Editor: Tường An
Tiêu lão thái thái đích thân đến cửa cầu hôn, còn là thay Tiêu Kính Viễn cầu hôn A La, chuyện này khiến Ninh thị vô cùng khiếp sợ. Ninh thị từ phòng khách vội vàng trở về, tuy có nhìn thấy Phùng mẫu sắc mặt không tốt nhưng cũng không rảnh bận tâm, mau chóng sai người đi mời Diệp Trường Huân hồi phủ.
Diệp Trường Huân về nhà, nghe vợ kể lại, ông nhíu mày hơn nửa ngày, cuối cùng lắc đầu nói: "Không thể. Kính Viễn và ta bối phận ngang hàng, ta xưa nay cực kỳ kính trọng hắn, làm bằng hữu tất nhiên là tốt, nhưng mà kết thân gia thì..."
Lời kế tiếp, ông thật sự không biết phải nói thế nào.
Nhưng mà kết thân gia, làm con rể ông thì thật sự có chút khó chấp nhận nổi.
Chẳng lẽ hắn không phải là một vị bằng hữu tri kỷ sẽ cùng ông thưởng trà đàm đạo à, sao bỗng dưng lại muốn cưới con gái ông chứ?
Ninh thị nhíu mày thở dài: "Ta tất nhiên cũng không muốn, Tiêu Kính Viễn dù có tốt nhưng cũng lớn hơn A La tận mười mấy tuổi. Có điều, hắn có ân với Diệp gia, chúng ta cũng không thể quá bắt bẻ hắn."
Diệp Trường Huân trầm ngâm một lát liền có chủ ý: "Như vậy đi, ta sẽ tìm Tiêu Kính Viễn nói chuyện trước, cứ nói là chúng ta tất nhiên nguyện ý nhưng A La tính tình quật cường, A La không muốn gả, chúng ta cũng không thể miễn cưỡng."
Ninh thị gật đầu: "Bây giờ cũng chỉ còn cách này."
Nào ngờ, hai vợ chồng đang thương lượng đối sách, chợt nghe một thanh âm từ ngoài cửa truyền vào: "Cha, mẹ, ta không có không nguyện ý!"
Diệp Trường Huân và Ninh thị kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía cửa, cánh cửa bị đẩy mở, người đi vào chính là nữ nhi của bọn họ, A La.
A La biết Tiêu lão thái thái đến đây là vì thay Tiêu Kính Viễn cầu hôn mình, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ việc này thành rồi. Sau đó thấy mẫu thân sắc mặt không tốt, lại thấy bà vội vàng gọi phụ thân về, đoán chừng hai người bọn họ e là không đồng ý.
Nàng lập tức trốn trong viện, nghe lén cha mẹ nói chuyện, biết bọn họ nghĩ ra chủ ý "tuyệt diệu" như vậy, trong lòng cảm thấy không ổn, cũng không quản gì nhiều, trực tiếp chạy đến ngăn cản.
"A La, ngươi?" Diệp Trường Huân nhíu mày, nghi ngờ nhìn nữ nhi mình.
A La tiến lên, đầu tiên là cung kính hành lễ với cha mẹ, sau mới nói: "Phụ thân, mẫu thân, A La không có không nguyện ý, vì sao các ngài lại giả mạo lời của nữ nhi để cự tuyệt hôn sự này?"
Diệp Trường Huân và Ninh thị nghe vậy, hai mặt nhìn nhau.
Ninh thị không biết nói thế nào cho phải, còn Diệp Trường Huân, nhìn chằm chằm nữ nhi mình, giận tái mặt: "A La, ngươi có ý gì?"
A La ngẩng đầu lên, ngữ khí dõng dạc: "Cha, ta nói, ta muốn gả cho Tiêu Kính Viễn."
Diệp Trường Huân thấy nàng như vậy, nhất thời tức giận không nói nên lời: "Ngươi, ngươi..."
Hắn đương nhiên đã nhìn ra, nữ nhi kiên trì như vậy, sợ là lần này Tiêu lão thái thái đến cầu hôn cũng không phải vô duyên vô cớ, hẳn là có nguyên do, e là nữ nhi nhà mình cùng Tiêu Thất gia kia đã sớm thương lượng tốt, chỉ là gạt cha mẹ mà thôi!
"Ngươi... uổng công ta nuôi ngươi lớn như vậy, luôn luôn cưng chiều ngươi, chưa từng nghĩ ngươi lại giấu cha mẹ, tư thông người ngoài!"
Nói đến đây, ông càng buồn bực, nâng tay lên, hận không thể cho nàng một tát.
Diệp Trường Huân chưa bao giờ nổi giận với nữ nhi, đây là lần đầu tiên.
Ninh thị tuy cũng biết việc này không tốt, nhưng rốt cuộc đau lòng nữ nhi, vội vàng ngăn Diệp Trường Huân lại: "Trường Huân, có chuyện gì từ từ nói."
A La đã sớm dự liệu tình huống này, nàng lập tức quỳ xuống, mắt rưng rưng nói: "Cha, mẹ, ngày xưa cha không ở nhà, nữ nhi lúc ấy tuổi nhỏ, lại có không biết bao nhiêu chuyện phải bận tâm, mọi chuyện đều là Tiêu Thất gia giúp. Khi đó, nữ nhi còn nhỏ, ta kính trọng Tiêu Kính Viễn, cảm thấy hắn như huynh như cha. Cho đến khi phụ thân trở về, chúng ta rời khỏi tổ trạch Diệp gia, ra ngoài tự lập môn hộ, sau đó Đại phòng gặp nạn, chúng ta bị liên lụy, là Tiêu Kính Viễn đã ra tay cứu giúp, bảo toàn cả nhà chúng ta trong lúc nguy nan. Bây giờ nữ nhi đã hiểu chuyện, biết Tiêu Thất gia không sợ cường quyền, bảo vệ lẽ phải, trợ giúp Diệp gia, ta càng kính nể hắn hơn, tâm sinh ái mộ, nguyện ý lấy thân báo đáp ân tình của Tiêu Thất gia!"
A La nói những lời này, vừa khóc lóc, vừa than thở, câu chữ thành khẩn, dù chưa nói thẳng ra, nhưng có nhắc tới năm đó Diệp Trường Huân không để ý đến vợ con đi phòng thủ biên cương, cũng nhắc tới ân tình của Tiêu Kính Viễn khi Diệp gia gặp nguy nan, đến mức Diệp Trường Huân á khẩu không trả lời được.
A La thấy vậy liền nói tiếp: "Cha mẹ có thể nói nữ nhi không biết liêm sỉ tư thông người ngoài, nhưng nữ nhi nhất định phải gả cho Tiêu Kính Viễn, Tiêu lão thái thái đích thân đến cửa cầu hôn, có thể thấy được Tiêu gia thành ý mười phần, chẳng lẽ cha mẹ không quan tâm y nguyện của nữ nhi, bất chấp tình nghĩa giữa Tiêu gia và Diệp gia, nhất định muốn cự tuyệt mối hôn sự này sao?"
Diệp Trường Huân trừng mắt nhìn nữ nhi nửa ngày, bỗng nhiên thở dài, bi thương nói: "Chẳng lẽ Diệp Trường Huân ta tạo nghiệt, nhất định phải dùng hôn nhân đại sự cả đời nữ nhi để bồi hay sao?"
A La vội nói: "Phụ thân hà cớ gì nói lời ấy, Tiêu Kính Viễn bất luận là tài năng hay tiền đồ đều là nhất đẳng ở Yến Kinh, tuy nói hơi lớn tuổi nhưng cũng chỉ hơn nữ nhi mười hai tuổi mà thôi, trong Yến Kinh chẳng lẽ không có đôi phu thê nào chênh lệch nhiều tuổi sao? Với địa vị của Tiêu Kính Viễn hiện giờ, tiểu thư khuê các ở Yến Kinh hắn đều có thể tùy tiện lựa chọn, dù hắn muốn cưới công chúa cũng có khả năng, ta gả qua thì có ủy khuất gì đâu?"
Ninh thị vẫn luôn im lặng không nói, lúc này thấy hai cha con căng thẳng như vậy, vội vàng khuyên nhủ: "A La, ngươi đi ra ngoài trước, chuyện này, ta và cha ngươi còn phải từ từ thương lượng lại."
A La hai mắt đẫm lệ nhìn mẫu thân, cắn môi gật đầu, đứng dậy chuẩn bị đi ra.
Đến cửa, nàng nghĩ nghĩ, lại quay đầu nhấn mạnh một câu: "Đời này, ta chỉ gả cho Tiêu Kính Viễn."
- ---------
Về đến sân viện, A La liền gặp Diệp Thanh Xuyên đang đứng chỗ giàn hoa tiểu thương lan trước phòng mình.
Nàng hơi run sợ, cúi đầu kêu: "Ca ca."
Diệp Thanh Xuyên đang cầm một chiếc lá tiểu thương lan, nghe A La gọi cũng không ngẩng đầu, nhàn nhạt hỏi: "Vì chuyện Tiêu gia cầu thân mà cãi nhau với cha mẹ?"
A La gật đầu: "Ân."
Diệp Thanh Xuyên khẽ than một tiếng, nhẹ nhàng niết mảnh lá xanh trong tay: "Nhất định muốn gả cho hắn?"
"Phải."
"Vì sao? Hắn tốt đến vậy sao?"
"Trong lòng ta, hắn là tốt nhất."
Diệp Thanh Xuyên nhíu mày, hơi ngẩng đầu: "Ta chỉ hỏi muội một câu, muội phải thành thật nói cho ta biết."
"Cái gì?"
Diệp Thanh Xuyên nheo mắt: "Hắn có từng lợi dụng quyền thế ép buộc muội không?"
A La im lặng một lát, đáp: "Có lẽ từng có, nhưng đó là vì ta không hiểu tâm tư bản thân."
"Cho dù như vậy, muội cũng nhất định muốn gả cho hắn?"
"Phải."
Diệp Thanh Xuyên cười khổ một tiếng, im lặng mãi nửa ngày mới nói: "A La, muội là muội muội duy nhất của ta, cũng là người ta để ý nhất trên đời này ngoại trừ cha mẹ, ta hi vọng muội có thể hạnh phúc."
A La trầm mặc không lên tiếng.
Diệp Thanh Xuyên lại nói: "Có lẽ muội trưởng thành rồi, chuyện này cũng không phải do ta, tùy ý muội thôi. Nhưng muội phải nhớ kỹ, bất luận muội có nguyện ý hay không, ta đều không cho phép Tiêu Kính Viễn khi dễ muội một chút nào nữa."
Bằng không, hắn sẽ bất chấp tất cả, quyết sống chết với Tiêu Kính Viễn.
A La nghe vậy, cảm động cực kỳ.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn ca ca mình một lúc lâu, tiến lên, nhẹ nhàng kéo tay ca ca.
Tay ca ca thoang thoảng mùi thuốc như có như không, bàn tay hơi lạnh, nắm tay hắn giống như nắm một khối nhuyễn ngọc.
"Ca ca, cảm ơn huynh." nàng cúi đầu, khẽ nói: "Nhưng ta tin tưởng, Tiêu Kính Viễn sẽ không khi dễ ta."
- ---------
Diệp Trường Huân và Ninh thị cuối cùng vẫn đồng ý mối hôn sự này, mặc dù trong lòng bọn họ vẫn có chút lo lắng.
A La nghe được tin này, khẽ thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc có thể yên tâm rồi.
Tiêu lão thái thái bên kia biết Diệp gia đồng ý, liền vui vẻ mời bà mối, bắt đầu đính hôn.
Tuổi Tiêu Kính Viễn quả thật không nhỏ, bà đương nhiên hi vọng có thể nhanh chóng cưới A La vào cửa. Nhưng bên Diệp gia, Ninh thị lại hận không thể giữ A La lại lâu thêm ngày nào hay ngày đó, cho nên lễ đính hôn cứ như vậy bị kéo dài.
A La vẫn ở đó đếm ngón tay tính toán, đính hôn, thành thân, nhanh nhất có thể là lúc nào.
Kỳ thật, hiện tại nàng có rất nhiều lời muốn nói với Tiêu Kính Viễn, về nỗi nhớ nhung, về mọi việc trong nhà, về chuyện ngày đó Tiêu Kính Viễn chưa điều tra xong, đáng tiếc Tiêu Kính Viễn chưa hề tới tìm nàng. Mà nàng, đang chuẩn bị đính hôn với Tiêu gia, đương nhiên cũng không thể nghênh ngang chạy đi gặp riêng Tiêu Kính Viễn.
Cứ giày vò như thế, một ngày hai ngày, một tháng hai tháng trôi qua, cuối cùng vào tiết Trung Thu, quyết định chọn ngày lành tháng tốt, chuẩn bị tháng 11 năm nay gả qua.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Giai Nhân Khuynh Thành
Chương 107
Chương 107