh cơ thể lại còn yếu lắm. Người mau trốn đi đi mọi chuyện cứ để em.
Nàng trầm ngâm một vài giấy, nhắm mắt lại. Rồi từ từ mở mắt ra, ánh mắt của nàng giờ đây thật khác. Lúc đầu mang vẻ ân cần, dịu dàng nhưng chỉ một lúc ánh mắt của nàng bỗng chốc trở nên lạnh lùng, tàn khốc. Nàng quay sang Tiểu Hoa, nói.
- Ta đã nói với em rồi không có việc gì phải sợ. Mau chuẩn bị ta phải đi gặp tỷ ấy.
Giọng điệu của Tử Nguyệt vừa mang yếu tố quan tâm khiến Tiểu Hoa an tâm cũng vừa mang thanh âm của một mãnh mú đang chờ đợi con mồi.
- Vâng- Tiểu Hoa vội vàng lấy quần áo thay cho Tử Nguyệt.
- Tử Nguyệt ngươi ra đây cho ta.
Từ ngoài cổng, một thanh âm chứa chan sự tức giận vang lên như muốn cho cả thế gian nghe nàng ta mắng vậy. Phượng Từ Dung mang theo 4-5 tên nô tài hất hàm đến phủ của nàng.
- PHƯỢNG TỬ NGUYỆT NGƯƠI MAU RA ĐÂY.
Tử Nguyệt nhẹ nhàng bước ra, cung kính
- Tử Nguyệt kính bái nhị tỷ. Không biết nhị tỷ đến phủ của ta có chuyện gì?
Từ Dung hất hàm, chỉ thẳng vào mặt Tử Nguyệt, hất hàm.
- Tử Nguyệt, hay cho một con phế vật nhà ngươi sáng nay dám xúc phạm đến ta. Sáng nay vì phụ thân gọi ta có việc nên chưa dạy dỗ ngươi đàng hoàng. Ta phải dạy dỗ ngươi tiếp mới được.
Tử Nguyệt nhìn Từ Dung, khẽ cười, nghĩ thầm.
" Đúng là nhan sắc thì có mà trí não thì không có não. Thật không xứng đáng với cái tên. Muốn dạy dỗ ta. Vậy để ta dạy dỗ lại ngươi cho phải đạo."
- Ta không nhớ đã nói gì khiến nhị tỷ giận nhưng nếu như Tử Nguyệt đã phạm sai vậy xin nhị tỷ tỷ cứ dạy bảo.
- Hảo, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ.
Từ Dung lấy một cái roi, tiến tới chỗ Tử Nguyệt giơ tay quất roi vào nàng. Tử Nguyệt né được túm chặt lấy chiếc roi của Từ Dung, giọng đanh thép, ánh mắt chứa sự lạnh lùng liếc nhìn Từ Dùng. Từ Dung lạnh thấu xương nhưng ngoài mắt vẫn cố giữ bình tĩnh.
- Ngươi... ngươi... Đồ tiện nhân, ngươi bỏ tay ra cho ta. Mau bỏ tay ra.
Nàng cười một cách khinh bỉ, giọng nói đanh thép.
- Ta tưởng nhị tỷ muốn dạy dỗ ta chứ sao chưa gì đã gục rồi?
- Đồ tiện tì, xúc sinh nhà ngươi mau bỏ cái tay chó của ngươi ra. Mẫu thân ngươi đúng là thuộc dạng tì tiện thấp kém mới sinh ra một đứa con xúc sinh như ngươi. Ngươi là một tạo nghiệp cho Phượng gia này.
Nàng hừ lạnh, xúc phạm đến mẫu thân của người đã cho nàng trọng sinh là xúc sinh sao? Từ trước tới giờ chưa ai động nào nàng mà yên ổn cả, may mắn thì chết nếu sống thì cũng như sống không bằng chết. Tử Nguyệt nhếch môi, nhìn Từ Dung với anh mắt khinh bỉ, trong đó có chứa sát ý. Nàng kéo mạnh chiếc roi về phía mình, Từ Dung mất đà, ngã ra, hô hoáng người ở.
- Tất cả các người mau bắt ả. Đánh chết con tiên tì này ngay cho ta.
Người làm lúc đầu còn trần chừ nhưng cuối cùng cũng quyết định cùng nhau xông tới. Tự Nguyệt liếm nhẹ môi, nở nụ cười như mạnh thú khi thấy con mồi của mình sập bẫy. Giơ cao chiếc roi xay nó thành một hình xoắn ốc tại ra một cơn gió mạnh. Bất kì ai chạy tới định đánh nàng nếu bị " xoắc ốc" làm cho thịt nát xương tan bay ra 10 thước đập mạnh vào tường. Xác chết xếp chồng. Từ Dung nhìn thấy cảnh tượng dã man vừa rồi lo sợ vô cùng. Đây đâu phải là Phượng Tử Nguyệt yếu ớt, ngu dốt chứ mà là Diêm Vương đó. Chỉ trong 1 chiêu mà khiến bao nhiêu người chết vậy thật không phải người thường. Từ Dung mặt biến sắc, lo sợ nhìn Tử Nguyệt bước tới phía mình. Nàng bước một bước, ả lùi một bước đến lúc sát bức tường không còn chỗ để lui. Từ Dung hạ mình quỳ rạp xuống chân nàng giọng van xin.
- Tam muội, chúng ta đã là tỷ muội bao năm. Muội hãy tha cho ta còn đường sống đi. Muội muốn gì cũng được.
Nàng nhếch môi khỉnh bỉ. Tha sao? Vậy lúc Tử Nguyệt cầu xin ả có tha không hay đánh đến chết?
Tất cả người hầu nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi đến quỳ lạy van xin nàng, khẩn khoản.
- Tam tiểu thư mong tiểu thư hãy tha cho chúng tôi. Chúng tôi cũng chỉ là người ở phải nghe theo chủ tử thôi? Mong người giãy tha cho chúng tôi.
Nàng nắm chặt tay, buông lời lạnh lùng.
- Ta sẽ tha cho các ngươi nhưng hãy giữ bí mật chuyện này. Nếu tiết lộ cho ai biết chuyện hôm nay ta sẽ giết không tha.
- Vâng tiểu thư chúng tôi biết rồi cảm ơn tiểu thư tha mang. Cảm ơn tiểu thư tha mạng.
Nàng quay sang nhìn Từ Dung. Từ Dung lo sợ nhìn nàng. Nàng cười khẽ nâng cằm Từ Dung lên, trầm trồ.
- Hazzzz đúng là rất xinh đẹp nhưng hãy để ta tạo ra thêm vài vết sẹo để tỷ trông càng xinh đẹp hơn nhé. Và hãy nhớ Phượng Tử Nguyệt này không phải dạng dễ bắt nạt.
- Không.. KHÔNG..
Trên mặt ả liền có bao nhiêu là vết roi, chân bị đánh trọng thương. Nàng nhìn đám nô tài.
- Đưa tỷ ấy đi. Dọn hết đống rác này nữa ta không muốn chỗ này bị vấy bẩn.
- Vâng.
Tất cả nhưng người ở sống sót vội vã khiêng Từ Dung đi. Tiểu Hoa đứng bên cạnh ngỡ ngàng.
- Tiểu Thư, người...
Tử Nguyệt đưa chiếc roi cho Tiểu Hoa.
- Em có thấy ta kinh tởm không?
Tiểu Hoa bình tĩnh lại, giọng chắc nịch.
- Không tiểu thư người làm vậy là đúng. Tiểu Hoa luôn ở bên ủng hộ tiểu thư. Bất luận việc gì Tiểu Hoa sẽ luôn ở đứng về phía người.
Tử Nguyệt nhắm mắt rồi từ từ mở mắt ra. Ánh mắt của nàng đx không còn lạnh lùng như trước mà là đôi mắt chứa chan sự dịu dàng. Nàng tiến tới Tiểu Hoa, xoa xoa đầu.
- Cảm ơn em, cảm ơn vì đã in tưởng ta. Ta hứa sẽ không ai tổn hại đến em vừa.
~ End chap 2~
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phượng Hoàng Tái Thế
Chương 2: Đừng tưởng bản tiểu thư dễ bắt nạt
Chương 2: Đừng tưởng bản tiểu thư dễ bắt nạt