Editor: Tường An
A La cùng mẫu thân Ninh thị tách ra ngồi hai xe ngựa riêng, dọc đường đi nàng và Diệp Thanh Huyên trò chuyện về hội đạp thanh, hai tiểu cô nương trong lòng đều có tâm sự riêng, ánh mắt đều mang theo tia phiền muộn xen lẫn chờ mong.
Về đến nhà, A La và Diệp Thanh Huyên dứt khoát ngủ cùng nhau, tối đó thầm thì không biết bao nhiêu chuyện. Sáng hôm sau, A La vừa rửa mặt chải đầu xong liền nghe nói Ninh thị gọi nàng qua một chuyến.
A La cũng không nghĩ nhiều, đi qua chính phòng, vừa tới liền thấy Ninh thị đang ngồi đó, nhíu mày suy nghĩ cái gì.
A La không dám lên tiếng, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh chờ.
Mãi một lúc lâu sau Ninh thị mới ngẩng đầu nhìn nữ nhi mình, nữ hài nhi mười bốn tuổi duyên dáng yêu kiều, mềm mại xinh đẹp, cực kỳ giống bộ dáng mình lúc còn trẻ.
Nàng lúc còn trẻ dung mạo rất đẹp, mọi người đều biết, chính bản thân nàng cũng biết.
Năm đó vô tri, cũng từng đắc ý, nhưng sau này lớn lên, nếm trải sự đời, qua nhiều phen lận đận mới ngộ ra, một nữ tử dung mạo tốt lai sinh ra trong một gia tộc đang suy tàn không hẳn là chuyện tốt.
Cái gọi là hồng nhan bạc mệnh chung quy cũng vì đa phần nữ tử căn bản không vượt qua được những phong ba sóng gió mà dung mạo tuyệt thế dẫn đến.
Trong lòng thầm thở dài, Ninh thị bất động thanh sắc thử nói: "A La, qua mấy tháng nữa sẽ tổ chức lễ cập kê cho ngươi rồi."
A La vừa nghe hai chữ cập kê liền hiểu ra, đây là thời điểm nên đàm hôn luận gả rồi? Khó trách mẫu thân phiền muộn.
"Ân." A La nhu thuận gật đầu, cũng không nói nhiều, chỉ chờ mẫu thân nói tiếp.
Quả nhiên, Ninh thị vòng vo một chút rốt cuộc nói ra: "Trong hội đạp thanh lần này liệu có nhìn trúng ai không, mẹ con nhà mình cũng không có gì khó mở miệng, ngươi cứ đề xuất để ta xem xét một chút."
Tròng mắt A La khẽ xoay chuyển: "Nương, cái này ta thật sự không nghĩ nhiều đâu."
Ninh thị dĩ nhiên nhìn ra tâm tư nữ nhi, lắc đầu thở dài: "Ngươi a, cả ngày mơ mơ hồ hồ, không đẩy ngươi ngươi liền không bước tới một bước, quá lười nhác."
Người rõ là lười nhác, lại còn nhỏ tuổi, thế mà đã dẫn tới bao nhiêu nợ đào hoa rồi!
Ninh thị lập tức chỉ vào cái bàn bên cạnh, nhàn nhạt nói: "Ngươi tự xem một chút đi."
Lúc này A La mới chú ý thấy trên cái bàn gỗ hoa lê có mấy tấm thiệp mời, còn có vài hộp gấm, hình thức phú quý hoặc thanh lịch, vừa nhìn đã biết có dụng tâm.
"Này..." A La không hiểu.
Phụ thân bây giờ là Binh bộ Thị lang, tất nhiên sẽ có rất nhiều người quà cáp lui tới, sau đó phụ thân mẫu thân sẽ trả lễ một số người, việc này trước giờ đều có mẫu thân bận tâm, còn nàng cả hai đời cộng lại cũng chưa từng hiểu rõ.
Chỉ không biết tại sao hôm nay mẫu thân bỗng nhiên bảo nàng xem những thứ này?
Ninh thị thấy nàng mở mịt, nghi hoặc lại càng bất đắc dĩ, nữ nhi ngốc này trêu chọc nhiều người tặng lễ tới như vậy, bản thân lại vẫn mơ mơ hồ hồ, về sau mình và phu quân không còn, ai có thể che chở nàng đây?
"Aizz..." Ninh thị ai thán "Những thứ này, một là Hoàng hậu nương nương cố ý sai người đưa, một là của phu nhân Ngưu Tướng quân vừa mang tới."
Sau đó nhìn nữ nhi mình: "Hội đạp thanh vừa xong, chúng ta liền nhận được hai phần lễ vật, ngươi có biết đây là ý gì không?"
Sắc mặt A La ửng đỏ, nhẹ gật đầu: "Biết."
Ý là hai nhà kia muốn kết thân với mình đi!
A La chăm chú nhìn hộp gấm trên bàn, trong lòng không khỏi cân nhắc, xem ra Ngưu Thiên Quân kia tuy rằng không gặp nhưng thật ra đối với mình vẫn có tâm, cho nên chạy về nhà nói với mẫu thân hắn?
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng khẽ nổi gợn sóng.
Nhưng ánh mắt khẽ nhúc nhích, lại nhìn hộp gấm màu vàng bên cạnh, trong lòng cân nhắc, màu sắc này không phải người bình thường có thể dùng, hẳn là của Hoàng hậu nương nương cho người đưa tới?
Sớm biết Hoàng hậu nương nương có chút chú ý đến mình, bây giờ còn đưa lễ vật tới như vậy, chắc là Tam hoàng tử Lưu Hạo đã nguyện ý với an bài của mẫu hậu hắn, cho nên Hoàng hậu nương nương mới có hành động rõ ràng như vậy?
Nàng nhớ tới cảnh tượng Tam hoàng tử áo trắng ngọc đái đứng bên thác nước, xắn tay áo lội xuống suối bắt cá cho nàng, lại bị nàng hắt nước cả người chật vật.
Hắn là một nam tử dịu dàng, tuy chỉ hơn nàng ba bốn tuổi nhưng lại xem nàng như tiểu hài nhi mà dung túng, giống như nàng ầm ĩ thế nào hắn cũng sẽ không tức giận.
Nghĩ vậy, chẳng biết tại sao, trước mắt nàng lại hiện ra một thân ảnh khác.
Một thân ảnh cứng rắn, cương nghị, bình thường thì đạm mạc, lạnh lùng nhưng đối với nàng lại che chở, dung túng, người đó đã từng khiến nàng nghĩ lầm rằng bất luận nàng hồ nháo thế nào, người đó đều sẽ bao dung nàng.
Nhưng chuyện này không thể nghĩ tới, mỗi lần nghĩ tới, tim nàng liền đau như bị kim châm.
Đó đều là giả, gạt người, mình trẻ người non dạ bị lừa mà thôi.
Kỳ thật người nọ... chỉ thường thôi.
A La rũ mắt, bỏ qua cảm giác chua xót trong lòng, một lần nữa khiến bản thân nghĩ đến Tam hoàng tử Lưu Hạo...
Ninh thị tinh tế nhìn nữ nhi mình: "Một người là Hoàng tử đương triều, về sau tất nhiên sẽ phong Vương, một người là nhi tử nhà Ngưu Đại tướng quân, ngươi chọn người nào?"
"Ta..." Lông mi A La khẽ run, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn thành thật nói: "Trước mặt mẫu thân, nữ nhi cũng không dám giấu diếm, lúc đầu cảm thấy thiếu gia nhà Ngưu Đại tướng quân không tệ, Ngưu Đại tướng quân còn là người không câu nệ tiểu tiết, nghe nói huynh đệ Ngưu gia cũng hòa thuận, Ngưu phu nhân tính tình rộng lượng, điều kiện vô cùng tốt."
"Ân." Ninh thị gật đầu, nàng rất hài lòng lời này của nữ nhi, chứng tỏ nữ nhi cũng biết thân biết phận, biết gia đình như vậy thích hợp với nàng hơn.
"Lúc đầu nghĩ như vậy, còn sau đó thì sao, ngươi nghĩ thế nào?"
A La cắn cắn môi, phiền não thở dài: "Nhưng mà sau khi gặp Tam hoàng tử, lại cảm thấy Tam hoàng tử tuy tuổi không lớn nhưng tính tình ổn trọng, tâm trí vượt xa so với độ tuổi, nhìn qua là một người dịu dàng ấm áp, lại rất bao dung ta, ta..."
Nàng cảm thấy, gả cho Tam hoàng tử dường như cũng rất tốt.
Một bên là Ngưu Thiên Quân hàm hậu thật thà, một bên là Tam hoàng tử ôn hòa ổn trọng, rốt cuộc nàng nên chọn thế nào đây?
Ninh thị đau đầu nhìn nữ nhi: "Vậy trong lòng ngươi cảm thấy người nào tốt hơn?"
A La nghe mẫu thân hỏi, không khỏi có chút mê mang, lắc đầu, khó xử nói: "Ta cảm thấy hai người đều tốt a!"
Ninh thị nhất thời im lặng, ngẩn ngơ nhìn nữ nhi nửa ngày, cuối cùng thở dài thật dài: "Thôi, ngươi về phòng trước đi, ngày khác ta và cha ngươi lại hảo hảo thương lượng."
- ---------
Vì thế đêm đó, Ninh thị hầu hạ phu quân rửa mặt xong, ngồi trên giường, nhẹ nhàng tựa vào người hắn, nhỏ giọng nói chuyện.
"Chàng cũng biết, hôm nay ta đã nói chuyện kia với A La."
"Ân, kết quả thế nào?" Diệp Trường Huân ngược lại không cảm thấy ngoài ý muốn, hắn đã sớm cảm thấy nữ nhi mình mà đến tuổi kết thân, thiếu niên toàn Yến Kinh đều sẽ đến tranh đoạt, hiện tại mới hai cái mà thôi, còn không tính là gì.
"Aizz..." Ninh thị thở dài, áp má vào ngực phu quân, bất đắc dĩ nói: "Ta thấy, chuyện định thân này chỉ sợ phải chờ thêm vài năm."
"Vì sao?" Diệp Trường Huân không hiểu, mấy ngày trước nàng nói muốn định ra một mối hôn sự tốt, qua vài năm sẽ gả đi, làm sao bây giờ ngay cả định thân cũng phải chờ vài năm.
"Nữ nhi của chúng ta a, thật sự là nhìn bên ngoài là đại cô nương, thật ra bên trong còn là tiểu hài tử đấy."
Đều là người từng trải, Ninh thị sao có thể không nhìn ra, lúc A La phiền não nhíu mày không biết chọn Tam hoàng tử hay Ngưu công tử cũng giống như lúc chọn váy trong tiệm may, thêu lá hay thêu hoa, màu hồng đào hay màu xanh biếc.
Đặc biệt là khi mình hỏi trong lòng nàng cảm thấy người nào tốt hơn, vẻ mặt nàng mê mang mở mịt, căn bản không hề để bụng, không hiểu động tình, vẫn là tâm tính tiểu hài tử thôi!
"Nữ hài nhi kết thân là chuyện lớn cả đời, phải chọn một người tâm đầu ý hợp, như vậy ta mới yên tâm, bây giờ nàng còn tâm tính trẻ con, dù có chọn cũng chưa chắc về sau sẽ không đổi ý."
Ninh thị tỉ mỉ phân tích cho phu quân nghe, cuối cùng nói: "Chờ một hai năm nữa rồi tính, chàng thấy thế nào?"
Thấy nương tử mình cũng đã phân tích tính tình nữ nhi rõ ràng như thế, Diệp Trường Huân nào có đạo lý không nghe, đương nhiên gật đầu liên tục: "Đều theo nàng đi."
- ---------
Trong lúc A La đang phiền não "chọn váy thêu lá hay thêu hoa, màu hồng đào hay màu xanh biếc", Tiêu Kính Viễn đến phòng mẫu thân thỉnh an, lúc muốn lui ra lại nghe mẫu thân hỏi một chuyện.
"Kính Viễn, ngươi và Nhị phòng Diệp gia có lui tới phải không?" Tiêu lão phu nhân hỏi.
"Phải." Tiêu Kính Viễn không biết vì sao mẫu thân hỏi cái này, chỉ cho rằng mẫu thân nhìn thấu tâm tư mình, nhất thời có chút mất tự nhiên: "Nhưng chỉ lui tới vài lần mà thôi."
Có lẽ vì Tiêu Kính Viễn che giấu quá tốt, Tiêu lão phu nhân vẫn chưa phát hiện nhi tử mình khác thường, ngược lại cười ha hả nói: "Lại đây, ngồi xuống trước đã, ta hảo hảo nói chuyện này với ngươi."
"Mẫu thân, ngài nói." trước mặt mẫu thân mình, Tiêu Kính Viễn rất cung kính, hiếu thuận.
"Ngươi cũng biết, Nhị phòng Diệp gia có một cô nương tên A La, trước kia nuôi dưỡng bên cạnh Diệp lão thái thái, bà ấy và ta là bạn thân khuê phòng, trước lúc lâm chung còn cố ý nhắc tới cháu gái, nói là không yên lòng nàng."
Tiêu lão phu nhân nhớ lại: "Chưa nói đến giao tình giữa ta và Diệp lão thái thái, chỉ nói cô nương kia cũng coi như ta nhìn lớn lên, bộ dáng tốt như vậy, giữ bên cạnh mỗi ngày nhìn vài lần cũng cảm thấy thoải mái trong lòng. Huống chi, đó là phúc tinh của Diệp gia, là oa nhi tiên nữ đưa xuống trần, ai có thể cưới được nàng, tương lai nhất định có thể được thần tiên phù hộ."
Tiêu Kính Viễn khẽ siết chặt nắm đấm dưới ống tay áo, mím môi nói: "Ân, mẫu thân nói phải."
Vài ngày trước, thật ra mẫu thân từng đề cập đến chuyện hôn nhân của hắn, trì hoãn mấy năm nay rồi, lúc này cũng nên thành thân.
Bây giờ mẫu thân nhắc tới Diệp gia, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết...
Tiêu Kính Viễn nhớ tới bộ dáng tiểu cô nương kia bài xích mình, không khỏi thầm nhíu mày.
Nếu mẫu thân đích thân ra mặt, nàng sẽ thế nào, cha mẹ nàng có đồng ý mối hôn sự này không? Nàng sẽ không cam tâm tình nguyện nhưng không thể không nghe theo sao?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Giai Nhân Khuynh Thành
Chương 74
Chương 74