Tới phòng thu chi, Hàn Thị mắng chửi kế toán phòng thu chi Tôn tiên sinh một trận thậm tệ.
"Không có mắt cũng chẳng có não, sao tiền tiêu xài của nhị thiếu gia ngươi lại dám không phát, người nào có thể giữ nhưng nhị thiếu gia thì không thể khấu trừ..."
Tôn tiên sinh toát mồ hôi lạnh toàn thân, liên tục thở dài, khúm núm nói: "Tiểu nhân không dám, thật sự là sổ sách ghi chép rõ không đủ tiền..."
"Vậy thì ngươi cũng phải khẩn trương nghĩ biện pháp xuất tiền tới, thiếu chỗ nào chứ không thể thiếu chỗ nhị thiếu gia." Hàn Thị quyết đoán nói.
"Phu nhân, khoản tiền của nhị thiếu gia không nhỏ, nếu là ít, tiểu nhân vay mượn khắp nơi cũng bổ sung rồi, nhưng là thật sự không có biện pháp, mới rồi đặt mua thôn trang đã..." Tôn tiên sinh nói ra nỗi khổ tâm.
"Được rồi được rồi, nói vừa thôi, nói cũng chẳng có tác dụng gì." Hàn Thị khẩn trương cắt ngang lời Tôn tiên sinh, trừng mắt cảnh cáo.
Tôn tiên sinh tự biết mình lỡ miệng, cúi đầu thấp thỏm. Trong lòng Lâm Lan giật nảy, mụ phù thủy đặt mua sản nghiệp mới? Khỏi cần nói, mụ ta nhất định là đem tiền lời mấy năm cửa hàng của Minh Doãn cùng tiền lời của thôn trang ra mua, cứ như vậy, những thứ bạc này danh chính ngôn thuận sẽ thành tài sản của mụ ta, Lâm Lan đau lòng muốn rỉ máu.
"Lâm Lan, con về trước đi, ta quay về sẽ cho Xuân Hạnh mang bạc đưa qua cho con." Hàn Thị chột dạ, vội vàng đuổi Lâm Lan đi.
Lâm Lan mỉm cười thi lễ: "Vậy con dâu xin phép cáo lui."
Đợi Lâm Lan đi, Hàn Thị thấp giọng mắng Tôn tiên sinh: "Ai bảo ngươi trước mặt nhị thiếu phu nhân nói chuyện thôn trang? Nói trước bước không qua, chuyện còn chưa đâu vào đâu... Khen cho ngươi miệng rộng, sáng mai thì nhà trên nhà dưới biết cả rồi."
Tôn tiên sinh vừa lau mồ hôi vừa cáo lỗi: "Là do tiểu nhân sơ sót, tiểu nhân đáng chết..."
Tôn tiên sinh vô cùng sợ hãi, phu nhân giấu là vì sợ nhị thiếu phu nhân và nhị thiếu gia biết, hắn lại hết lần này tới lần khác lỡ miệng, có khi tự tay đập vỡ chén cơm của mình, thật là đáng giận.
Lâm Lan buồn bực ra khỏi phòng thu chi, những thứ bạc này một khi chuyển sang danh nghĩa sản nghiệp mụ phù thủy thì muốn cầm về là chuyện không dễ dàng gì, khó trách mụ phù thủy muốn giấu diếm. Không được, phải nghĩ biện pháp điều tra thêm để có phương pháp xử lý.
"Nhị thiếu phu nhân, phu nhân có lấp liếm không?" Như Ý không yên lòng hỏi.
Lâm Lan thở dài một hơi, so với tiền lời nhiều năm như vậy, món tiền nhỏ này thật không đáng nhắc tới.
"Nhanh lên một chút, hôm nay phải thu dọn xong tiểu viện tử này..." Lâm Lan ngẩng đầu nhìn lên, là Diêu mama mang theo mấy người đi tới tiểu viện tử cạnh Vi Vũ hiên.
"Như Ý, viện kia không phải vẫn để không không dùng sao?"
"Vâng, chẳng lẽ trong phủ có khách sao?" Như Ý buồn bực.
Lâm Lan cười lạnh: "Khách? Bình thường khách tới sẽ không ở nhà này, em không thấy nơi này gần Vi Vũ các nhất sao?"
Như Ý chợt hiểu ra, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ chuyện kia là thật? Hơn nữa phu nhân chuẩn bị..."
Cái này còn phải nói sao? Đương nhiên cháu nội là trọng yếu rồi. Sáng sớm hôm đó, ở chợ rau, một mama dẫn theo hai nha hoàn chọn cải trắng, nghe thấy hai phụ nhân đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất nhặt khoai tây nói chuyện.
"Ta hầu hạ vị chủ tử kia, số mệnh thật không tệ, gặp gỡ một thiếu gia sinh tình, lại nhanh có bầu như vậy, người nhà bên kia vừa nghe nói trong bụng có cháu nội, lập tức đáp ứng cho chủ tử làm di nương."
Phụ nhân chừng ba mươi tuổi mặt tròn nói. "Nhà ai vậy?"
Phụ nhân mặt tròn hiếu kỳ hỏi. Phụ nhân mặt tròn nhìn tới nhìn lui, ra vẻ thần thần bí bí nói: "Ta nói cho cô, cô đừng nói ra ngoài đấy."
Phụ nhân mặt dài sốt sắng: "Được, ta mà cô không tin sao?"
"Chính là Lý gia, Hộ bộ Thượng Thư Lý gia."
Mama đang chọn cải trắng bàn tay cầm củ cải bỗng khựng lại giây lát, lỗ tai dựng lên.
"Tốt quá, vậy có thể cùng chủ tử của cô tới nhà giàu rồi."
Phụ nhân mặt dài cười ha ha nói.
Phụ nhân mặt tròn bĩu môi nói thầm: "Có cái gì tốt, nghe nói Lý gia quy củ nghiêm ngặt, ăn một bữa cơm, con dâu phải đứng một bên hầu hạ. Cuộc sống cũng chẳng dễ chịu gì..."
"Không thể nào có chuyện vậy được, chỉ có mẹ chồng ác bá hoặc là nhà nghèo nổi lên muốn học đòi nhà giàu thôi, những nhà như vậy sao có thể khắt khe con dâu được."
"Sao không thể? Kiểu người này ta chẳng ưa tý nào, nhưng mà cũng chẳng còn cách nào không đi được." Phụ nhân mặt tròn thở dài.
Hai người nhặt xong khoai tây liền đi chỗ khác. Mama đang chọn củ cải không mua nữa, phân phó hai nha đầu: "Các người lấy danh sách đi mua cho đủ đồ ăn, ta có việc gấp về phủ trước."
Chỉ chốc lát sau, hai vị phụ nhân vừa xuất hiện ở chợ bán thức ăn đã xuất hiện trong một ngõ nhỏ cách đó không xa.
"Làm xong chưa?" Một nam tử đưa lưng về phía hai người hỏi, giọng nói trầm thấp.
"Đã nghe theo lời phân phó của tiểu gia nói cho mama Đinh phủ nghe, ta thấy sắc mặt bà ta lập tức thay đổi, ngay cả đồ ăn cũng không mua, vội vàng đi luôn." Phụ nhân mặt tròn trả lời.
Nam tử lấy ra hai thỏi bạc: "Sau này không nên đến lại chợ bán thức ăn này nữa."
Hai người mừng rỡ nhận bạc, liên mồm nói: "Đa tạ tiểu gia, đa tạ tiểu gia..."
Xế chiều, Lâm Lan nằm ở trên giường, nghĩ muốn ngủ trưa, hai ngày nay ngủ ít, cộng thêm thể lực tiêu hao nên nhu cầu cấp bách là ngủ bù, vậy nhưng trong lòng có việc không sao mà ngủ được.
Chuyện này đã ra khỏi phạm vi năng lực của nàng, muốn nghe ngóng được cũng phải có chỗ hỏi thăm,còn phải hỏi qua Minh Doãn.
"Nhị thiếu phu nhân..." Ngân Liễu nhỏ giọng gọi nàng.
"Chuyện gì? " Lâm Lan miễn cưỡng hỏi.
"Cẩm Tú có việc muốn bẩm."
Lâm Lan bật dậy, vuốt vuốt tóc: "Cho vào đi."
Cẩm Tú đi vào tươi cười hành lễ: "Nhị thiếu phu nhân, người không phải là để cho nô tỳ để ý động tĩnh mấy ngày qua trong phủ sao?"
Lâm Lan lườm nàng một cái: "Đừng có lạc chủ đề, nói mau."
Cẩm Tú cười hì hì nói: "Nhị thiếu phu nhân, Đinh phu nhân đã tới, nghe nói là hùng hùng hổ hổ lắm."
Lâm Lan thầm nghĩ thật là không hay, Đinh phu nhân tính tình bốc lửa mới nhận được tin đã tới tận cửa tìm rồi, vốn tưởng bà ấy trước tiên sẽ gọi Đinh Nhược Nghiên về hỏi chuyện kỹ càng đã chứ.
"Vậy sao em cao hứng thế? Điển hình của việc cười trên nỗi đau của người khác?" Lâm Lan phê bình.
Cẩm Tú sửng sốt một chút, rất vô tội nói: "Nô tỳ cảm thấy trúng ý nhị thiếu phu nhân, chuyện này đúng là rất cao hứng."
Lâm Lan phì cười: "Mau quay lại xem xét, xem có gì náo nhiệt thì mau quay lại báo cho ta."
Hai mắt Cẩm Tú sáng lên, cười hì hì vâng dạ rồi lui ra.
Hi vọng Đinh phu nhân có thể lực tốt, cho lão thái thái cùng mụ phù thủy vài bài học, tốt nhất nhân cơ hội phế bỏ những thứ quy củ chết tiệt kia luôn.
Cẩm Tú đi hơn một canh giờ mới trở về: "Đại thiếu phu nhân bị Đinh phu nhân mang về rồi, phu nhân đuổi theo tới cổng, họ nói gì nô tỳ không biết nhưng nô tỳ thấy sắc mặt Đinh phu nhân đen sì, đại thiếu phu nhân thì khóc lóc..."
Cuối cùng cũng nghe được chút tin tức phấn chấn lòng người, Đinh phu nhân thật cường hãn, chẳng còn giữ thể diện cho ai hết, con gái mình nhanh như vậy đã bị người ta khi dễ, ai hơi đâu mà cấp thể diện cho nhau nữa? Đối với loại thông gia dối trá này, tốt nhất để cho Đinh Ngự Sử biết luôn thì hay.
Đang nói phía ngoài Ngân Liễu thông truyền: "Chúc mama tới."
Lâm Lan khoát khoát tay để cho Cẩm Tú nhanh chóng lui đi một bên, vội vã lấy một quyển sách vờ vịt đọc: "Mau mời vào."
Chúc mama đi vào, thần sắc bối rối: "Nhị thiếu phu nhân, lão thái thái ngất xỉu, kính xin nhị thiếu phu nhân mau chóng qua xem."
Lâm Lan kinh hãi đánh rơi sách xuống đất: "Đang yên đang lành sao lại ngất xỉu? Nhanh, Ngân Liễu, mang hòm thuốc, chúng ta đi Triêu Huy đường."
Ba người vội vàng bước đi, Lâm Lan gấp gáp hỏi: "Làm sao bà nội lại ngất xỉu? Tình hình hiện tại thế nào, Chúc mama nói tường tận cho ta thì ta mới có thể xem được kỹ càng."
Vẻ mặt Chúc mama lộ ra khó khăn, nói quanh nói co: "Là bởi vì bên thông gia, Đinh phu nhân tới, có ít chuyện, lời qua tiếng lại không hợp nhau... lão thái thái đêm qua ngủ không ngon, nhất thời nóng nảy, liền... liền ngất xỉu."
Vì một ít chuyện, nói mấy câu không hợp? Lâm Lan cười lạnh, xem ra cục diện tương đối kịch liệt, bằng không sao lão thái thái có thể tức tới ngất xỉu? "Trước kia bà nội đã từng bị thế này bao giờ chưa?"
"Chưa từng có... " Chúc mama nói.
Lâm Lan bước nhanh hơn, bà nội tuổi này ngất xỉu sợ nhất là trúng gió, sao không phải là mụ phù thủy ngất xỉu chứ? Đến lúc đó ghim cho mụ ta hai ngân châm khiến mụ vĩnh viễn co quắp ở trên giường là tốt nhất, bất quá loại người vô sỉ này, da mặt quá dầy, đao thương không chém được, lực công kích bình thường hoàn toàn không có tác dụng.
Lâm Lan chạy tới Triêu Huy đường thì Hàn Thị và Du Thị đang náo loạn cả lên, Du Thị một bên gọi "Mẹ" một bên khóc lóc, ánh mắt bi thống, thật giống như lão thái thái đã cưỡi hạc qua Tây Thiên rồi.
"Đại phu đâu? Sao giờ đại phu còn chưa tới?" Hàn Thị la lớn.
Chúc mama tiến lên: "Phu nhân, đã cho người đi mời đại phu rồi nhưng không thể tới nhanh như vậy được, lão nô nghĩ tới nhị thiếu phu nhân biết y thuật, đã mời nhị thiếu phu nhân tới."
Hàn Thị liếc Lâm Lan một cái, nói với Chúc mama: "Vẫn phải mau chóng thúc giục đại phu tới."
Du Thị thấy Lâm Lan tới liền nói: "Lâm Lan, cháu tới vừa lúc, mau nhìn xem lão thái thái thế này là thế nào? Bấm nhân trung rồi nhưng gọi thế nào cũng không tỉnh..."
Lâm Lan nhìn Hàn Thị, yếu ớt nói: "Mẫu thân, chuyện khẩn cấp, trước tiên để cho con dâu nhìn tình hình bệnh kẻo trễ..."
Du Thị kéo nàng tới: "Nhanh lên một chút, nhanh lên, đừng làm mất thời gian nữa."
Lâm Lan mở mí mắt lão thái thái ra kiểm tra một chút, may mắn con ngươi không phình lên, không có tia máu, nàng bắt mạch, cảm thấy mạch như dây đàn, cứng ngắc mà có lực, cũng không đáng ngại lắm, Lâm Lan sai Ngân Liễu lấy ngân châm ra, ghim cho lão thái thái hai châm, lão thái thái "ừm" một tiếng rồi từ từ tỉnh dậy.
Du Thị vui quá mà khóc: "Tỉnh rồi tỉnh rồi, lão thái thái, cuối cùng người cũng tỉnh, con dâu sợ hãi vô cùng..."
Lão thái thái nhất thời còn ngây ngốc, đôi mắt như phủ sương mờ. Lâm Lan nói với đại bá mẫu: "Đại bá mẫu, tốt nhân cho mọi người trong phòng đi ra ngoài bớt, mọi người vây kín ở đây, lão thái thái không thở được, cháu dâu cũng khó tập trung mà trị liệu cho lão thái thái."
Du Thị thấy Lâm Lan mới dùng hai cây châm mà đã làm cho lão thái thái tỉnh lại, nào không tin đạo lý của nàng, vội nói: "Tất cả mọi người đi ra ngoài trước, Chúc mama, bà lưu lại cùng ta hầu hạ lão thái thái."
Dưới tình thế cấp bách Du Thị ra lệnh cho lui ra bao gồm có cả Hàn Thị.
Tâm tình Hàn Thị vốn đang bung bét, hiện tại Lâm Lan cùng Du Thị lại một xướng một họa muốn mụ ta phải đi ra ngoài, mụ không khỏi trợn mắt nhìn Lâm Lan một cái, mụ ta mới là mẹ chồng như lại đi hỏi ý tứ đại bá mẫu, còn có giữ thể diện cho mụ ta nữa không đây?
Trong lòng cũng vô cùng ảo não về Du Thị, Lâm Lan cùng lắm cũng chỉ trị cho bà khỏi sái cổ mà đã vội kéo về cùng phía, không nghĩ rằng mình tới đây vì cái gì, đúng là đồ không có đầu óc.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 123: Động tác thật là nhanh
Chương 123: Động tác thật là nhanh