Editor: Tường An
Tiêu Kính Viễn nhanh chóng triệu tập nhân mã vào núi, lấy sơn trang làm trung tâm, không bỏ sót bất cứ dấu vết nào, bắt đầu tìm kiếm nhóm tàn quân kia.
Tất cả thuộc hạ, tướng lãnh đều nhìn ra, từ lúc đến sơn trang, thần sắc tướng quân liền thay đổi, mất đi vẻ bình tĩnh thong dong trong điều binh khiển tướng, ngược lại có vẻ vội vàng.
"Tướng quân, năm trước Thiên Khôi tướng quân từng đóng quân ở đây, rất quen thuộc với địa hình nơi này, huống hồ hôm nay trời đã nhá nhem tối, nếu chúng ta phân tán binh lực tìm kiếm, e là sẽ dễ rơi vào bẫy của đối phương, theo thuộc hạ thấy, chúng ta phải bàn bạc kỹ càng hơn, thăm dò địa hình trước rồi sáng sớm mai tiếp tục hành động."
Người nói lời này là Tô Ngũ, đã đi theo Tiêu Kính Viễn hơn mười năm.
Nào ngờ Tô Ngũ vừa nói xong, Tiêu Kính Viễn liền lạnh lùng liếc hắn một cái: "Là ngươi làm chủ hay ta làm chủ?"
Ánh mắt băng lãnh, thần thái kiên quyết khiến Tô Ngũ rùng mình.
"Dĩ nhiên là tướng quân làm chủ." Tô Ngũ cúi đầu, nhất thời không rõ tướng quân nghĩ thế nào.
Ngoài núi đã bị nhân mã bọn họ bao vây, Thiên Khôi tướng quân chỉ có thể quanh quẩn trong ngọn núi này, không thể dễ dàng chạy ra được, bọn họ chỉ cần chờ đến khi chúng hết kiên nhẫn, sau đó bắt ba ba trong rọ là xong, tướng quân hiện tại đang nghĩ gì, tại sao bỗng dưng trở nên nóng vội như thế.
Tiêu Kính Viễn lạnh lùng quét mắt đám thuộc hạ: "Nếu các ngươi có dị nghị thì có thể lập tức rời núi."
Hắn đã nói vậy, ai còn dám có ý kiến gì nữa, đồng loạt quỳ một chân xuống: "Chúng thuộc hạ do tướng quân điều khiển!"
Tiêu Kính Viễn khẽ cắn môi, gằn từng chữ: "Lục soát núi."
Trong đêm tuyết âm lãnh, ẩm ướt mà lục soát núi, tốn thời gian và sức lực, mất nhiều hơn được, có thể nói đây chính là điều tối kỵ của nhà binh, thế nhưng lúc này, Tiêu Kính Viễn không nghĩ được nhiều như vậy.
Đứng trên đỉnh núi, phóng tầm mắt nhìn về phía xa.
Giữa sắc trời u ám mờ tối, hoa tuyết lạnh lẽo rơi xuống, xa xa chỉ nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của núi non, cây cối như những bóng ma loang lổ, quỷ dị. Từng cơn gió rét thấu xương thổi qua khe núi phát ra tiếng vang làm người ta run rẩy, mà trong rừng sâu là tiếng kêu bén nhọn của cú mèo, âm trầm khủng bố như bùa đòi mạng.
Dáng người cao lớn đứng im bất động, nhưng nắm tay Tiêu Kính Viễn lại khẽ run rẩy.
Trong lòng bàn tay hắn đang nắm chặt sợi dây khóa trường mệnh mà bảy năm trước đã từng nhặt được ở ngôi miếu đổ nát kia, từng tự tay đeo lên cổ chân tiểu cô nương.
Tiểu cô nương kia được nuông chiều từ bé, ngay cả tự mặc quần áo cũng không biết. Vậy mà hiện giờ, trong thâm sơn tối tăm lạnh lẽo nhiều lang hổ, còn có tàn quân vây quanh, nàng rốt cuộc ở nơi nào?
Là bị tàn quân bắt hay là đang khó khăn bôn ba trong đêm tuyết rét lạnh?
Nghĩ đến đây, hắn chợt nhớ lại mùa đông năm ấy, hắn đứng bên ngoài nhìn nàng qua song cửa sổ, tiểu cô nương chống cằm, tóc đen mềm mại xõa trên khung cửa tinh xảo.
Nàng tựa như một tiểu tinh linh trong núi sâu, khiến người ta nhịn không được muốn che chở, thỏa mãn hết mọi nguyện vọng của nàng.
Kỳ thật, hắn chưa từng mất kiên nhẫn với nàng, chưa bao giờ.
Chỉ là có đôi khi, hắn không thể không bày ra bộ dáng mất kiên nhẫn.
Hắn và nàng không thân cũng chẳng quen, hắn thì không sao nhưng hắn không muốn liên lụy thanh danh của nàng, lại càng không nhẫn tâm nhìn nàng còn nhỏ như vậy mà phải chịu bất cứ ảnh hưởng không tốt nào.
Cho nên, hắn quyết tâm rời đi.
Nhớ rõ ngày đó, hắn nói sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, trong đôi mắt trong veo của tiểu cô nương phảng phất như phủ một tầng sương mù, tràn đầy vẻ ủy khuất.
Nàng méo miệng khóc, nói nàng biết sai rồi, hắn đừng chán ghét nàng...
Nàng còn nói chỉ vì tốt cho hắn, bảo hắn phải tin nàng, đừng cưới cô nương Tả Hầu gia.
Rõ ràng đã qua bảy năm, nhưng những giọt nước mắt của nàng vẫn in đậm trong lòng hắn.
Tiêu Kính Viễn khó chịu cắn chặt răng, nhắm mắt lại, tự nhủ với mình rằng, đêm nay, hắn nhất định sẽ tìm được nàng.
---------
Có lẽ vì chơi cờ với đệ đệ quá chuyên tâm, hoặc có lẽ vì món ăn nương nấu quá mê người, cho nên lỗ tai nhanh nhạy của A La không hề nghe được động tĩnh của nhóm tàn quân.
Vì thế, khi phát hiện ra thì đã muộn.
Nàng cùng nương và đệ đệ vội vã trốn ra khỏi sơn trang, hộ vệ tùy thân liều chết chống cự, nhưng cuối cùng vẫn không địch nổi, tình thế nguy cấp.
Không còn cách nào, nàng quyết tâm che chở đệ đệ và mẫu thân, để một nửa số hộ vệ dẫn bọn họ đi trước, còn mình thì mang theo vài hộ vệ khác, cố ý lưu lại chút dấu vết, dẫn dụ nhóm tàn quân kia về phía mình.
Mẫu thân tính tình nhu nhược, nếu thật sự gặp phải chuyện gì, nhất định sẽ không sống nổi nữa, mà đệ đệ còn nhỏ, lại là nam nhi trong nhà, không thể xảy ra chuyện gì.
Còn nàng, nhìn bề ngoài là một khuê nữ mười bốn tuổi, ngây thơ đơn thuần, nhưng sâu trong nội tâm lại là một phụ nhân đã từng gả chồng, sinh con đẻ cái.
Cùng lắm thì lại chết lần nữa vậy.
Huống hồ, nàng còn có thể dùng thính giác để né tránh nhóm người kia, dù sao cũng nhiều phần thắng hơn so với mẫu thân và đệ đệ.
Nhưng nàng đã đánh giá cao vận khí của mình, cũng đánh giá thấp sự quen thuộc địa hình vùng núi này của nhóm tàn quân, sau vài lần chạy trốn như mèo vờn chuột, hộ vệ của nàng đã ngã xuống hết, chỉ có nàng trốn sau gốc cây cổ thụ, miễn cưỡng thoát được một kiếp.
Nàng co rúm thân thể lại, hận không thể hóa thành tảng đá, hòa vào ngọn núi này, nhưng bên tai vẫn không ngừng truyền đến tiếng bước chân và sột soạt mà nhóm tàn quân lục soát trên thi thể hộ vệ.
Những người đó đã nhìn thấy nàng, biết nàng đang ở trong ngọn núi này, muốn bắt được nàng.
Nàng biết mình dung mạo tốt, cơ hồ là nổi bật nhất trong số tiểu thư quý tộc ở Yến Kinh, huống chi là trong mắt đám tàn quân này...
Nàng đương nhiên cũng biết rõ, một khi bị những người đó bắt được, kết cục sẽ thế nào.
Ngửi thấy mùi máu tươi cách đó không xa, nghe được hơi thở nặng nhọc của đám tàn quân, nàng sợ hãi co người một góc, kìm nén tiếng tim đập, thậm chí bắt đầu kinh hoảng, nhịp tim của nàng đập mạnh như thế, liệu những người đó có nghe thấy không?
Dày vò không biết bao lâu, cuối cùng, đám tàn quân kia thất vọng rút lui, bắt đầu đi về hướng khác tìm tung tích nàng, đồng thời bắt đầu thương lượng săn bắt vài con hươu, con chim về lấp đầy bụng rồi tiếp tục tìm nàng.
A La cứng ngắc co rúc trong kẽ đá, nghe tiếng bước chân dần dần cách xa mình, lúc này mới cẩn thận bò ra.
Trước tiên là nhét một nắm tuyết vào miệng, lại gặm một nhúm cỏ cho đỡ đói khát, sau đó tập tễnh đi ngược lại với hướng đám tàn quân.
Nàng không biết làm thế nào để ra khỏi ngọn núi này, cũng không biết phải tìm ai giúp đỡ, nhưng nàng biết thể lực của mình kém xa đám tàn quân kia, cho nên nàng nhất định phải cách bọn chúng thật xa.
Thính giác nhạy bén có thể giúp nàng né tránh mãnh thú, cũng có thể giúp nàng tìm được chút thức ăn, chỉ cần nàng tránh được những người đó, nàng liền có thể chịu đựng đến khi phụ thân vào núi cứu nàng.
A La chật vật tìm được một nhánh cây khô, dùng sức bẻ xuống làm gậy chống, tập tễnh đi bước đi, cố gắng tránh những hướng có tiếng gầm khẽ của dã thú, đi về phía có tiếng nước.
Gió tuyết tạt vào mặt và cổ nàng, da thịt non mịn làm sao chịu được dày vò như vậy, thân ảnh gầy yếu run rẩy trong cái rét thấu xương.
"Ta nhất định phải đi, phải đi..." Nàng liều mạng lẩm bẩm, nhưng kỳ thật, miệng chẳng thể phát ra được thanh âm nào.
"Ta đã chết một lần rồi, đời này tốt hơn đời trước, ta không thể chết đi như vậy, ta mà chết thì thật có lỗi với Diệp Thanh La đời trước... Ta không thể chết được..."
Dưới chân bị vướng, nàng ngã thất điên bát đảo, chật vật đứng lên, mũi lại ngửi thấy một mùi tanh tưởi. Nàng dùng gậy đẩy đẩy vật khiến mình vấp té, vừa nhìn thấy, nàng liền nôn hết nhúm cỏ vừa gặm lúc nãy.
A La quỳ trên nền tuyết thở hổn hển, băng tuyết rơi vào mặt, vào tay nàng, những vết thương trên người lại ẩn ẩn đau.
"Ta ở dưới thủy lao chịu khổ mười bảy năm mà không chết, lúc này cũng sẽ không chết, sẽ không..."
Nàng vừa liều mạng tự nhủ với mình như vậy, vừa chống gậy đứng lên, khó khăn đi về phía trước.
Cuối cùng, nàng tìm được một sơn động, nhặt một ít cỏ khô che cửa hang, sau đó vùi mình vào trong sơn động.
----------
Tiêu Kính Viễn không ăn không uống, đích thân dẫn người tìm kiếm khắp núi, trên đường bắt được vài tên tàn quân, từ miệng bọn họ biết được A La không rơi vào tay tàn quân, ít nhất bây giờ còn chưa.
Điều này làm hắn thở phào một hơi, nhưng sau đó lại càng thêm lo lắng đề phòng.
Nếu như rơi vào tay tàn quân, có lẽ nàng sẽ bị tra tấn, nhưng ít nhất có thể bảo vệ được tính mạng, một nữ tử mảnh mai yếu ớt như nàng ở trong thâm sơn lạnh lẽo này, thật sự sống được sao?
Tiêu Kính Viễn không dám nghĩ tiếp, chỉ có thể dốc toàn lực lần theo manh mối còn sót lại, tìm kiếm trong ngọn núi rộng lớn này.
Mãi cho đến hoàng hôn ngày hôm sau, hắn đã bắt được một đám tàn quân nữa, nhưng vẫn không thể tra được tung tích A La, khi hắn đang ở giữa ranh giới hi vọng và tuyệt vọng, thuộc hạ của hắn phát hiện ra phía trước có một sơn động, mơ hồ có dấu vết đi lại.
Hắn hít sâu một hơi, gần như không dám nhìn, nhưng rốt cuộc vẫn tiến lên, gạt đống cây cỏ khô che cửa sơn động.
Hắn cúi đầu, nhìn thấy ở cửa động có vài quả cây đã bị gặm qua.
Hắn biết, đó không phải là dấu răng của những động vật nhỏ trong núi này mà là dấu răng người cắn ra.
Trong lòng vừa động, hắn mím môi, thử lên tiếng thăm dò: "Có ai không?"
Sơn động cực kỳ yên tĩnh, mãi một lúc lâu sau mới vang lên tiếng sột soạt, đó là tiếng vải vóc ma sát với cỏ khô.
Tiếp theo, có một người từ bên trong bò ra.
Người kia gầy yếu, quần áo trên người đã không nhìn ra màu sắc vốn có, mái tóc đen bù xù dính cỏ khô, gương mặt nhem nhuốc chỗ đen chỗ trắng, duy chỉ có đôi mắt trong veo như nước, ẩn chứa tia kinh hãi, thấp thỏm, xen lẫn vài phần mong đợi, cực kỳ cẩn thận dè dặt nhìn sang.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Giai Nhân Khuynh Thành
Chương 47
Chương 47