TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nàng Dâu Trọng Sinh
Chương 77: Ngoại truyện 1 : Chu Lăng Vân

Chu Lăng Vân luôn nhớ mãi chuyện mẹ mình bị bắt cóc, cảm giác của lúc đó đã in đậm vào trí óc nó, cả đời này nó cũng không bao giờ quên được. Và cũng từ khoảnh khắc đó trở đi, Chu Lăng Vân quyết định rằng nó sẽ không bao giờ là một kẻ yếu đuối nữa.

Từ nhỏ, mẹ đã rất thương yêu nó, những thứ nhỏ nhặt trong cuộc sống mẹ đều chăm cho nó từng li từng tí. Trong mắt nó, người quan trọng nhất trong lòng mẹ chính là ba nó, mẹ yêu thương nó cũng chỉ vì nó là con trai của ba. Cách suy nghĩ như vậy đã bám rễ trong đầu Chu Lăng Vân một thời gian rất rất dài.

Ba thường không ở nhà, nhưng mỗi lần ba về là ánh mắt mẹ đều chỉ dính lên người ba. Mỗi việc nhỏ nhặt nhất mẹ đều lo cho ba cực kỳ chu đáo, từ xới cơm châm trà, thậm chí ngay cả tất cũng chuẩn bị cho ba, đặt cẩn thận ở dưới gối. Nếu như lúc nào mà lâu thật lâu ba cũng chưa trở về thì mẹ lại như người mất hồn, cho đến khi ba về nhà thì mẹ mới vui vẻ được trở lại.

Có một lần nó nghe thấy mẹ gọi ba là "anh", cảm giác hai người cứ như là mấy diễn viên trong phim Hàn vậy. Lúc đó còn nhỏ, nó còn tưởng là tất cả các cặp vợ chồng đều gọi nhau như thế nữa chứ!

Lúc nhỏ nó cứ nghĩ ba là một người rất lạnh lùng, nó cứ cảm thấy bất công cho mẹ suốt, không hiểu sao mà mẹ cứ vì ba mà lấy mặt nóng áp mông lạnh hoài. Sau này, có một lần Chu Lăng Vân phát hiện ra, những lúc không có người, ba thường hay ôm chặt mẹ vào lòng, hai người còn rủ rỉ rù rì miết.

Mỗi lần ba về nhà, buổi tối nó đều ngủ không yên, không hiểu vì sao mà giường cứ rung động miết, còn có tiếng rên rỉ của ba mẹ nữa. Sau này lớn lên, nó mới biết là ba mẹ nó có biết bao nhiêu là ân ái.

Khi sinh nó mẹ vẫn còn trẻ. Mẹ là người phụ nữ đẹp nhất mà nó từng nhìn thấy, cảm giác mà mẹ mang lại giống như vị nữ vương của Nữ Nhi Quốc mà lúc nhỏ nó xem trong "Tây Du Ký" vậy. Vừa xinh đẹp, sang trọng, hơn nữa lại vô cùng dịu dàng.

Trong mắt của Chu Lăng Vân, rất lâu rất lâu nó vẫn luôn cho rằng mẹ nó là một người cực kỳ dịu dàng và yếu đuối, bởi vì trước giờ mẹ chưa từng nổi giận. Cho dù là ba đã giận đến bốc khói thì mẹ cũng không giận chút nào cả. Nếu như ba mẹ cãi nhau, người lớn tiếng chắc chắn chỉ có ba thôi, nhưng mà tất nhiên, người chiến thắng luôn luôn là mẹ.

Chu Lăng Vân thay đổi ấn tượng yếu đuối về mẹ là từ hồi về thăm quê. Ở nơi đó, mẹ nó đối xử với ông nội bà nội vô cùng cung kính, nhưng mà, cả ông bà nội, còn có cả nhà của cô nữa, vào lúc thân thiết vẫn có một phần tôn trọng dành cho mẹ. Chuyện này thật là hiếm thấy.

Nhưng mà Chu Lăng Vân cũng đã từng thấy mẹ mình nổi giận qua một lần. Đó cũng là lúc ở nhà ông bà nội, có một dì kéo lấy tay nó rất là thân thiết, mẹ đi tìm nó thì nhìn thấy. Đó là lần đầu tiên nó thấy sắc mặt mẹ khó coi như vậy.

Từ nhỏ, Chu Lăng Vân chẳng thấy mình có gì khác với những đứa nhóc khác cả. Mỗi ngày nó và Vương Hạo Đình đều đi chơi tới tối mịt, thậm chí mỗi ngày nó chỉ được có một hào tiền tiêu vặt, chỉ có thể mua một cây kem que khá ngon lành, hay là cây kem que đágiá năm xu không được ngon lắm. Tiền tiêu vặt của mấy đứa bé khác còn hơn nó nhiều.

Nhớ cái lần gây họa đó, mẹ nó phải bồi thường không ít tiền cho bên cấp dưỡng, cả nhà ba người nhà nó còn bị ép ăn quá trời khoai tây với su hào trong một thời gian dài. Từ ngày mẹ gặp chuyện không thể đi làm nữa, Chu Lăng Vân càng cảm thấy điều kiện của nhà nó càng khó khăn.

Đối với ba của mình, từ nhỏ Chu Lăng Vân đã hơi sợ ông. Nhưng mà từ khi bắt đầu tham gia huấn luyện trong quân đội vào những dịp hè thì quả thực, nó trở nên sùng bái ba mình đến tột cùng.

Cách giáo dục trong nhà nó không giống với những nhà khác. Nhà chú Châu Khải thì khỏi cần nói, chị Đại Nha rất thông minh, cũng rất là nghe lời, dường như chẳng cần dùng đến "gia pháp" bao giờ cả. Nhưng mà nhà Vương Hạo Đình thì phạt đứng, còn nhà của nó thì lại phạt hít đất. Mà cái cách trừng phạt này cũng có điểm tốt, ít nhất là sau này khi lên cao trung, lúc đánh nhau nó chẳng thua thiệt chút nào hết. Lúc tham gia huấn luyện trong trường quân đội nó cũng rất là thoải mái, huấn luyện viên lúc đó còn cho rằng Chu Lăng Vân ăn gian kia, nếu không thì sao mà có được thành tích tốt thế kia chứ! Ông làm sao biết được, thằng nhóc đó lớn lên giữa bộ đội đặc chủng đó nha.

Lúc học cao trung, Chu Lăng Vân có mối tình đầu với một bạn học nữ cùng lớp. Vì chuyện tình cảm mà ảnh hưởng đến thành tích của nó, cũng làm ảnh hưởng đến thành tích của cô bé kia. Nhà của cô bé kia rất có tiền, không biết làm thế nào mà biết được số điện thoại của mẹ Chu Lăng Vân. Lúc gọi điện thoại, nhà bên đó đã sỉ vả mẹ của Chu Lăng Vân một trận tơi bời, nói cái gì mà nhà nó muốn trèo cao gì gì đó, rồi còn rất nhiều những câu tương tự như thế nữa. Chu Lăng Vân cũng bị mẹ của cô bé tìm gặp một hồi lâu, khiến cho lòng tự ái của nó bị tổn thương ghê gớm. Cái chính không phải bà ấy nói nhà nó không giàu có bằng nhà người ta như thế nào, mà là bà mẹ đó nói, Chu Lăng Vân chẳng có chút tiền đồ nào hết.

Ngày hôm sau, Chu Lăng Vân không lên lớp, giáo viên mời phụ huynh của nó và cô bé kia đến trường. Cả hai đứa đều đứng ở trước cổng lớn của trường đợi ba mẹ của mình đến. Một lát sau, ba mẹ của cô bạn đó đến, lái một chiếc xe Santana. Hai ông bà nhìn Chu Lăng Vân, vẻ mặt chẳng chút thiện cảm.

"Sao? Ba mẹ của cậu đâu?"

Bọn họ biết ba của Chu Lăng Vân là lính, còn mẹ thì ở nhà.

Chu Lăng Vân chẳng thèm để ý đến bọn họ. Dù sao thì con gái của bọn họ cũng bỏ rơi nó rồi. Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là, bọn họ đối xử với mẹ nó chẳng có chút lễ độ nào hết, vì thế nên nó cũng chẳng cần khách khí, chẳng cần bỏ vào mắt làm gì.

Đợi thêm một lát nữa, từ đằng xa một chiếc BMW màu đen chạy tới, dừng lại trước mặt của bọn họ. Ngoại trừ Chu Lăng Vân ra thì mọi người đều rất hiếu kỳ, dù là người không biết chút gì về xe thì cũng biết rằng loại xe này rất đắt.

Một người phụ nữ bước xuống từ ghế sau của chiếc xe. Cô khoảng chừng trên dưới ba mươi tuổi, mặc một bộ váy sát nách liền thân màu đen, mang đôi giày cao gót cùng màu, khoan thai bước đến, thật là phong tình vạn chủng (1). Cho dù là mấy minh tinh điện ảnh cũng không thể bằng cô được: nước da trắng ngần, dáng vóc yểu điệu, ngũ quan xinh xắn, thật khiến người ta chẳng thể rời mắt.

"Đợi lâu lắm rồi à?"

Chu Lăng Vân biết là mẹ mình rất xinh đẹp, nhưng nó không biết là mẹ đi đâu mà kiếm ra được chiếc xe đó.

"Chúng ta đi vào thôi."

Chu Lăng Vân quyết định khi về nhà sẽ từ từ hỏi lại mẹ. Nó nghĩ, cho dù là vì thể diện thì cũng không cần phải đi mượn xe người ta chứ.

"Đợi tí, cô và Chu Lăng Vân là…."

Tất nhiên là bọn họ không dám chắc chắn người phụ nữ này có phải là phụ huynh của Chu Lăng Vân hay không.

"Tôi là mẹ của cháu." Chung Linh một câu dứt lời.

Cả nhà ba người kia đều tỏ vẻ không mấy tin tưởng.

Thật ra, thứ nhất là do Chung Linh kết hôn sớm, sinh con cũng sớm. Thứ hai là do cô chăm sóc bản thân rất tốt, đã sắp 38 tuổi rồi mà nhìn cứ như người mới 30.

Chung Linh nói xong một câu liền cùng con trai đi vào trong trường.

Chung Linh vốn là người rất khiêm tốn, nhưng vì con trai, lần này cô không thể làm thế được. Lần này, không nói đến chuyện bị người ta sỉ vả, chỉ cần vì thái độ của giáo viên thì cũng phải làm thế này. Cũng may Chu Lăng Vân không phải là một đứa bé ham mộ hư vinh.

"Chào thầy, tôi là Chung Linh, là mẹ của Chu Lăng Vân."

Giáo viên chủ nhiệm của Chu Lăng Vân là một thầy giáo hơn ba mươi tuổi, tuy rằng không xét là lớn tuổi nhưng qua mấy lần nói chuyện điện thoại, cô biết vị thầy giáo này rất chín chắn, biết rõ đạo lý phát tài.

"Chung Linh, à… chào chị."

Giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy vị phụ huynh có độ tuổi dường như chẳng khác mình là mấy này cũng giật mình, thật là chưa từng thấy qua người nào xinh đẹp như vậy.

"Thật xin lỗi hết sức, ba của cháu rất bận rộn, đang làm nhiệm vụ nên không thể nào đến trước được. Thật xin lỗi thầy."

Chung Linh giải thích với anh ta một chút.

"A… không biết ba của thằng bé làm gì? Hình như trên học bạ không có ghi."

Thầy chủ nhiệm vô cùng tò mò. Người phụ nữ này rất có thể là mẹ kế của Chu Lăng Vân! Người có thể lấy một bà vợ xinh đẹp như thế này nhất định phải là một vị quan chức cao cấp?

"Xin lỗi, chuyện này tôi không tiện nói ra. Nếu có chuyện gì thì thầy trực tiếp tìm tôi là được."

Ấn tượng của Chung Linh với thầy chủ nhiệm này không được tốt lắm. Phụ huynh của cô nữ sinh kia cũng đã bước vào rồi mà anh ta ngay đến một lời chào hỏi cũng chưa nói.

"A, được rồi. Vậy ngài ấy nhận chức ở đâu ạ?"

Nghe thầy chủ nhiệm hỏi như vậy, Chung Linh nhất thời có chút khó xử. Nghĩ mất một hồi, cô vẫn là từ trong túi xách lấy ra một tấm danh thiếp mạ vàng, đưa qua cho thầy giáo.

Ông thầy chủ nhiệm ấy vừa nhìn một cái liền bị dọa đến cả nửa ngày cũng chẳng thể mở miệng.

Cứ như thế mọi chuyện được giải quyết rất nhanh chóng. Không có đuổi học, cũng không bị xử phạt, chỉ cần bảo đảm bằng miệng là xong.

"Con trai, nếu như con thật sự thích cô bé đó thì mẹ cũng không ngại bế cháu nội sớm đâu."

Lời Chung Linh nói là thật. Nếu như bây giờ con trai cô từ bỏ việc đi học trường quân đội thì còn gì bằng nữa.

Trên đường về, Chu Lăng vân cũng biết được thế lực của nhà mình. Trước nay nó còn tưởng cái két sắt lớn là để đựng các loại văn kiện bí mật của ba, bây giờ mẹ mới nói với nó, trong đó là đồ cổ, đồ nữ trang, sổ tiết kiệm và cổ phiếu của nhà nó. Nhưng mà Chu Lăng Vân cũng chẳng mắc mưu của mẹ đâu, nó muốn thi vào trường quân đội. Sự việc lần này đã cho nó một bài học rồi.

Lần đầu tiên Chu Lăng Vân gặp Cao Viễn là lúc nó mới vừa lên cao trung (2), con nhỏ là một đứa con gái rất thích làm đẹp. Lúc đó, con bé với dì Tiểu Vân qua đưa tài liệu cho mẹ.

Con bé mặc một bộ váy liền thân màu hồng, đầu tết tóc công chúa, còn kẹp một chiếc nơ hình bươm bướm nữa, đúng là bệnh công chúa mà! Thật là buồn cười quá đi!

Có thể là cái vẻ cười cợt hiển hiện quá rõ trên mặt Chu Lăng Vân khiến Cao Viễn nhìn là phát ghét, sau đó cứ lườm lườm Chu Lăng Vân miết. Vậy mà cậu ta chẳng thèm để ý, còn nhếch mép cười xem tivi nữa chứ. Vì thế, ngay tại cái thời điểm đó, con bé bị chọc tức rồi.

"Này, cậu cười cái gì?"

Cao Viễn không hề để ý tới hai người lớn ngồi bên cạnh đang bàn công chuyện, nó không có dễ ăn hiếp đâu!

"Xì!"

Chu Lăng Vân vẫn mặc kệ con bé, trong lòng nó còn nghĩ, "Mẹ thật là, không vào trong phòng bàn công chuyện với dì, nhất định phải ở đây làm phiền mình xem tivi, tiếng cũng phải vặn nhỏ nữa chứ."

"Tôi nói chuyện với cậu đó, cậu bị câm à?"

Tiếng gào của Cao Viễn làm cả ba người đều quay lại nhìn nó. Lúc này, con bé mới ngượng ngùng.

"Hai đứa làm gì vậy?" Lý Tiểu Vân hỏi con gái.

"Không có gì." Môi của Cao Viễn vểnh lên đúng cao.

"Thật không? Sao mà dì thấy hai đứa cứ như oan gia vậy."

Mẹ nói câu này đúng là cho dì một linh cảm rất lớn.

"Đúng vậy nha. Oan gia thì phải kết thành một đôi đó."

Nghe lời dì nói, Chu Lăng Văn nhè nhẹ nhếch miệng một cái, quay người bước lên lầu. Phụ nữ đúng là phiền phức!

"Tôi lên lầu trước rồi."

Cao Viễn nói với theo.

Ngay vào lúc đó, con bé đã bắt đầu có hứng thú với Chu Lăng Vân. Thật ra con bé không nói ra thì với sự thông minh của mình, Chu Lăng Vân cũng biết.

Từ sau lần đó, con bé cứ tìm đủ mọi lý do để ghé qua, dần dần cũng coi như là thân thuộc với Chu Lăng Vân.

Cứ như thế qua hết khoảng hơn nửa tháng, có một ngày, Chu Lăng Vân phát hiện ra trên bàn mình có một bức thư. Thư từ loại này Chu Lăng Vân cũng đã nhận qua không ít, phong bì màu hồng nhạt, đương nhiên là thư tình rồi. Không cần mở ra cũng biết là ai viết, không phải là rất rõ ràng hay sao?

Chu Lăng Vân không mở thư ra. Sắp thi rồi, nó không thể để chuyện khác làm phân tâm được. Không thể để cho người khác nói, vì nó là con trai của tướng quân, có đặc quyền gì gì đó được.

"Cậu nhìn thấy thư chưa?"

Buổi chiều, Cao Viễn lại đến. Con bé mặc một bộ váy liền màu trắng, rất xinh đẹp.

"Thấy rồi."

Có thể là do Cao Viễn thấy biểu hiện của Chu Lăng Vân rất bình thường, cảm thấy chắc là có chuyện gì đó.

"Cậu mở ra xem chưa vậy?"

"Chưa."

Dù sao thì nó cũng không muốn dây dưa với con bé, cứ như vậy đi!

Chu Lăng Vân không nhìn thấy vẻ mặt của Cao Viễn nhưng cũng có thể đoán ra được.

Từ sau bữa đó, chắc cũng phải đến hơn hai năm sau nó không gặp lại Cao Viễn nữa.

Vào lúc Chu Lăng Vân thi được vào trường quân đội, hai vợ chồng Chu Bảo Cương mở tiệc ăn mừng, mời rất nhiều khách đến. Cả nhà của Lý Tiểu Vân cũng đến đủ. Và còn rất nhiều người nữa.

Vương Hạo Đình cũng coi như là ăn mừng một thể luôn, hai đứa nó là bạn học mà.

Còn có gia đình của Mạc Hoành nữa. Sau này anh ta lấy một cô gái có khá nhiều nét giống Chung Linh.

Còn rất nhiều người trong công ty của Chung Linh và đồng sự, chiến hữu của Chu Bảo Cương. Trong đó tất nhiên là có Hình Bân, bây giờ anh ta đã là trợ thủ đắc lực của Chung Linh.

Chu Lăng Vân phát hiện ra bây giờ Cao Viễn đã ra dáng thiếu nữ lắm rồi, lại càng thêm xinh đẹp. Nhưng mà hình như tính cách của con bé không giống với trước đây, dường như là trầm lặng đi không ít.

Chu Lăng Vân cảm thấy trong nhà có quá nhiều người, tâm tình có chút buồn bực, một mình đi ra ngoài ban công hóng gió. Một lát sau, Nữu Nữu cũng đi ra.

"Em sao lại ra đây vậy, không muốn gặp Cao Viễn sao?"

Nữu Nữu càng lớn lại càng giống Chung Linh, nhưng lại là một mỹ nhân lạnh lùng.

"Sao chị lại nói như vậy? Cô ta đối với em đâu có sức ảnh hưởng lớn đến vậy đâu."

Nghe lời Chu Lăng Vân nói, Nữu Nữu rất lâu cũng không lên tiếng. Chu Lăng Vân tò mò nhìn chị nó.

"Lâu như vậy mà con bé chẳng quên được em, trong nhà nó toàn hình của em đấy."

Nghe Nữu Nữu nói vậy, đôi mày của Chu Lăng Vân nhíu lại. Hình của nó, Cao Viễn làm sao mà có hình của nó?

"Đừng có nói với em là mẹ đem hình của em cho nhỏ đó chứ."

Sắc mặt của Chu Lăng Vân u ám.

"Mẹ là người vậy sao? Dì Tiểu Vân và nhà chúng ta có quan hệ như thế nào? Nếu như em đã không có ý, sao mẹ có thể đem hình của em cho con bé được? Sao có thể trơ mắt nhìn sự việc phát triển đến nước này được?"

Nữu Nữu tỏ ra rất nghiêm túc, nhưng trong lời nói của con bé để lộ ra một thông tin.

"Không thể giải quyết?" Chu Lăng Vân nhìn chị nó.

"Cao Viễn thuê người theo dõi em, chụp hình em. Gần đây mẹ với chị mới nghe dì Tiểu Vân kể lại, dì ấy cũng mới biết gần đây thôi."

"Sao chị lại nói cho em những chuyện này?"

Chu Lăng Vân thật sự rất thông minh, ngay lập tức liền nghĩ ngay không biết có phải là ý của ba mẹ nó hay không đây.

"Chị muốn nói, nếu như em cũng thích con bé thì hãy hạ cái tính kiêu ngạo xuống bớt, nhà chúng ta cũng rất thoáng. Còn nếu như em không thích con bé, thì từ nay về sau hãy trốn con bé đi, đừng có để nó tiếp tục mê muội nữa."

Cả buổi, Chu Lăng Vân cũng chẳng có phản ứng gì, bị người khác theo dõi khiến nó rất tức giận, nhưng mà đối với thâm tình của Cao Viễn cũng cực kỳ kinh ngạc, mà hình như nó cũng có chút động lòng. Nói thật là, từ lúc đó trở đi, Chu Lăng Vân cũng không biết rốt cục là tình cảm của nó đối với Cao Viễn là như thế nào.

Nữu Nữu đi vào trong. Một lát sau, Chu Lăng Vân tưởng là chị nó lại đi ra, quay đầu lại nhìn, thì ra là Cao Viễn. Nhất thời Chu Lăng Vân chẳng biết phải nói gì với cô bé.

Cao Viễn cũng không nói gì hết, chỉ có ngây ngẩn nhìn chằm chằm Chu Lăng Vân, ánh nhìn rất si mê.

Ánh nhìn đó khiến cho Chu Lăng Vân có chút không được tự nhiên, hình như còn chút xấu hổ nữa. Nó muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói làm sao.

"Cậu sắp vào trường quân đội rồi, chắc phải cực khổ lắm."

Giọng nói của Cao Viễn có chút run rẩy, không biết có phải là vì khẩn trương hay không.

"Ừ."

Chu Lăng Vân không biết nên nói gì tiếp nữa, nó cũng không dám nhìn Cao Viễn. Thật sự là Cao Viễn rất xinh đẹp. Lúc đó Chu Lăng Vân cũng phát hiện ra nó giống y chang ba nó, đều không giỏi dùng lời nói để biểu đạt.

Cứ như thế, sắc trời cũng dần dần tối, hai đứa đứng ở ban công rất lâu, chẳng nói thêm lời nào.

Buổi tối, Chu Lăng Vân ra ngoài rót nước, hai vợ chồng Chu Bảo Cương ngồi sofa ngoài phòng khách xem tivi. Chung Linh lại làm nũng, gối đầu lên đùi của ông xã.

"Anh nói xem Cao Viễn phải làm sao hả?"

Giọng nói của Chung Linh không lớn.

"Chuyện của bọn trẻ, chúng ta cũng không thể quản hết được. Có thể sau này con bé quen người khác rồi thì sẽ quên Lăng Vân thôi."

Nghe ba nói như vậy, trong lòng Chu Lăng Vân nặng trĩu, nó không thích cái tương lai đó.

"Không chắc lắm đâu, bây giờ Tiểu Vân vẫn còn trách em, nói là em không chịu giúp cô ấy."

Chung Linh méc ông xã.

"Để cho con trai tự mình giải quyết đi, em đừng có quản nữa."

Lời của Chu Bảo Cương nói thì Chung Linh nhất định sẽ nghe theo.

"Ừm, em biết rồi!"

Nói xong, Chung Linh liền chui vào trong lòng của ông xã mình.

Cái đôi vợ chồng này đúng là buồn nôn chết được! Chu Lăng Vân từ sớm đã quyết định, mai này nó nhất định sẽ không cưới một cô vợ dính người vậy đâu.



Cuộc sống trong trường quân đội của Chu Lăng Vân khá thuận lợi. Nghe nói Cao Viễn cũng đã thi vào một trường đại học có tiếng, khoa quản lý doanh nghiệp.

Theo dòng chảy của thời gian, tất cả mọi thứ lại trở về qũy đạo. Vào một lần nghỉ đông, đang lúc Chu Lăng Vân chuẩn bị vác túi to túi nhỏ về nhà thì nhìn thấy Cao Viễn đứng ở trước cổng. Cô bé mặc chiếc áo lông màu xám, đầu đội mũ trắng, gương mặt vì lạnh mà đỏ ửng lên.

Thấy có con gái đến tìm Chu Lăng Vân, mấy anh em thân thiết của nó bắt đầu hô toáng lên, khiến cho Chu Lăng Vân cực kỳ xấu hổ.

"Sao cậu đến đây vậy?"

Phản ứng của Chu Lăng Vân như là đang cố gắng che giấu sự ngượng ngùng.

"Muốn cùng về nhà với cậu."

Giọng Cao Viễn nghe như rất tủi thân, hoàn toàn không giống với hình tượng đanh đá trước kia trong mắt của Chu Lăng Vân.

Chu Lăng Vân cũng không tiếp tục từ chối cô nữa, cùng cô trở về nhà. Trên đường đi, cô cũng không nói gì, nhưng Chu Lăng Vân có thể cảm nhận được chốc chốc cô bé lại nhìn nó. Nó thực sự không hiểu được rốt cục là cô nàng bị sao nữa, rốt cục thì cô thích gì ở nó? Nhưng mà, nó cũng cảm thấy thích thích cái cảm giác được người ta để ý như thế này.

Nguyên cả kỳ lễ, dường như ngày nào Cao Viễn cũng ở nhà Chu Lăng Vân, mà cả gia đình của Chu Lăng Vân cũng quen dần với sự tồn tại của cô bé. Nếu như có ngày nào mà cô bé không qua thì mọi người sẽ cảm thấy có gì đó thiếu thiếu, đặc biệt là Chu Lăng Vân.

Chung Linh cũng phát hiện ra, vào những lúc đó, Chu Lăng Vân sẽ bắt đầu bực bội vô cớ.

Khi nhìn thấy cái dáng vẻ đó của con trai, hai vợ chồng Chu Bảo Cương đều len lén cười thầm.



Đến lúc chỉ còn cách một năm là tốt nghiệp, quan hệ giữa hai người đã có chuyển biến. Ngày đó, cả nhà Chu Lăng Vân đến tham gia dạ tiệc ở nhà Cao Viễn, tiệc mừng sinh nhật của ông nội con bé.

Chu Lăng Vân và Vương Hạo Đình cảm thấy không có gì thú vị, tính đi về nhà.

Ở thềm cửa, Vương Hạo Đình trêu ghẹo Chu Lăng Vân rằng,

"Vậy đi luôn sao, mày không đi chào cô bạn gái bé nhỏ của mày à?"

Bị trêu chọc như thế, Chu Lăng Vân ngượng ngùng phản bác,

"Cái gì mà bạn gái chứ, nó không phải đâu nhá."

Vừa quay đầu đã thấy Cao Viễn đang đứng sau lưng, Chu Lăng Vân bất chợt hóa đần đến nỗi chẳng biết đối diện cô bé như thế nào, cuối cùng thì nó chạy biến, chẳng dám quay đầu lại.

Về tới nhà, Chu Lăng Vân cảm thấy trong lòng buồn phiền, lại uống thêm một ít rượu, sau đó thì đi tắm qua loa một chút. Lấy cái khăn quấn hờ quanh eo, nó đi về phòng.

"Em làm sao mà vào được đây?"

Là Cao Viễn. Thiệt làm cho Chu Lăng Vân hết cả hồn. Mà điều quan trọng nhất chính là, bây giờ trên người nó chỉ quấn có một cái khăn tắm.

"Anh không khóa cửa."

Cao Viễn cũng không ngượng ngùng khi nhìn thấy nó đang để ngực trần, bây giờ mặt cô rất u ám. Chu Lăng Vân cũng đoán được cô vì lý do gì mà đến.

"Em… có chuyện gì sao?"

Chu Lăng Vân thật muốn kiếm cái quần mặc vào.

"Anh không biết tình cảm của em đối với anh à?"

Cao Viễn nhìn chằm chằm vào nó.

"Biết."

Chu Lăng Vân lại cảm thấy vừa buồn bực vừa ngượng ngùng.

"Anh biết thật à? Anh có biết em yêu anh cực khổ thế nào không?"

Mắt Cao Viễn đã ngập tràn nước mắt. Chu Lăng Vân nhìn thấy mà tay chân cuống cả lên, nhưng nó chỉ biết đơ ra mà nhìn, biết phải làm sao bây giờ?

"Anh…. ưm…."

Chu Lăng Vân đang định nói gì đó thì một nụ hôn đã áp lên môi nói, hoàn toàn không biết phản kháng như thế nào. Dần dần, nó đã chìm đắm trong sự ngọt ngào này, không thể kiềm chế nổi.

Không biết từ lúc nào, hai người đã ngã xuống giường.

"Em thật là quá tùy hứng."

Chu Lăng Vân vẫn luôn cảm thấy Cao Viễn là một cô bé tùy hứng, cầu không được mà vẫn cứng đầu như vậy.

"Em biết, em theo dõi anh, chụp lén anh là em không đúng, nhưng em cũng không biết tại sao nữa. Anh cho em một cơ hội được không?"

Giai nhân đã khẩn cầu như thế này thì nó còn có thể làm gì chứ? Chu Lăng Vân sờ sờ đầu cô bé,

"Chúng ta ở cùng nhau sẽ hòa hợp chứ?"

Đối với chuyện này, Chu Lăng Vân không tin tưởng lắm.

"Sẽ mà, chỉ cần anh cho em cơ hội."

Chu Lăng Vân nhìn đôi mắt trong veo của cô, gật đầu đồng ý.



Hai người quen nhau một thời gian rất dài mới đi đến hôn nhân. Đương nhiên là trong khoảng thời gian đó Cao Viễn đã thay đổi rất nhiều, ít nhất cũng không còn khẩn trương quá mức nữa. Vì cô biết thần tượng của cô cũng phải đi vệ sinh, thần tượng của cũng có rất nhiều khuyết điểm. Nhưng mà, cô vẫn yêu.

Chu Lăng Vân cũng yêu cô, không phải là kiểu nhất kiến chung tình, mà là mưa dầm thấm lâu, từ từ tích lũy.

Sau đó rất nhiều năm, Chung Linh mới nói với cô con dâu khôn khéo trên mặt kinh doanh mà lại khờ khạo trên mặt tình cảm rằng, thật sự là con bé đã bị mắc lừa. Thật ra thì Chu Lăng Vân sớm đã yêu con bé rồi, cũng tại vì con bé quá để ý, quá sốt ruột nên bây giờ toàn là bị Chu Lăng Vân nói, là Cao Viễn sống chết theo đuổi nó.

Nhưng mà Cao Viễn cũng không để ý, bởi vì ở sau lưng, anh chàng đó rất biết nghe lời, y chang ông bố vậy.

(1) Tiếng Trung (风情万种): Phong tình vạn chủng – Đại ý chỉ dáng vẻ cử chỉ của người phụ nữ rất đa dạng, mỗi lần gặp là lại có một diện mạo khác, ngắm hoài cũng không chán.

(2) Sơ trung (cấp 2): lớp 7 đến lớp 9. Cao trung (cấp 3): từ lớp 10 đến 12.

Bản raw chỗ này để là sơ trung, nhưng mình thấy không hợp lý nên đổi thành cao trung. Vì như trong truyện thì khoảng 2 năm sau Cao Viễn vào đại học, Chu Lăng Vân thi vào trường quân đội nên mình nghĩ phải là lớp 10 (cao trung) mới đúng.

Đọc truyện chữ Full