Buổi tối, Chu Bảo Cương ra ngoài hóng mát, Chung Linh cũng đi theo anh.
“Em tính như thế nào?”
Chung Linh biết là anh đang hỏi đến vấn đề an bài công việc cho họ hàng.
“Anh đừng có lo. Lần tới khi tuyển công nhân, em sẽ nhờ Lý Tiểu Vân qua bên này. Ai được, ai có thể làm, ai không đủ tiêu chuẩn thì chúng ta cũng hết cách. Anh nghĩ sao?”
Chung Linh chỉ có thể làm đến đây thôi. Chỉ cần không để cho họ làm chức cao trong xí nghiệp thì cũng chẳng sao. Dù sao cũng không thể để cho người ta nói rằng bọn họ có tiền rồi liền quên hết gốc rễ.
“Cứ vậy đi. Anh nghĩ cũng không còn cách nào hay hơn nữa. Nhưng anh thật sự cực kỳ không thích như vậy.”
Chu Bảo Cương thất vọng ném đầu thuốc.
“Được rồi, đây chỉ là chuyện nhỏ, anh đừng nên để chuyện này ảnh hưởng đến tâm tình của mình. Anh hùng của em không nên vì chuyện thế tục nhỏ nhoi này phiền lòng được.” Chung Linh mỉm cười an ủi anh.
“Anh là anh hùng à? Trước nay anh chưa từng nghĩ thế, anh chỉ là một người lính thôi.”
Tuy rằng được vợ mình tôn sùng khiến cho anh cảm thấy tâm tình rất tốt, nhưng Chu Bảo Cương vẫn đem suy nghĩ thật trong lòng nói cho Chung Linh biết.
“Anh chính là anh hùng của em.” Chung Linh tựa vào ngực chồng.
“Bé ngốc này!”
Tuy rằng hai người đã sớm không còn là vợ chồng son nữa, nhưng Chu Bảo Cương vẫn vô cùng, vô cùng thích những hành động thân mật của bà xã. Dù rằng anh cũng có chút lo ngại bị người ta nhìn thấy.
Thấy ánh mắt anh cứ dáo dác nhìn tứ phía, dựa theo sự thấu hiểu của Chung Linh đối với chồng, tất nhiên là cô biết anh đang nghĩ cái gì. Cô đưa bàn tay nhỏ về phía sau của anh, dùng sức bấm vào mông anh một cái.
“Uhm.”
Người kêu lên chính là Chung Linh.
Từ trước đến nay, Chu Bảo Cương đều không hề nương tay với người chủ động tập kích anh. Anh đem bà xã chôn chặt trong lồng ngực.
“Em là một tiểu yêu tinh.”
Chung Linh nằm gọn trong lòng anh, cười rộ.
Chung Linh lâu lắm mới về nhà mẹ, hơn nữa về nhà mẹ cũng không giống với về nhà chồng. Ở đây cô cảm thấy rất nhẹ nhõm, không có gì phải bận tâm cả, cũng không cần phải làm rất nhiều việc nhà, cũng không cần lo lắng người nào đó không vừa lòng cô.
Lúc này là lúc nông nhàn. Chung Linh nhận ra bây giờ bắt đầu rộ lên trò mạt chược, mỗi lần chơi đặt một hoặc hai hào. Lúc trước Chung Linh cũng rất ưa chuộng trò này, nhưng dựa vào tiền tài ngày một tăng lên trong tay cô, muốn tìm một đối thủ thích hợp cũng không dễ dàng gì.
Nhưng bây giờ cả mẹ cô cũng bắt đầu cách dăm ba bữa lại cùng với mấy bà bạn tụ tập lại. Bây giờ ngay cả Nữu Nữu cũng biết mạt chược rồi, cả Chu Lăng Vân, hai ngày nay cũng bị cuốn theo làn sóng này.
Trong điều kiện đó, Chu Bảo Cương cũng bắt đầu tham gia chơi mạt chược với người nhà Chung gia. Nhưng mà phải nói rằng người thông minh lúc nào cũng có lợi thế. Lúc bắt đầu, Chu Bảo Cương chỉ toàn chơi cho đủ tay, nhưng sau đó thì lại trở thành một tay cao thủ, mà vỏn vẹn chỉ trong vòng có một ngày trời.
Nhìn dáng vẻ hút thuốc vô cùng đắc ý của Chu Bảo Cương, Chung Linh thật muốn cắn anh một cái. Dùng thổ ngữ để nói chính là cô muốn ‘âu yếm’ anh một xíu. Cái tay đó lâu lâu còn ‘mắt bay tứ tán’ với cô, hay dùng từ ngữ thông thường chính là ‘liếc mắt đưa tình’. (1)
Cũng may là tính cảnh giác của Chu Bảo Cương rất cao, mà anh cũng không sợ bị người khác nhìn thấy, làm tổn hại đến hình tượng uy nghiêm của anh.
Thời gian tận hưởng cuộc sống ở nhà mẹ thật ngắn ngủi. Chung Linh chưa tận hưởng cuộc sống tượi đẹp được mấy ngày thì đã phải về nhà chồng rồi. Chung Linh lại phải bắt đầu những ngày làm con dâu nhỏ của mình, chăm sóc cho cha mẹ chồng.
Bây giờ vợ chồng Chu Xuân Lai chẳng làm việc gì cả, suốt ngày cứ ôm cháu nội đi khoe khoang khắp nơi. Nhưng có một chuyện khiến cho Chung Linh rất khó chịu: Chung Linh phát hiện ra con trai bắt đầu biết chửi mắng người! Khả năng bắt chước của trẻ con rất nhanh. Người lớn, lúc nói chuyện mà không chú ý, trẻ con sẽ học theo rất nhanh, thậm chí còn nhanh hơn học nhận biết mặt chữ nữa. Chung Linh và Chu Bảo Cương đã mấy lần dạy dỗ nhưng thằng bé vẫn không chịu nghe lời. Trước mặt ông bà nội của mình, ngay cả lời nói của người thằng bé sợ nhất - ba nó – nó cũng không thèm nghe rồi. Chung Linh và Chu Bảo Cương cùng nhau bàn bạc, đợi sau khi về nhà sẽ xử lý thằng bé cho thật tốt. Tuy rằng đây là một chuyện rất quan trọng nhưng bây giờ sau lưng Chu Lăng Vân có chỗ dựa rồi. Chung Linh nghĩ, dù sao thì thời gian cả nhà cô ở đây cũng có hạn, có muốn dạy dỗ con cái cũng không nên dạy dỗ ở đây.
Vào một ngày, Chung Linh đang chuẩn bị làm cơm thì Phùng Trân tức giận dẫn theo cháu nội về nhà.
“Sao vậy mẹ?”
Chung Linh vội vàng hỏi. Nhóc Chu Lăng Vân cũng giận dỗi mà mặt mày cau có, không nói tiếng nào. Cái dáng vẻ đó của thằng nhóc thiệt y chang cha của nó.
“Sao vậy? Con trai, ông nội con đâu rồi?”
Chung Linh biết chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó.
“Đứa trẻ này quả thật là bó tay rồi. Cô nói cô dạy con như thế nào hả?”
Chung Linh biết con trai mình đúng là rất bướng bỉnh. Lúc ở nhà với cô, thằng bé đúng là làm cô mệt chết đi được, nhưng mà cũng may là tiểu quỷ khá là sợ cha nó. Trước nay Chung Linh cũng không cảm thấy con mình có gì không đúng. Đứa trẻ bé chút xíu thế kia thì chỉ có thể từ từ mà dạy dỗ, không thể nào giống như bà Phùng Trân nói, cứ mỗi lần không nghe lời là lại dùng gậy gộc để ‘hầu hạ’ được. Nếu mà như vậy, dựa vào những chuyện mà Chu Lăng Vân đã làm thì thằng bé đã sớm ‘ra đi’ trước sự ‘hầu hạ’ đó rồi. Chung Linh cũng cảm thấy bé trai mà nghịch ngợm một chút cũng không sao.
Một lát sau, Chu Xuân Lai cũng về đến nhà, sắc mặt cũng rất khó coi.
Chu Bảo Cương nghe thấy, liền vội vàng đi từ phòng ra.
“Bà già này thật chẳng nghiêm chỉnh, còn dẫn thằng bé đi xem đại thần gì chứ?”
Chu Xuân Lai không để ý Chung Linh chào hỏi ông, trực tiếp tính sổ với vợ mình.
Chung Linh nghe lời ông nói cũng hiểu được mẹ chồng mình vừa làm chuyện gì, chính là dẫn con trai mình đi xem đại thần. Chung Linh vội vàng theo hai ông bà đi vào nhà. Sau đó thì Phùng Trân bắt đầu kể chuyện bà dẫn cháu nội đi xem đại thần.
“Cái thằng nhóc này, tôi dẫn nó vào phòng, để tiền lên, thắp hương, vừa mới muốn đứng dậy thì đứa nhóc này đã chạy lên kéo râu của đại thần, kéo đến người ta ngã lăn xuống đất. Miệng nó còn mắng người ta, “Ta # mẹ ông, ông còn lên thần cái gì, ta đánh chết ông. Ta không có bệnh, không cần ông xem”. Vừa nói nó vừa đánh người, tôi chỉ biết ở bên cạnh kéo nó ra. Ông lão tức giận quá còn nói, đứa trẻ nhà bà còn xem cái gì? Ai cũng không xem cho nó được hết.”
Chung Linh nghe mẹ chồng kể xong, cười đến đau cả bụng, thật là không thể nào nhịn nổi. Đứa nhóc này, đúng là lợi hại, đứa bé còn nhỏ như vậy sao mà không biết sợ người lớn kia chứ! Chu Bảo Cương trìu mến nhìn con trai của mình, sờ sờ đầu thằng bé biểu lộ vẻ tán thưởng.
“Bà xem bà kìa, đứa bé khỏe mạnh thế này bà dẫn nó đi xem thần thánh gì chứ?”
Chu Xuân Lai quát vợ mình. Thiệt tình, bà chưa gì đã lén lút dẫn đứa bé đi, chẳng thèm thương lượng với ông một tiếng.
Phùng Trân nhìn thấy ngay cả con dâu của mình cũng đang cười mình, bà cũng cảm thấy hơi hơi mất mặt.
“Còn không phải vì đứa nhóc này nghịch quá hay sao? Tôi đoán chắc là xung đột với thứ gì đó rồi.”
Đây không phải đều là vì tốt cho cháu mình hay sao? Đứa bé này, chẳng chịu nghe lời ai cả, Chung Linh cũng không nói, nó nghịch phá cũng không đánh đòn. Mấy cái bể cá trong nhà nó bỏ đất cát vào hết, còn cầm gậy chạy đuổi gà đánh chó khắp cả sân vườn. Đây đều là do cách dạy dỗ của con dâu có vấn đề.
Chung Linh chẳng biết nên nói làm sao, nhưng mẹ chồng chưa bàn bạc gì với cô đã đưa con trai cô đi xem đại thần, đây chẳng phải là không thèm đếm xỉa đến cô hay sao! Thậm chí Chung Linh còn nghi ngờ không biết là trong lòng bà có đang tính toán gì không nữa. Phàm là bị đại thần nói gì đó không phải thì cũng sẽ khiến cho người ta cực kỳ kiêng kỵ.
Từ trước đến nay, ở nông thôn có cái tập tục như thế này, cái gọi là đại thần chính là ở nhà mở hương đường cúng bái Bảo Gia Tiên. Bảo Gia Tiên có năm loài không cố định, đại loại gồm ma quỷ, cáo, chồn, rắn, bò cạp, vân vân. Mỗi vị đại thần thờ cúng cũng không giống nhau. Bọn họ ngồi ở nhà, xem bói, chữa bệnh cho mọi người. Chữa bệnh cũng là chữa tà bệnh, còn giúp cho trẻ con ‘bắt’ cơn kinh hãi, xua đuổi ma quỷ gì gì đó. Những người đến đó trước tiên đem tiền cúng cho đại thần đặt bên dưới lư hương, sau đó thì đại thần sẽ đốt hương, đốt giấy vàng mã, uống rượu, để cho yêu ma quỷ quái nhập vào người. Đây cũng là nguồn gốc của cái câu ‘lên thần’.
Xem ra Chu Lăng Vân rất không vui khi bị bà nội nói là mình mắc bệnh, bị bà dẫn đi xem đại thần.
Cũng may chuyến đi của hai bà cháu không thành công. Nhưng sau chuyện này, tất cả mọi người đều biết nhà Chu gia có một đứa bé nghịch ngợm chẳng biết sợ ma quỷ là gì.
Phùng Trân vẫn cảm thấy cháu nội của mình nghịch ngợm quá sức chịu đựng. Bây giờ xem thần xem thánh không thành, bà lại bắt đầu trách Chung Linh nuông chiều quá làm hư mất con.
Chung Linh cũng không cho là vậy, cô thấy con của mình rất bình thường. Nhưng đối với việc mẹ chồng đưa con mình đi xem đại thần gì gì đó, ít nhiều cô vẫn có chút lăn tăn. Sau chuyện này, khi nghĩ lại, nếu như đại thần mà nói cô và con trai xung đột nhau vậy thì cha mẹ chồng hoàn toàn có thể giữ con trai cô lại rồi.
Đừng có thấy bây giờ Chu Xuân Lai quở trách vợ mình mà lầm. Nếu như hai bà cháu ở chỗ đại thần nghe phán điều gì đó thì có thể hậu quả sẽ khó mà lường trước được.
Mặc kệ là đi xem thần thánh hay là đi xem bói toán, đại khái có thể chia làm ba loại người. Một loại là người theo chủ nghĩa vô thần một cách triệt để, đối với chuyện quỷ thần trước nay đều vô cùng căm ghét. Còn một loại người thì cực kỳ tin tưởng, trong nhà dù có xảy ra chuyện lớn chuyện nhỏ gì thì cũng phải đi cầu thần xem bói. Còn có một loại người, thà tin là có chứ không nên không tin, Chu Xuân Lai chính là kiểu người như thế.
Mà cái gọi là quẻ bói đó, sau này rất có thể sẽ trở thành một trở ngại rất lớn đối với chuyện chăm nuôi con cái của Chung Linh, thậm chí có thể chính cô cũng bị ảnh hưởng bởi nó. Nếu sau này, một khi có chuyện gì không hay xảy đến thì không chỉ bản thân bị chê trách, mà chính cô cũng có thể bị chìm sâu trong đó. Không hỏi được gì vẫn là tốt nhất.
Nếu như mà đại thần nói cô khắc chồng, vậy thì tất nhiên là người cô lấy sẽ luôn luôn trong trạng thái cực kỳ căng thẳng. Còn nếu phán cô xung khắc với con cái thì coi như chắc như đinh đóng cột là cô sẽ phải đối mặt với chuyện mẫu tử phân ly. Tuy rằng sẽ có rất nhiều người cho rằng chuyện này là vô căn cứ, nhưng cũng không thể hoàn toàn không tin được. Chuyện trùng sinh vốn đã là một chuyện vô cùng lạ lùng rồi, nên cũng khó mà trách Chung Linh dè chừng.
...
Xét thấy đã lâu rồi Chung Linh chưa đích thân đến thị sát sản nghiệp của mình, vì thế nên cả nhà họ chuẩn bị lên tỉnh thành sớm một chút. Trước lúc đi, hai vợ chồng Chu Xuân Lai cứ lưu luyến mãi, thậm chí Chung Linh còn cảm nhận được rằng hai ông bà muốn giữ cháu nội mình ở lại. Chung Linh có thể hiểu cho tình cảm của hai ông bà nhưng vợ chồng cô tuyệt đối sẽ không để con ở lại đâu.
Chu Bảo Cầm cũng nói giúp cho hai vợ chồng cô. Đối với đề nghị thu mua nông phụ phẩm của Chung Linh, Chu Bảo Cầm đã suy đi xét lại mấy ngày nay, cô lưu ý các phương diện, càng nghĩ càng cảm thấy đây là một hạng mục có thể phát triển rất lớn. Hơn nữa, nếu như cô có thể gây ảnh hưởng to lớn trên loại hình kinh doanh như thế này thì... Mới nghĩ mà cô đã cảm thấy ham muốn rồi. Dùng một câu nói để hình dung thì chính là ‘hăng hái vô cùng tận’. Cuộc đời của cô thì ra cũng có thể thay đổi hoàn toàn.
Chung Linh khó có thể mà về được một lần. Lý Tiểu Vân và Triệu Hưng Quốc biết cô trở về liền phái xe ra đón. Hai người còn nói là Chung Linh trước nay chỉ làm bà chủ bàn giao (2), lần này không dễ dàng gì mà về đây, nhất định phải tận lực làm việc. Vì thế nên Chung Linh bị Lý Tiểu Vân cưỡng chế ở lại kiểm tra sổ sách luôn.
Lợi nhuận của xưởng thuốc hiện tại cực kỳ tốt, Đông Bắc chính là thị trường tiêu thụ thuốc lá thơm lớn nhất. Trong mấy năm phát triển này, xưởng thuốc đã có nhãn hiệu riêng cho mình, cũng bắt đầu phát triển một dòng thuốc lá thơm cao cấp, từ từ hình thành nên một mạng lưới bao trùm khắp vùng Đông Bắc và đang có xu hướng lan rộng ra toàn quốc. Còn về phần công ty vật liệu xây dựng, tốc độ phát triển cũng rất nhanh. Thành tích này không thể chỉ nói là do thiên thời mà phải nói là do con mắt tinh anh của Chung Linh biết nhìn nhân tài. Triệu Hưng Quốc quả thật là một nhân tài hiếm có. Từ cái cửa hàng vật liệu xây dựng nhỏ mà Chung Linh giao cho anh, anh ta đã từ từ mở rộng quy mô của nó, từ bán lẻ chuyển qua bán sỉ, và gần đây còn chuẩn bị thu mua một nhà máy xi măng của huyện. Cửa hàng vật liệu xây dựng cũng chính thức trở thành công ty vật liệu xây dựng rồi.
Chung Linh ở lại trên thành phố mấy ngày. Thời gian này, Chu Bảo Cương dẫn theo con trai nói là đi thăm chiến hữu. Chung Linh thật sự không biết là Chu Bảo Cương còn có một người chiến hữu như thế, nhưng cũng không thể nào để hai cha con anh suốt ngày ở trong khách sạn được. Mà hai cha con cũng không thích đi dạo phố. Chung Linh biết những người bạn chiến đấu có ý nghĩa như thế nào đối với anh.
Lần này gặp được Lý Tiểu Vân, Chung Linh đặc biệt dặn dò cô chuyện của Hình Bân, hoặc là để cho Cao Thần sắp xếp cho anh ta một công việc trong cục công an, hoặc là sắp xếp cho anh một công việc trong xưởng thuốc hay trong công ty vật liệu xây dựng cũng được. Tóm lại là nhất định phải sắp xếp cho thỏa đáng. Chung Linh còn lo là Hình Bân không chịu nhận sự giúp đỡ từ hai vợ chồng cô, vì thế nên còn đặc biệt dặn dò Lý Tiểu Vân nhất định phải chú ý đến phương thức làm việc.
Lý do mà Chung Linh quan tâm chuyện của Hình Bân đến như thế, một mặt là vì tình cảm và sự quý mến của cô đối với quân nhân và gia đình quân nhân, còn mặt khác, chính là vì thương chồng của mình. Nếu như Chu Bảo Cương mà biết cuộc sống của hai vợ chồng Hình Bân phải chịu nhiều khổ cực thì anh sẽ rất đau lòng.
Chuyện của em họ cũng phải phiền bọn họ giúp đỡ rồi. Dù sao thì tuổi tác của Lưu Hiểu cũng còn quá nhỏ, Chung Linh cũng muốn cho cô bé một cơ hội.
...
Khi về đến quân đội, Chung Linh rất nóng lòng muốn biết tình hình trước mắt nên liền trực tiếp họp mặt với Vu Nhã Tĩnh và Hàn Minh Minh. Hỏi hết nửa tiếng đồng hồ thì cuối cùng Chung Linh cũng có thể xem là hiểu được vấn để. Hiện tại khả năng chiến thắng cao nhất chính là chồng của cô và một trung đội trưởng khác, lệnh bổ nhiệm sẽ mau chóng được truyền xuống, hơn nữa họ có muốn tránh cũng không được.
Chung Linh không hề để ý đến chuyện Chu Bảo Cương có được thăng chức hay không, nhưng quân đội là nơi thích hợp nhất với anh. Quân đội có một quy định, nếu như không phải ở một độ tuổi nhất định nào đó mà đã lên đến một cấp bậc nhất định thì anh chỉ có mỗi con đường về quê thôi.
Chung Linh cũng hiểu, bây giờ tất cả mọi chuyện bản thân mình không thể nắm giữ được rồi. Chính vì nguyên nhân này mới khiến cho cô lo lắng.
Nếu như nói Chung Linh sùng bái chồng mình như một vị anh hùng, nếu cô muốn giữ nguyên cái sự sùng bái này thì cần phải bỏ lơ vô số tình tiết, mà những tình tiết này dù cho là kịch truyền hình dài tập thì chắc cũng không có. Có thể kể đến như: anh hùng cũng ngủ nướng nè; anh hùng cũng không thích làm việc nhà nè; khi trở về, toàn thân của anh hùng đều là mùi chua loét của mồ hôi nè; còn có quần áo giống như là đã bị ngâm trong bùn nhão nè... đây đều là những chuyện mà vợ của anh hùng phải chịu đựng.
Trở về chưa được bao lâu thì đúng lúc quân đội có đợt huấn luyện dã ngoại. Thời tiết bên ngoài vẫn còn rất lạnh, thật không biết tại sao lại phải đi huấn luyện dã ngoại nữa. Bình thường thì mấy người Chu Bảo Cương cũng không hay về nhà, nhưng lần đi này không biết là mấy anh sẽ phải chịu khổ cực gì nữa đây.
Hơn một tuần lễ sau, Chu Bảo Cương trở về. Chu Lăng Vân thấy ba mình trở về cũng loi nhoi theo sát bên. Thằng nhóc nhìn thấy bình nước của ba vẫn còn, thế là mở ra uống một ngụm, sau đó thì oa oa khóc lớn. Chu Bảo Cương và Chung Linh vội vã chạy qua xem.
Chu Bảo Cương nhìn thấy con trai đang cầm bình nước liền biết là đã xảy ra chuyện gì.
“Sao vậy?” Chung Linh còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Không sao đâu, chỉ là trưởng thành sớm chút thôi mà.”
Chung Linh cảm thấy rất kỳ lạ, tiểu quỷ Chu Lăng Vân này rất lỳ lợm, sao mà khóc thề này. Cái bình nước này...
Chung Linh cầm bình nước lên ngửi ngửi, là rượu trắng, còn là rượu rất nặng nữa chứ. Cái gì mà trưởng thành sớm chứ! Nếu như sau này con trai có trở thành lưu manh thì nhất định là do cách giáo dục của Chu Bảo Cương có vấn đề.
“Sao lại là rượu trắng vậy?” Chung Linh cảm thấy rất kỳ lạ.
“Trời lạnh quá rồi cho nên trong lúc ra ngoài huấn luyện bọn anh đều mang theo rượu trắng.”
Chung Linh cứng họng, mấy người đàn ông này đúng là quá nam tính đi.
Chung Linh phát hiện ra đế giày của Chu Bảo Cương bị ẩm hết rồi, chân của anh cũng bị thương do trời quá rét, thậm chí còn bị nứt ra nữa chứ. Chung Linh thấy vậy rất đau lòng. Thoa thuốc của bệnh viện kê cũng chẳng có mấy tác dụng. Thật hết cách. Chung Linh lại đi hỏi thăm khắp nơi ra một phương thuốc cổ truyền: cái gì mà dùng sơn tra nấu chín, nghiền nát ra, sau đó trét lên. Chờ đợi. Cũng chẳng có tác dụng gì! Trời lạnh một cái là vết nứt nẻ trên chân của Chu Bảo Cương lại bị phạm. Sau cùng, Chung Linh chỉ có thể dùng nước ớt cho anh ngâm chân. Nhưng, cách này quả thực là quá hành xác rồi. Chu Bảo Cương không thể nào ngủ yên nổi, chân anh nóng đến là ghê gớm. Chung Linh cứ thế mà không ngừng dùng khăn ướt xoa cho anh, cô phải làm như thế rất lâu thì anh mới ngủ được.
Từ hơn một tuần nay, lần này anh mới thật sự được ngủ trọn một giấc.
(1) Đoạn này tác giả dùng hơi nhiều từ địa phương (thổ ngữ) vùng Đông Bắc nên mình cũng chém một chút. Trình chém có hạn nên chỉ được nhiêu đó thoai, aiz....
(2) Hand-off boss: Người sếp để cho nhân viên làm hết mọi việc còn mình thì không làm gì hết.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nàng Dâu Trọng Sinh
Chương 69: Đại thần
Chương 69: Đại thần