Chu Bảo Cương đi ở đằng trước, Chung Linh rất muốn kéo tay anh nhưng lại sợ người khác chê cười nên chỉ có thể thỉnh thoảng nhìn lén anh, dáng người anh cao ngất. Cô còn nhớ rõ đôi bàn tay anh ấm nóng, đôi môi anh mềm mại. Chu Bảo Cương xuất thân là bộ đội trinh sát, làm sao có thể không biết vợ anh đang nhìn lén anh? Nhưng mà anh không ngăn cản, hành động của cô làm cho lòng anh lại nổi sóng, chỉ hận không thế vứt bỏ đám trứng thối ở căng tin, kéo cô lại nhà khách. Nhưng mà anh vẫn cố nhịn nếu không sẽ bị bọn người kia cười cả đời.
Căng tin ở đây khác biệt rất nhiều so với căng tin ở trường kĩ thuật của cô. Có phòng riêng, có đầu bếp chuyên nghiệp, trừ bỏ phụ trách cơm tập thể còn phụ trách những dịp đặc biệt. Vợ Chu Bảo Cương đến đây, chính là sự kiện lớn, một đoàn người ngồi chật hai bàn. Anh giới thiệu mọi người với cô, hầu hết là những người mới quen ở học viện. Chung Linh thích những người này, cô tin tưởng bạn bè mà anh kết giao đều là người có nhân phẩm tốt, tuy rằng từ đầu đến giờ đều hùa nhau trêu chọc vợ chồng cô.
“Anh Cương, sao đến nhanh thế? Thời gian như thế mà đã xong rồi sao?” Cả một đám người cười ha ha, Lý Chí Huân còn vỗ bả vai anh, anh thế nhưng cũng cười, điều này càng làm cho đám người kia thêm hoài nghi.
“Mấy người ăn cho no đi! Không được uống rượu đâu đấy.”
Da mặt anh có vẻ dày, không sợ mọi người trêu ghẹo. Chung Linh thấy nhiều người ăn cơm như vậy, vội vàng lấy ra một cọc tiền nhét vào tay anh. Anh ngây người ra một lúc, lập tức cười với cô, rồi kéo Hình Bân qua, ghé vào lỗ tai anh ta nói cái gì đó. Hình Bân đi ra ngoài. Chung Linh không phải là muốn lấy lòng chồng mà là cô không muốn nhìn thấy cả bàn toàn anh hùng như thế mà dính vào hơi tiền, thật sự là sát phong cảnh. Chung Linh muốn giữ gìn sự sung bái của cô với chồng cùng với bạn bè của anh, không muốn có điều gì làm ảnh hưởng hình tượng.
Lúc này, Bắc Kinh cũng không có rau dưa mới mẻ gì, nhưng dù sao nơi này cũng phải hơn so với vùng Đông Bắc quê cô. Đồ ăn rất đặc sắc, tuyệt đối là trình độ cao cấp. Chung Linh hiếm khi được hưởng thụ đồ ăn ngon như vậy, đương nhiên cô cũng không quên gắp thức ăn cho chồng, khiến cho những người xung quanh hâm mộ đến đỏ mắt. “Chị dâu săn sóc quá!” Còn anh thì cứ say mê hưởng thụ sự ân cần của vợ yêu.
“Mọi người cũng không cần khách khí.” Chung Linh nghĩ lại, thời đại này mà có người chăm sóc chồng như vậy đúng là rất hiếm. Đời trước, trên đủ loại tạp chí đều có nói nhiều đến phương thức làm thế nào để nắm được trái tim của người đàn ông, đàn ông thích nhất vợ mình làm chuyện gì… Người xem không ít nhưng mà người thực hiện thì lại không nhiều.
Chung Linh vui nhất là ngồi nghe mọi người kể chuyện về anh. Mọi người đều nhìn ra điều này cho nên ăn một chút cơm xong, đều nói về chuyện anh vừa mới vào học viện, nói chuyên môn của anh tốt, lãnh đạo rất coi trọng, anh đặc biệt bảo hộ người bên cạnh, thậm chí là bao che khuyết điểm. Sự kiện quan trọng nhất là, lúc anh vừa mới tới đã vì bạn bè mà đánh nhau, còn dẫn người kéo bè kéo lũ đánh nhau. Chung Linh vừa nghe xong, quay đầu lại nhìn chồng mình. Cô thật đúng là không nhìn ra là chồng cô luôn trầm ổn mà cũng có làm chuyện nhiệt huyết như thế. Thật đúng là cho cô nhìn anh với cặp mắt khác xưa, đối với anh sự kính ngưỡng đã lên đến tột đỉnh, chẳng khác nào ngôi sao sáng chói mắt. Chu Bảo Cương nhìn ánh mắt sùng bái của vợ anh cũng rất là kích động, cảm thấy chính mình hình tượng vô cùng cao lớn, anh cố che giấu sự kích động bằng cách gắp rau cho vợ anh. Chung Linh nhìn hành động của anh, cảm thấy rất đáng yêu, hận không thể bổ nhào vào anh, sau đó…Trong lòng nghĩ như vậy, bàn tay nhỏ bé ở dưới bàn xoa xoa lấy đùi anh, thật sự là săn chắc quá! Cảm xúc rất tốt, vuốt dọc lên trên, cảm giác được cơ đùi của anh lập tức cứng ngắc, khóe miệng mân lại, trên mặt không nhìn ra cái gì khác thường. Anh quay đầu lại nhìn cô, cô còn vô tội nhìn lại. “Sau, biết tay anh.” Chung Linh biết đây là cảnh cáo, buổi tối khẳng định là sẽ trừng trị cô nhưng trong lòng cô chỉ thấy ngọt ngào.
Ăn xong, mọi người nghe Chu Bảo Cương đã sớm tính tiền rồi, trong lòng đều cảm thấy anh trượng nghĩa. Chung Linh ở bên cạnh chờ anh, anh bị vài người kéo đi nói chuyện, xem ra chẳng có gì hay vì một đám người cứ nhỏ giọng nói, còn thường thường quay lại nhìn cô, rồi cười to thành tiếng, khẳng định là trêu ghẹo cùng hâm mộ đây mà.
Mãi mới thả người, anh dẫn cô về nhà khách.
“Anh không đi học ư?”, cô tò mò hỏi.
“Xin phép rồi, đi mau, còn chưa tính sổ xong đâu!” Vừa ăn no liền…Chuyện này có tính là… Không đúng, chắc hẳn là anh muốn tra hỏi! Chuyện của Mạc Hoành còn chưa giải thích mà! Được rồi… phải xử lý thật tốt mới đúng.
Trở lại phòng, cô rất hưng phấn, thậm chí cứ đến chuyện sắp đến mà trong người cô trào lên một luồng nhiệt thiêu đốt cô. Anh treo mũ, cởi bỏ quân trang, lộ ra bên trong là chiếc áo sơ mi. Chung Linh vội vàng đến giúp anh cởi áo khoác, sau đó treo lên cho tốt, ngồi xổm xuống giúp anh cởi giày, mang dép lê nhà khách chuẩn bị đến cho anh. Chung Linh lúc này chẳng khác nào con cún nhỏ, cứ bận rộn qua lại hầu hạ chồng.
“Anh còn nhớ rõ Lý Tiểu Vân không? Mạc Hoành là bạn thân của người yêu Tiểu Vân. Bởi vì Tiểu Vân không thể một mình cùng Cao Thần đi ra ngoài nên có mấy lần kéo em cùng với Mạc Hoành cùng đi ra ngoài, nhưng mà em hoàn toàn không biết Mạc Hoành lại có ý với em, thật đấy!” Chung Linh thấy anh không có phản ứng gì, liền vội vàng cam đoan.
“Sau đó?”
“Sau đó, anh ta tìm, nói muốn em chấp nhận anh ta, nhưng mà em đã nói là em đã kết hôn. Hơn nữa em còn nói với anh ta đừng bao giờ tìm đến em nữa, vĩnh viễn không gặp.”
Anh nhìn cô, ánh mắt cô trong suốt, anh cũng đã tin lời cô nói nhưng phiền muộn trong lòng vẫn không giảm bớt. Cô nhìn dáng vẻ của anh, biết là anh tin cô, nhưng mà cô cũng có nghi vấn cần anh chứng thực.
“Lâm Mỹ viết thư cho anh?”
“Anh còn không có hỏi em, sao cô ta lại biết địa chỉ của anh?”
“Chuyện này… ” nghĩ lại vẫn nên là nói hết toàn bộ cho anh nghe. “Lâm Mỹ trộm thư của anh, còn cả ảnh chụp hai chúng ta nữa, cô ta chép lại địa chỉ xong thì vứt hết toàn bộ vào hầm cầu.”
Nghĩ đến đó, Chung Linh vẫn cực kì tức giận.
“Vì sao em không nói cho anh biết?”
Anh cũng tức giận, xem ra vợ anh đã chịu nhiều ủy khuất.
“Em không hi vọng anh đã bận rộn thế rồi mà còn phải lo lắng cho em, chuyện đó chỉ là việc nhỏ. Em không nghĩ cô ta lại có dũng khí viết thư cho anh, nhưng mà lại nói, cô ta viết cho anh mấy bức thư? Nói gì trong thư vậy?”
“Mấy bức thôi, em không cần lo lắng.”
“Không lo lắng? Anh không phải là còn hồi âm cho cô ta đấy chứ?”
“Không có, thật mà. Anh chỉ dựa vào thư của cô ta mà biết tình hình của em. Được rồi, không nói chuyện này nữa, em cũng mệt rồi đúng không? Nghỉ ngơi một chút đi! Anh ôm em đi nghỉ.” Muốn chạy? Không dễ dàng như vậy đâu?
“Anh gạt em, anh còn thích cô ta? Nói mau!”
Chung Linh hiếm có được cơ hội làm nũng, phát giận. Cô giữ chặt tay anh lay lay. Anh chỉ có thể cẩn thận né tránh.
“Mặc kệ, anh nói mau đi!” Không nói? Nghiêm hình bức cung.
Chung Linh tiến vào lòng anh, ôm cổ anh, dường như bất an mà hôn môi, mắt, mũi, khóe miệng của anh, hôn dần đến cả cổ, đôi bàn tay nhỏ bé cũng vội vàng cởi bỏ áo sơ mi cùng quần của anh. Anh chỉ có thể vừa phủ nhận vừa tránh né nhưng vẫn nổi lên phản ứng, tay ngăn cản cũng càng ngày càng yếu.
“Anh có phải hay không đã từng gần gũi với cô ta?”
Chu Bảo Cương giãy giụa, không biết trả lời như thế nào. Chính sự do dự này làm cho dấm chua của Chung Linh bùng phát, cô càng lớn gan hơn, ấn anh xuống giường, tháo đai lưng của anh. Nhưng mà có kéo mãi không ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, anh chỉ có thể hỗ trợ, phối hợp kéo đai lưng, tùy ý để cô kéo quần xuống, chỉ còn cái quần đùi quân dụng màu xanh. Chung Linh lộ ra bản tính, mạnh bạo cưỡi lên người anh.
“Nói mau…” Vừa giục cô vừa cắn cắn ngực anh, anh lúc này làm sao có năng lực nói chuyện, chỉ có thể cắn chặt răng, hưởng thụ sự kích tình này. Nhưng mà rốt cuộc cô cũng không có quên mục đích của chính mình, cô bò lại hướng một bên tai của anh, vừa phả hơi vừa bức cung.
“Nói đi! Có phải anh đã từng gần gũi cô ta? Đúng không?”
Bàn tay nhỏ bé vuốt dọc theo thân mình đi xuống, chọc vào trong quần, khiến anh hít vào một hơi, vội vàng nhấn giữ bàn tay quấy rối nhưng từng đợt khoái cảm truyền đến, cho nên anh mặc kệ để cho cô xâm lược. Chung Linh càng thêm lớn mật, với vào trong quần đùi cầm lấy, chính cô lúc này cũng hoảng sợ, trách không được mỗi lần bắt đầu cô đều rất đau, hóa ra là của anh quá lớn. Tra tấn anh đồng thời cũng khiến cho cô khó chịu đến chết, thân thể cô kêu gào đòi giải phóng, nhưng mà mục đích còn chưa có đạt được, không thể buông tha dễ dàng như vậy được. Vội vàng thoát quần áo của chính mình, cô lại cưỡi lên người anh, thong thả ma sát. Anh rốt cuộc không chịu nổi nữa, trực tiếp kéo quần đùi xuống, đem cô ấn lên, hai người cùng thỏa mãn mà thở ra. Chiếc giường gỗ đơn cứ phát ra âm thanh kẽo kẹt.
“Anh…không được, anh nói mau…” Chung Linh còn không có quên mục đích của chính mình, mặc kệ cho việc bên dưới cô đang co rút kịch liệt cô vẫn nhẫn nhịn bất động, đòi cho được đáp án.
“Em…hôn quá hai lần thôi, được chưa?” Được rồi mới lạ, Chung Linh đang tức chết. Cô dùng sức giãy giụa, nắm đấm nhỏ cứ hướng trên người anh hạ xuống. Anh làm sao có thể để cô làm loạn như vậy, xoay người ngăn chặn cô, để cho cô nằm xuống giường, còn anh thì từ phía sau tiến vào, điên cuồng luật động. Lúc đầu cô còn đang dỗi nhưng bị kích tình tra tấn đến hỗn loạn, chỉ có thể bất lực rên rỉ, mãi đến khi bị một luồng sóng nhiệt bùng nổ phát ra, chân tay cô đều run lẩy bẩy.
“Anh…” Cô khóc quay đầu nhìn anh, vẻ mặt anh dường như rất thống khổ, đang há mồm thở dốc, thấy cô nỉ non ra sức tìm kiếm chính mình thì vội vàng kéo cô lên, hôn lên môi, lên má cô. Cô vẫn kích động khóc, anh càng hôn sâu hơn, an ủi cô, thả chậm tốc độ một chút, chỉ cọ xát cọ xát nhưng cô lại khó chịu vặn vẹo. Thấy thế, anh nhổm hẳn dậy, cầm lấy hai chân của cô, tiến công thần tốc…
“Anh…em khó chịu quá…a a a…” Chung Linh cảm thấy trước mắt cô tràn đầy hoa lấp lánh.
“Tiểu Linh…Tiểu Linh..em thật sự là…làm cho anh điên mất…”
Chu Bảo Cương thực sự mình trốn không thoát nổi bàn tay của người phụ nữ này.
Chung Linh dần dần thanh tỉnh. Lúc này hai người đang cuộn mình trên giường, vừa rồi thật sự là quá điên cuồng, nhưng mà có một chuyện không tốt, anh đã từng hôn Lâm Mỹ những hai lần, điều này làm cho cô ghen tức. Cô đẩy anh ra, nhưng anh lại giữ lấy tay đặt trước ngực mà xoa xoa.
“Làm sao vậy?”
Còn làm sao vậy? Phụ nữ tức giận nhất là, một người đã làm cho họ tức giận nhưng lại không biết mà còn hỏi vì sao mà tức giận, chẳng lẽ lại nói là mình đang ghen sao? Thấy cô không trả lời, anh cũng khó hiểu, vừa mới rồi còn vui vẻ, không biết tại sao lại đảo mắt thành tức giận rồi? Cẩn thận ngẫm lại, sẽ không là chuyện anh hôn Lâm Mỹ hai lần làm cho cô ghen đấy chứ? Nghĩ vậy, anh âm thầm cười. Ôi vợ yêu, anh phải làm sao mới tốt đây?
“Được rồi, đó đều là chuyện quá khứ, em còn tức giận làm cái gì?” Đây không phải là câu cô muốn nghe. Tay anh với lại vuốt ve, cô vẫn còn chưa hết giận, xoay người lại, dùng sức cắn tay anh.
“Ôi, mèo hoang nhỏ… Đau!… Nhẹ một chút!… A!Đừng mà… Tiểu Linh!”
Chu Bảo Cương lần này quả thật hơi kinh ngạc. Lần đầu trải nghiệm cảm giác như thế này. Trời ạ, thực sự rất kích thích.
“Chậm một chút… được không?”
Chung Linh đột nhiên lại buông tha, nhưng mà anh đã muốn bùng phát rồi, sao cô lại không để ý chứ.
Cô ở một bên cười xấu xa. “Em mệt rồi, muốn ngủ một lát.” Cứ nghĩ đến người đàn ông không có gì lại chịu không được này lại thần phục chính cô, khiến cô cảm thấy vô cùng thích thú.
Anh thừa biết ý đồ của cô, nhưng làm sao có thể buông tha. Chung Linh nhìn sắc mặt anh liền vội vàng cầu xin tha thứ. “Em mệt rồi, em…A!” Cô trực tiếp bị đẩy tới, làm tư thế quỳ gối ở trên giường, không nói hai lời, anh trực tiếp tiến vào chủ đề, tư thế này của cô làm cho anh đi vào càng sâu, tốc độ càng nhanh hơn, hoàn toàn không có trở ngại.
“Đừng mà… sâu quá…a..a…a..” Tốc độ mạnh mẽ, kịch liệt như vậy làm cô không nói nổi, đến cả lời cầu xin tha cũng không nên lời.
Tóm lại đến lúc chạng vạng, Chung Linh mới tỉnh lại, cả người cô bây giờ mệt rã rời. Cô phát hiện, đàn ông chính là trời sinh để làm việc này, chính cô đến cả quần áo mặc cũng run run mà anh lại thong dong nhàn nhã, đắc ý cười ở bên cạnh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nàng Dâu Trọng Sinh
Chương 22: Tra hỏi
Chương 22: Tra hỏi