Editor: Tường An
Tiêu Vĩnh Hãn vừa tỉnh lại, câu nói đầu tiên chính là: "A La, cứu nàng, A La, cứu A La."
Diệp Thanh Xuyên xông lên, túm chặt cổ áo hắn, lạnh giọng nói: "Ta không muốn nghe ngươi nhiều lời, ngươi cũng không cần nằm trên giường giả bệnh, bây giờ, lập tức, nói cho ta biết, thủy lao ở chỗ nào? Các ngươi rốt cuộc giấu A La ở đâu!"
Tiêu Vĩnh Hãn nghẹn trắng mặt, ho khan không ngừng.
Tiêu Kính Viễn tiến lên, kéo cháu mình khỏi tay Diệp Thanh Xuyên, nhưng đối với đứa cháu sắc mặt thống khổ ho khụ khụ không ngừng, câu đầu tiên hắn nói là: "Vĩnh Hãn, thủy lao rốt cuộc ở nơi nào?"
Tiêu Vĩnh Hãn suy yếu, cố gắng lắm mới thì thào nói ra hai chữ mơ hồ: "Khố phòng..."
Sau đó, hắn lại ngất đi.
Tiêu Kính Viễn và Diệp Thanh Xuyên liếc nhau một cái, lập tức như hai mũi tên rời cung, cùng phóng về phía khố phòng.
Trên đường đến khố phòng, Tiêu Kính Viễn mới giật mình nhận ra, Tiêu đại quản gia Tiêu Quải vẫn luôn trông coi khố phòng Tiêu gia.
Tiêu Quải ở lại Tiêu gia chính là vì bảo vệ bí mật thủy lao, mà bí mật đó hiển nhiên liên quan đến nơi hắn có thể tự do ra vào, chính là khố phòng.
Mà trong khố phòng...
Tiêu Kính Viễn nghĩ tới thời điểm A La vừa gả cho hắn, hắn từng dẫn A La đến khố phòng chọn đồ đạc gia cụ, chỗ đó có một cái kho bỏ hoang bị khóa lại.
Bí mật hẳn là nằm ở cái kho này.
Tiêu Kính Viễn cùng Diệp Thanh Xuyên chạy đến chỗ cái kho bỏ hoang, nhưng không tìm được chìa khóa, không ai biết chìa khóa ở đâu, cho nên Tiêu Kính Viễn dứt khoát vặn gãy ổ khóa.
Sau khi vào trong, chỉ thấy nơi này âm u ẩm ướt, cũng không thấy thông đạo bí mật gì chứ nói chi là thủy lao.
Cho đến lúc này, A La đã mất tích mấy ngày, tinh thần Diệp Thanh Xuyên cơ hồ hỏng mất, hắn không rõ vì sao trọng sinh một đời, muội muội vẫn phải chịu khổ lao ngục.
Hắn biết, nàng sợ tối, nhất định rất sợ bóng tối.
Nghĩ đến đây, hắn mệt mỏi tựa vào vách tường nhà kho, trào phúng nói: "Chắc không phải là cháu ngươi đang lừa gạt đi, hay là trong này còn có bí mật gì mà ngay cả hắn cũng không biết?"
Tiêu Kính Viễn không để ý tới Diệp Thanh Xuyên lạnh nhạt trào phúng, tận lực khiến mình tỉnh táo lại, cẩn thận nghiêm túc quan sát khố phòng, không dám bỏ qua chút manh mối nào.
Cuối cùng, hắn rốt cuộc mở miệng: "Bức tường này hình như ẩm ướt hơn những chỗ khác."
Diệp Thanh Xuyên nhíu mày, hắn cũng phát hiện, dùng tay kiểm tra, quả thật ẩm ướt hơn những chỗ khác nhiều.
"Có lẽ chính vì nơi này quá ẩm ướt nên mới bị bỏ hoang không dùng tới."
"Đúng vậy, nguyên nhân khiến căn phòng này ẩm ướt chính là..."
Hai người liếc nhau, đều hiểu rõ ý tứ trong mắt đối phương, mọi người lập tức hợp lực phá bỏ bức tường kia.
Ban đầu, bức tường căn bản không sứt mẻ gì, một lúc sau mới dần dần nứt ra thành một cái khe, đồng thời có nước chảy ra.
Hai người thấy vậy, vội vàng lui về phía sau, rút lui khỏi khố phòng, nhưng đã chậm, nước ào ạt tràn ra, phá vỡ bức tường và có xu hướng nhấn chìm cả cái kho này.
Tiêu Kính Viễn vừa sai người dựng đập ngăn nước giữa kho phụ và kho chính, vừa muốn đi vào tìm kiếm A La.
"Nếu đây cũng là một thông đạo thì tại sao tất cả đều là nước?"
Thân thể Diệp Thanh Xuyên bẩm sinh đã yếu hơn người khác, mặc dù đời này chăm chỉ luyện võ nhưng cuối cùng vẫn yếu.
Hắn đã bắt đầu ho khan, vừa ho vừa nói: "Vạn vật tương sinh tương khắc, có nhân tất có quả, nếu đã có lỗi đi này có nước thì tất nhiên sẽ có biện pháp dẫn nước đi."
Nếu không, lưu lại một thông đạo trống không hiển nhiên không hợp lẽ thường.
Tiêu Kính Viễn nghe lời này nhất thời hiểu ra, vội vàng sai người đi lấy Tị thủy châu.
Giờ đây hắn rốt cuộc đã biết vì sao tổ tông lưu lại Tị thủy châu.
May mắn là ngày thường A La không nỡ mang theo Tị thủy châu mà cất giữ trong phòng, đúng lúc hiện tại có thể dùng.
Sau khi ném Tị thủy châu vào nước, một cảnh tượng thần kỳ xuất hiện, dòng nước chậm rãi biến mất, cuối cùng trong khố phòng chỉ còn lại mặt đất ướt át, nước trong thông đạo cũng dần dần rút hết.
Tiêu Kính Viễn và Diệp Thanh Xuyên nhìn nhau, men theo thông đạo bùn lầy đi về phía trước.
Trên đường đi có vài cơ quan ám khí, cạm bẫy, nhưng cũng may hai người võ công tốt, đều lần lượt hóa giải, thuận tiện phá hủy những cơ quan kia.
Cuối cùng rốt cuộc đi đến một khu vực trống trải, quả nhiên phía dưới có một cái hồ, giữa hồ có một phòng giam, bên bờ hồ là một chiếc thuyền nhỏ cũ kỹ không biết đã qua bao nhiêu năm.
Hai người sợ chiếc thuyền kia lại có ám khí gì, cũng không dùng thuyền mà trực tiếp thi triển khinh công bay qua.
Thời điểm mở cánh cửa phòng giam, hai người không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua đối phương, đều thấy rõ ánh mắt nặng nề của nhau.
Sau cánh cửa này có rất nhiều khả năng.
Có lẽ A La đã xảy ra chuyện, có lẽ căn bản không ở chỗ này, bọn họ chỉ tốn công vô ích một hồi, hoặc là nàng đang ở bên trong, ngóng trông bọn họ đến cứu nàng.
Nếu như nàng không có ở đây, vậy phải làm sao bây giờ, bọn họ nên đi đâu tìm nàng?
Nếu như nàng đã xảy ra chuyện, vậy... nên làm cái gì bây giờ?
Khẽ cắn môi, bọn họ rốt cuộc hạ quyết tâm, dứt khoát đẩy cánh cửa kia ra.
Khoảnh khắc cửa mở ra, Tiêu Kính Viễn cơ hồ không dám nhìn.
Trong không khí tràn đầy mùi ẩm mốc, mục nát, hắn nhìn thấy A La sắc mặt tái nhợt nhắm mắt nằm trong góc, không biết sinh tử.
"A La!"
Hắn bất chấp tất cả, xông lên ôm lấy A La, động tác đầu tiên là dùng tay thăm dò hơi thở của nàng.
Bên cạnh, Diệp Thanh Xuyên nhìn động tác của hắn, hai tay run rẩy.
"Thế nào?" Diệp Thanh Xuyên run giọng hỏi.
Tiêu Kính Viễn không nói chuyện, chỉ khẽ gật đầu, ôm lấy nữ nhân trong ngực.
Đúng lúc này, A La tỉnh lại, suy yếu nhìn hắn, ánh mắt mờ mịt.
"A La?" hai nam nhân đồng thời lên tiếng.
"Ca ca, Thất thúc... các ngươi?"
Nàng khẽ nhíu mày, trong đầu mờ ảo mông lung, thậm chí có chút không phân rõ đây là đời trước hay là đời này? Nàng rốt cuộc bao nhiêu tuổi, đã ở trong thủy lao này bao nhiêu năm? Mười bảy năm, hay một năm, một tháng, vài ngày?
Còn bào thai trong bụng nàng, đã sinh hay chưa sinh?
Nghĩ đến đây, vẻ mặt nàng kinh hoàng, nâng tay sờ bụng mình.
Tiêu Kính Viễn kiểm tra mạch đập của nàng, vẫn là hỉ mạch, lại nhìn bụng nàng, ôn nhu trấn an: "Không có việc gì, hài tử của chúng ta vẫn rất tốt."
A La cố gắng nâng tay sờ sờ bụng mình.
Tiêu Kính Viễn ở đây, hài tử vẫn còn, bên cạnh còn có ca ca, thật tốt.
Đời này mới là thật, đời trước là giả.
Nàng nở nụ cười yếu ớt với phu quân và ca ca mình, sau đó liền nhắm mắt lại, thiếp đi.
Nàng quá mệt mỏi.
Thời gian vài ngày nhưng lại phảng phất như mười bảy năm.
- --------
Lúc Tiêu Kính Viễn ôm A La từ trong thủy lao đi ra, đúng lúc Tiêu Vĩnh Hãn cũng lết thân thể bệnh tật đi đến, vừa vặn nhìn thấy.
Thời điểm hắn nhìn thấy thân hình mảnh mai, đơn bạc kia tựa vào lòng thúc thúc mình, được thúc thúc mình ôm ra, toàn thân hắn mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.
Có lẽ đời trước không cam lòng, cực kỳ không cam lòng.
Không cam lòng nhất chính là, vì sao người phát hiện A La giả không phải là mình mà là thúc thúc, vì sao người cuối cùng ôm A La ra khỏi thủy lao không phải mình mà là thúc thúc.
Hắn không cam lòng, cảm giác này chôn sâu trong lòng hắn, giống như một cái gai ghim vào tim hắn, thế cho nên đời này sống lại mặc dù đã không nhớ rõ chuyện đời trước nhưng vẫn như cũ không cam lòng, vẫn canh cánh trong lòng, chậm rãi nảy mầm.
Nhưng giờ đây, hắn suy sụp ở đó nhìn thân ảnh cao lớn kia ôm người mình tâm tâm niệm niệm rời khỏi cái nơi tù cấm này, hắn triệt để tuyệt vọng.
Hắn chính là như vậy, một lần không nhận ra, lần thứ hai vẫn không nhận ra.
Đời trước không thể cứu nàng, đời này vẫn không thể cứu nàng.
A La nằm trên giường mấy ngày, hắn cũng nằm ở đó mấy ngày.
Mấy ngày sau, hắn đã thê thảm không thành hình người, nhưng vẫn cố gắng đứng lên, run rẩy đi tới trước mặt Tiêu Kính Viễn.
"Thất thúc, cầu ngươi... để ta gặp nàng một lần."
Hắn không giải thích, chỉ thấp giọng cầu xin như vậy.
Tiêu Kính Viễn nhìn đứa cháu trước mắt, im lặng nửa ngày, không nói chuyện, chỉ khẽ gật đầu.
Hắn biết Tiêu Vĩnh Hãn là phu quân của A La đời trước, cũng biết hắn vẫn như cũ nhớ mãi không quên, có điều bọn họ đều có liên quan với nhau qua ký ức đời trước, cho dù thế nào cũng cần một kết thúc.
Tiêu Vĩnh Hãn thấy Tiêu Kính Viễn sảng khoái đồng ý thì có chút ngoài ý muốn, tiếp đó là áy náy không cách nào hình dung.
"Thất thúc, cảm ơn ngươi."
Bây giờ hắn mới biết được, hắn vĩnh viễn không thể so được với Thất thúc, từ đầu tới cuối đều kém xa Thất thúc.
Lúc hắn bước vào cửa, Tiêu Kính Viễn ở phía sau bỗng nhiên lên tiếng: "Từ nay về sau, chuyện cũ trước kia, đều kết thúc."
Tiêu Vĩnh Hãn dừng một chút, lồng ngực ẩn ẩn đau, cuối cùng vẫn nhịn xuống, gật đầu nói: "Thất thúc, ta biết."
Thời điểm hắn đi vào, A La đang nằm trong chăn gấm màu hồng, sắc mặt đã tốt hơn so với lúc mới từ thủy lao đi ra, mái tóc đen nhánh xõa bên gối, nhìn nàng phảng phất như một đóa mẫu đơn diễm lệ.
Tiêu Vĩnh Hãn nghẹn giọng gọi: "A La."
Thật ra A La đã sớm nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nàng mở mắt nhìn về phía phu quân đời trước của mình.
"Ngươi muốn nói gì, cứ nói đi."
Đối mặt với hắn, nàng đã không còn chút vướng bận nào, không chút gợn sóng.
Nếu như hắn muốn nói gì với nàng, vậy nàng liền làm một thính giả, nghe hắn nói thôi.
Nói xong, từ nay về sau nàng không bao giờ muốn nhìn người này thêm lần nào nữa.
"Đời trước, ta không nhận ra A La giả, là ta không tốt. Ta vẫn cho rằng, nếu cho một cơ hội nữa, ta có thể nhận ra, không ngờ đời này ta vẫn như cũ không làm được."
"Ta lại một lần nữa hại nàng phải chịu khổ trong thủy lao."
"Hiện tại ta rốt cuộc có thể thừa nhận, kỳ thật là do bản thân ta không tốt."
"Ta còn là một nam nhân lòng dạ hẹp hòi, bởi vì ta có tư tâm, có lẽ trong lòng ta cũng có oán hận đi. Vì chút oán hận mà bản thân ta cũng chưa từng phát giác, ta cố ý bỏ quên một vài chuyện, cho nên không nhận ra người kia không phải nàng."
A La nghe những lời này, thản nhiên nói: "Ngươi nói tiếp đi."
Tiêu Vĩnh Hãn nhìn A La: "Trước khi chết, nàng ta có nói, lần đầu tiên nhìn thấy ta liền yêu ta, nhưng trong lòng trong mắt ta đều chỉ có nàng. Nàng ta biết không thể cướp ta đi, liền giả vờ không thèm để ý, nhìn ta cưới nàng, nhìn ta đánh đàn cho nàng, nhìn chúng ta bên nhau."
"Kỳ thật, ngày chúng ta thành thân, nàng ta đã tới tìm ta."
"Ân, sau đó thì sao?" Nàng thật sự không biết, ngày mình thành thân thì ra còn có chuyện như vậy.
"Nàng ta cầu xin ta, ôm ta..." Tiêu Vĩnh Hãn gian nan nói: "Lúc ấy ta tức giận, nói vài câu khó nghe với nàng ta."
A La gật đầu: "Cho nên nàng ta vì yêu sinh hận?"
Chẳng biết tại sao, bây giờ nhắc tới chuyện cũ, nàng giống như nghe câu chuyện của người khác.
"Đây là lỗi của ta, lúc ấy ta buồn bực, quả thật làm nàng ta tổn thương, chỉ không ngờ nàng ta âm ngoan đến thế, trong tay lại nắm giữ thế lực, cho nên khiến nàng phải chịu kiếp nạn lớn."
Đêm tân hôn, hắn lại bị người khác dùng kế lừa ra ngoài, những lời hắn nói ra trong lúc tức giận, đối với một cô nương trẻ tuổi, đúng là khó có thể thừa nhận được.
Nhưng có ai ngờ, một tiểu cô nương khốn khổ vì tình cuối cùng lại gây nên sóng gió như thế?
"Tốt, ta đã biết."
Mọi chuyện đều đã qua, về phần Kha Dung nhận bao nhiêu ủy khuất, thương tổn, hắn có bao nhiêu áy náy, hiện giờ nàng đều không quan tâm, nàng chỉ muốn thuận lợi sinh hài tử, cùng Tiêu Kính Viễn hảo hảo sống cả đời.
Thủy lao kia, nàng đã sớm thoát khỏi.
Tiêu Vĩnh Hãn nhìn nữ nhân vừa quen thuộc vừa xa lạ trên giường, một lúc sau, trước mắt hắn phảng phất như hiện ra khung cảnh đời trước, nàng đứng dưới tàng cây hoa đào, xấu hổ cười khẽ.
Khi đó, nàng cười với hắn, gọi hắn là Vĩnh Hãn ca ca.
Nhưng lúc này, nàng nhìn hắn, ánh mắt trong veo như nước, không chút gợn sóng, giống như nhìn một người qua đường xa lạ.
Đến tận bây giờ hắn mới hoàn toàn hiểu ra, Diệp Thanh La thuộc về hắn đã sớm biến mất tại mười bảy năm trong thủy lao.
Ông trời có lẽ có thể cho ngươi cơ hội sống lại một lần, nhưng thời gian sẽ không quay lại, càng không phải là thuốc hối hận vạn năng để ngươi bù đắp sai lầm của mình.
Thứ đã mất đi, sẽ không bao giờ trở lại.
Tiêu Vĩnh Hãn nhìn thoáng qua nữ tử trên giường lần cuối, xoay người, tập tễnh rời đi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Giai Nhân Khuynh Thành
Chương 132
Chương 132