Chiến tranh lạnh đã giằng co mấy ngày hôm nay, Chung Linh chỉ có thể cẩn thận hầu hạ. Vợ chồng Ngô Chí Viễn đến thăm cũng phát hiện không khí dị thường giữa hai người. Trương Manh hỏi Chung Linh, cô cũng không giấu giếm, nói thẳng ra. Nghe xong, Trương Manh cười to nhưng mà nói đến việc nói dối, quả nhiên là trầm trọng. Ngô Chí Viễn thì cùng Chu Bảo Cương nói chuyện.
“Anh Cương, anh vẫn còn tức giận chị dâu?
Ngô Chí Viễn ngồi xuống chiếc ghế bên giường hỏi.
“Không có chuyện gì lớn.”
Xem ra là cục tức này vẫn chưa có tiêu.
“Quên đi, về sau lại sinh là được rồi. Không phải chỉ là nói dối thôi sao? Chị dâu cũng không có sai.”
“Anh biết, chỉ là thất vọng thôi.”
Đàn ông là không chấp nhận được bị lừa gạt.
“Ah? Anh hồi phục thế nào rồi? Có thử qua không?”
Ngô Chí Viễn thần bí, đè thấp âm lượng nói.
“Thử cái gì?” Chu Bảo Cương mờ mịt hỏi.
“Chị dâu xinh đẹp như vậy mà anh không có phản ứng? Chẳng lẽ thân thể còn chưa khôi phục?”
Chu Bảo Cương mặt đỏ bừng, thân thể đã khôi phục khá tốt rồi nhưng bởi vì Chung Linh mang thai nên không dám, lúc này chứng thực là không có mang thai nhưng vẫn còn chiến tranh lạnh…
“Cậu đã thử?” Anh nhịn không được tò mò hỏi.
“Đúng vậy. Mặc dù cô ấy không cho, nói thân thể em chưa hồi phục nhưng mà sự thật chứng minh khí lực xử lý cô ấy vẫn phải có.”
“Nhưng mà… đây là bệnh viện. Cách âm không tốt, đúng không?”
“Chúng ta có khả năng sẽ sớm trở về đơn vị.”
Một câu này làm cho Chu Bảo Cương trầm mặc, về đơn vị rồi thì không thể còn cùng vợ bực bội được.
Chu Bảo Cương chủ động nói chuyện với cô, khiến cô cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm. Mấy ngày nay anh luôn nhìn chằm chằm cô, bộ dáng muốn nói lại thôi.
“Tiểu Linh, trong nhà ổn chứ?”
Anh hỏi những điều này có hơi kì quái.
“Trong nhà rất tốt, nuôi lợn cũng kiếm tiền, hiện tại cuộc sống càng ngày càng đi lên.”
Lời này cô nói là nói thật. Chu Bảo Cương từ trước đến nay không hề hỏi đến tình hình tài chính trong nhà, vợ chồng son có bao nhiêu tiền đều là Chung Linh cầm.
“Được rồi… Tiểu Linh, anh muốn cùng em thương lượng chút chuyện.”
Chung Linh rất ngạc nhiên, chuyện gì vậy? Chuyện gì mà anh lại khó mở miệng đến vậy?
“Anh đã dùng hết mấy tháng lương gần đây.”
Chung Linh mở to hai mắt ngạc nhiên.
“Tiêu gì mà…” Cô biết anh là con trong một gia đình nghèo sẽ không tiêu tiền linh tinh.
“Anh… chiến hữu…”
Chung Linh biết, khẳng định là chiến hữu cần giúp. Đội ngũ của anh hi sinh khá nhiều, trong đó còn có một số gia đình đặc biệt khó khăn. Nhớ rõ đời trước, cô bởi vì sự việc này mà cùng anh cãi lộn, nói anh mặc kệ sống chết của người nhà. Cô biết anh là người trọng tình cảm, dù cách nhiều năm vẫn cứ chiếu cố người thân của đồng đội đã mất.
“Em đã biết, anh không cần phải nói, chúng ta có tiền mà.”
Chung Linh không biết anh muốn giúp bao nhiêu người nhưng đối với một người đã trải qua chiến tranh sinh tử mà nói thì tình cảm với đồng đội sánh vai cùng chiến đấu rất nặng, cô có thể lý giải được.
“Anh...” Chu Bảo Cương định giải thích nhưng mà anh hy vọng cô không cần biết đến chiến tranh tàn khốc. Chung Linh có thể hiểu anh là anh cảm động rồi. Anh kéo cô vào lòng, dùng sức ôm, không hề phát hiện cô hít thở khó khăn, mắt trợn trắng. Tuy vậy cô rất thích cảm giác được anh yêu thương thế này, cô sẽ bảo vệ tấm lòng son quý giá của anh.
Có đôi khi Chung Linh cảm thấy chính cô đã trân trọng quá mức đối với anh, quá độ bảo hộ hình tượng anh hùng chiến trường của anh. Không biết để anh thay đổi là tốt hay vẫn duy trì anh là tốt nữa? Nhưng mà anh cũng đối với cô rất bao dung, như vừa nãy anh cũng chỉ hỏi cô chuyện buôn bán mà không hỏi đến tình trạng sống chung với ba mẹ. Đây là cỡ nào tín nhiệm cùng bao dung? Có thể nói rất ít người chồng nào có thể đối với vợ như vậy. Chung Linh cũng rất cảm động, đó cũng là chứng mình cho tình cảm của anh đối với cô.
Lúc chạng vạng, Trương Manh cùng Chung Linh đều theo hai người đàn ông ra ngoài tản bộ. Hai đấng trượng phu đi đằng trước, hai người phụ nữ đi đằng sau.
“Chung Linh, bọn họ có khả năng sẽ về đơn vị.”
Chung Linh nghe vậy sửng sốt.
“Nhanh như vậy? Còn muốn quay lại chiến trường?”
Chung Linh rất lo lắng vấn đề này, nhịn không được dừng chân lại.
“Không biết, cũng có khả năng là thế.”
Trương Manh cũng hy vọng chồng mình có thể rời xa chiến trường nhưng mà gả cho quân nhân, vào gia đình như vậy thì phải chấp nhận.
“Chị có thể tùy quân không?”
Chung Linh vẫn muốn được tùy quân, cô không hy vọng cứ ở thôn nhỏ mà ngóng trông.
“Nếu mà quay lại tiền tuyến thì không thể tùy quân.”
Nghe vậy Chung Linh tâm tình xuống dốc.
“Anh phải về tiền tuyến ư?” Ngô Chí Viễn hỏi Chu Bảo Cương.
“Anh muốn trở về, đồng đội vẫn còn đó.”
“Em biết suy nghĩ của anh, hy sinh nhiều như vậy, máu chảy như vậy, anh không thể buông tay.”
Ngô Chí Viễn cũng là một người điên cuồng đối với chiến trường, hay là nói đó là gia tộc di truyền.
“Anh đã báo cáo, thỉnh cầu với đơn vị, có lẽ sắp có lệnh rồi.”
“Em cũng đã báo cáo lên trên, ông già nhà em sẽ không nhúng tay. À mà chị dâu đã biết chưa?” Ngô Chí Viễn vẫn chưa nói với vợ.
“Anh chưa nói. Vẫn là chờ cấp trên hồi đáp đã.”
Chu Bảo Cương không biết nói thế nào với vợ anh, nhưng mà anh đã từng nghe cô muốn tùy quân, xem ra lần này cô phải thất vọng rồi.
Buổi tối, Chu Bảo Cương không có vì chuyện phản hồi tiền tuyến mà phiền não. Trong lòng anh nghĩ chuyện trở về đơn vị là thường tình. Nhưng mà trước mắt có một chuyện khó làm, cả buổi tối này anh chỉ nghĩ đến việc đó, lại nói tư tưởng của một người đàn ông không quá phức tạp, ít nhất là ở một số phương diện, so với phụ nữ thì đơn giản hơn nhiều. Một người đàn ông khi không có việc gì thì cũng thường đàm luận nhưng chủ yếu là chuyện to lớn, trên trời dưới biển.
Chung Linh thì có tâm sự, lo lắng chuyện anh sắp hồi chiến trường, đây là điều cô không muốn thấy, thật sự là không muốn anh lại bị thương. Chung Linh bận rộn gột rửa quần áo, cũng không quên hàng ngày cô phải vệ sinh vùng cấm. Ngày xưa là Chu Bảo Cương không có chú ý nhưng mà hôm nay anh có để ý đến. Trong lòng nghĩ, Ngô Chí Viễn còn thực hiện được, thân thể của anh cũng khôi phục, sao mà không thể chiến đấu được chứ? Cả ngày nhìn vợ yêu như hoa như ngọc lúc ẩn lúc hiện bên người, chính anh cũng vài lần phải lau máu mũi, nhưng mà cứ nghĩ đến đang nằm viện, ở trong bệnh viện mà… Ngô Chí Viễn dám làm, chính anh cũng không thể so với cậu ta kém được, sợ gì!
“Cửa đã cài chưa?”.
Bởi vì anh nằm một gian phòng, có đôi khi cũng không cần cài cửa, nhưng mà gần đây đều cài vì thời tiết quá nóng, Chung Linh mặc quá ít. Nhưng mà hôm nay anh chủ động hỏi, có ý gì đây?
“Rồi.” Chung Linh cảm giác được sự tình không ổn, một người bị thương mà còn có tư tưởng chuyện ấy, thật sự là không biết nói cái gì nữa. Cô tắt đèn, chui vào chăn, đem cả người bao lại. Lúc ấ, Chu Bảo Cương hiểu được, ý đồ tác chiến của mình đã bị phát hiện, chỉ có thể thay đổi sách lược thôi.
“A…”
Nghe tiếng, Chung Linh lập tức ngồi dậy.
“Sao vậy? Bả vai đau? Em đi tìm bác sĩ.”
Anh bị thương, vai để lại một mảnh đạn, đôi khi lại lên cơn đau. Chung Linh vội quăng chăn, chạy đến bên người anh, cũng bất chấp chính cô chỉ mặc áo ngực cùng với quần đùi.
“Được rồi.”
Chu Bảo Cương kéo Chung Linh ngồi trên giường mình, chiếc giường kêu một tiếng thật lớn, khiến Chung Linh sợ đến mức không dám động đậy. Ngay cả Chu Bảo Cương cũng phát hiện địa điểm không được. Lập tức nghĩ, Ngô Chí Viễn ở điều kiện như vậy làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ gian khổ này được nhưng là một người quân nhân sẽ không bao giờ ngại gian nan hiểm trở, có khó khăn cũng vững vàng vượt qua.
Đèn ngoài hành lang vẫn còn sáng, trong phòng cũng không hề tối vì ánh sáng ngoài kia hắt vào. Chu Bảo Cương ôm lấy Chung Linh, trực tiếp ấn trên tường. Cô muốn ngăn cản nhưng không có lực. Một tay anh chế trụ hai tay cô, một tay vội vàng thoát quần áo, miệng còn nói “ chết mất…” rồi vội vàng hôn môi cô.
“Đừng… anh điên ư? Thương thế của anh.”
Chung Linh rất sợ hãi, nếu để người khác biết thì chỉ còn nước đào hố chôn mình.
“Nếu còn không được thì anh điên mất.”
Tay anh tìm kiếm xuống dưới, anh cũng không muốn thương tổn đến vợ anh. Cô cũng rất muốn anh nhưng ở đây cô không thể thả lỏng được.
“Chậm một chút…a…”
Chu Bảo Cương rốt cục cũng được đền bù như mong muốn, thoải mái đến nỗi cả người run lên nhưng mà sự yêu kiều của cô khiến anh rất khó khống chế được lực đạo.
“Vậy sao em còn rên rỉ như vậy?”.
Chu Bảo Cương buông tay Chung Linh ra, mang cô tới bên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, thả chậm tốc độ, nhắm mắt cảm nhận cảm giác đã lâu mới có này.
“Gì cơ?” Chung Linh tức giận đưa tay đẩy anh nhưng tốc độ như vậy, lại ở cái bàn thế này nên không thể làm gì được. Anh để cô chống tay lên cửa sổ, ôm cô từ phía sau, tư thế này quá hợp, anh điên cuồng tăng tốc làm cho hai người cơ hồ quên mình hết thảy. Vừa tiến quân anh vừa vuốt ve hai phần mềm mại trước người của cô.
Chung Linh cũng cố gắng đi theo tiết tấu của anh, thậm chí cô còn vươn tay vuốt ve chỗ hai người kết hợp, trong anh có cô, trong cô có anh, hoàn toàn trở thành nhất thể, lướt qua nơi đó, cô sờ đến hai cái “túi mềm”, khiêu khích vuốt ve. Thấy vậy anh chuyển động thật mạnh vài cái khiến cô càng muốn khiêu khích. Chu Bảo Cương không có khả năng để người khác nắm quyền chủ động, trên chiến trường không được, nơi nay cũng không được, lập tức tăng tốc, vừa nhanh vừa mạnh khiến Chung Linh xụi lơ cả người.
Qua một lúc lâu, Chung Linh thật sự là không chống đỡ được nữa còn anh cả người cũng mệt mỏi đầy mồ hôi. Cô lo lắng thân thể anh, để cho anh ngồi trên giường nhưng anh vẫn chưa giải quyết xong. Cô đau lòng anh, chỉ có thể cố giúp anh giải tỏa. Đầu tiên dùng lưỡi quét đỉnh đầu tiểu cương sau đó mạnh mẽ ngậm vào, bàn tay nhỏ bé cùng phối hợp đánh vào trận địa khiến cho anh thoải mái ngửa đầu. Chung Linh càng ra sức dùng miệng, môi, lưỡi đánh trận.
“Nhanh nữa… Đúng rồi…đó…”
Một cỗ nóng bỏng phun vào miệng cô, nhanh đến nỗi cô không kịp phun ra chỉ có thể nuốt vào.
“Lãng phí.” Cô đánh nhẹ anh một cái, người này, sao lại quên chuyện sinh con chứ!
Chu Bảo Cương thấy khóe miệng cô vẫn còn chảy ra chất lỏng màu trắng, ánh mắt híp lại, kéo cô đến gần vuốt ve. Ánh mắt ấy của anh sao có thể qua mặt cô.
“Anh không cần thân thể này nữa ư?”
“Không có việc gì đâu, chúng ta…”
Cô trừng mắt, cho nên anh chỉ có thể nằm trở lại giường.
Chung Linh vội vàng mặc quần áo, tìm cốc nước súc miệng. Người đàn ông đáng giận kia còn đắc ý cười, cũng không biết có người nào nghe thấy hay không. Anh vẫn cứ trần truồng nằm trên giường, cũng không mang quần áo mặc vào. Cô không còn biện pháp nào, đành phải mặc cho anh chiếc quần đùi, không thể tùy tiện cho người khác nhìn được.
Ngày hôm sau, Ngô Chí Viễn phát hiện Chu Bảo Cương thần khí sáng láng, liền hỏi: “Thế nào? Thành sao?”
“Ừ.” Chu Bảo Cương nổi danh nghiêm túc nhưng mà nhìn biểu tình lúc này của anh thì chắc chắn là làm rồi.
Không quá vài ngày, chỉ thị của cấp trên đã đến. Chu Bảo Cương không hài lòng bởi vì anh bị điều đến phân khu độc lập, nhận chức đại đội trưởng, nói cách khác là không có hồi tiền tuyến. Chung Linh thì lại cực vui mừng, cô có thể tùy quân, có thể cùng anh ở một chỗ. Nhưng mà cô không dám biểu hiện niềm vui đó ra ngoài mặt, hiện tại anh càng ngày càng cùng cô phát ra tính tình, giống như đứa nhỏ đang dỗi. Dù sao cũng được hồi phương Bắc, mặc dù cấp bậc không tăng nhưng như vậy đã là tốt lắm rồi.
Bởi vì biểu hiện trên chiến trường của anh rất xuất sắc nên cấp trên muốn anh thành lập một đội ngũ mới và tổ chức huấn luyện. Chung Linh đoán có thể là vì tác chiến của bộ đội đặc chủng trên chiến trường đã được cấp trên khẳng định và coi trọng. Cô nghĩ đây chắc chắn là một hạng mục tốt.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nàng Dâu Trọng Sinh
Chương 33: Yêu đương vụng trộm
Chương 33: Yêu đương vụng trộm