TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 201: Ban đêm

Tầng 1 từ Chương 1 đến 200:

https://www.wattpad.com/myworks/75834340-c%E1%BB%95-%C4%91%E1%BA%A1i-th%E1%BB%AD-c%C6%B0%E1%BB%9Bi-i

Ba người Hàn Thị bị gô cổ trói tay, bịt mắt, miệng thì nhét vải rách, sau đó bị ném sang một xe ngựa khác. Mới vừa rồi khi mụ xuống xe, phát hiện mình đang ở trên một con đường vắng lặng, nhưng tên cướp này là đúng dịp cướp bóc hay đặc biệt hướng về mụ? Không thể nào, ngay cả mụ cũng không biết tối nay xảy ra chuyện này, thậm chí là đi qua con đường này. Nhưng... những tên cướp này nếu chỉ muốn cướp tiền bạc thì tại sao vừa rồi không lục soát hay gọi mụ giao tiền ra...

Hàn Thị không khỏi rùng mình một cái, chẳng lẽ, những tên cướp này đã sớm theo dõi mụ? Một mực chờ ở ngoài Lý phủ, theo đuôi mụ tới đây mới động thủ? Cảm giác được Minh Châu run lên, Hàn Thị dùng đầu cọ cọ mặt Minh Châu, muốn an ủi nữ nhi, nhưng miệng bị bịt lại, chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ không rõ.

Chỉ nghe thấy bên ngoài có người quát chói tai: "Thành thật một chút, nếu không lão tử đưa ngươi đi gặp Diêm vương."

Hàn thị không dám lên tiếng nữa, ngồi im sát bên Minh Châu, hi vọng có thể an ủi Minh Châu một chút, cũng chính là an ủi bản thân. Xe ngựa đột nhiên trở nên xóc nảy, bằng cảm giác, nhất định là ra khỏi thành rồi, bởi vì trong thành không có con đường nào xóc như vậy. Hàn Thị càng thêm sợ hãi, đêm đến, bốn phía cổng thành đóng cửa, không cho tùy ý ra vào, nhưng xe ngựa không gặp phải bất kỳ trở ngại nào liền ra khỏi thành, có thể thấy được đám cướp này có chút địa vị. Không biết trải qua bao lâu, xe ngựa rốt cục dừng lại, bọn người Hàn Thị đang mệt mỏi rã rời bị túm xuống xe ngựa, đẩy vào một gian phòng.

Chỉ nghe có người nói: "Cẩn thận, đừng để mụ chạy thoát."

"Thủ lĩnh, ngài yên tâm, chạy không được..." Sau một khắc, Hàn Thị cảm giác tay được thả lỏng, mụ vội vàng giật sợi dây, miếng vải đen bịt mắt đi cùng giẻ nhét trong miệng ra, bên trong nhà ánh sáng lờ mờ, cộng thêm mắt mụ bị lão gia đánh sưng húp nên híp mắt một lúc lâu mới thấy rõ người đứng trước mặt mình.

Một nam tử mặc đoản sam hơi cũ, dáng người thanh nhã, đang khoanh tay nhìn mụ, khóe miệng nghiêng về một bên, vẻ mặt đùa cợt. Hàn Thị nhìn bốn phía, phát hiện căn phòng này trống rỗng, không bày biện thứ gì, chỉ có một ngọn đèn dầu yếu ớt.

"Đây... đây là nơi nào? Các ngươi là ai? Trói ta tới nơi này làm gì?" Lòng Hàn Thị tràn đầy nghi vấn. Nam tử khinh thường nhìn mụ.

"Ta là phu nhân Hộ Bộ Thượng Thư, các ngươi mau thả người ra, nếu không lão gia ta biết, sẽ bắt toàn bộ các ngươi lại chém đầu." Hàn Thị phô trương thanh thế đe dọa.

Nam tử làm bộ rất sợ hãi, ngồi xổm xuống: "Hộ Bộ Thượng Thư, ta rất sợ đó nha."

Bỗng dưng, hắn đổi vẻ mặt xem thường, vỗ vỗ gương mặt già nua sưng húp của mụ: "Ta khuyên ngươi thức thời, đàng hoàng ngồi đó, đừng làm gia gia ta phát bực, lúc ấy ngươi nhất định nếm mùi đau khổ."

Dứt lời đứng dậy rời đi, cánh cửa phòng nặng nề đóng kín. Lúc này Hàn Thị mới nhớ tới, Minh Châu cùng Khương mama không có ở đấy, vội vàng bò dậy, lảo đảo nhào tới cửa, lớn tiếng hô: "Con gái ta đâu? Các người đem Minh Châu đi đâu rồi?"

Ngoài cửa có người nói: "Ngươi không cần lo lắng cho con gái mình đâu, có huynh đệ chúng ta hầu hạ cô ta rồi, bảo đảm hầu hạ cô ta sung sướng..."

Hàn Thị kinh hãi, dùng sức đập cửa, khóc la: "Đám súc sinh các người, không được chạm vào Minh Châu, bằng không, Hàn Thu Nguyệt ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi..."

"Còn ồn ào nữa, ta để cho mấy con chó đực vào hầu hạ ngươi."

Người ngoài cửa uy hiếp. Hàn Thị bị dọa im bặt, vừa nghĩ tới Minh Châu sẽ bị những tên cẩu tặc này sỉ nhục, mụ đau đớn hận không thể đâm chết bọn chúng.

Mụ khóc lớn: "Ta đã gây ra nghiệp chướng gì vậy?"

Ninh Hòa đường. Lâm Lan mệt mỏi tựa vào ghế nghỉ ngơi, Ngân Liễu quan tâm, nói: "Nhị thiếu phu nhân, người đi nghỉ đi, chỗ này đã có nô tỳ coi chừng, nếu có chuyện gì, nô tỳ sẽ chạy đi báo cho người."

Lâm Lan nặng nề thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu, bệnh lão thái thái thành như vậy, nàng thân là cháu dâu, lại là đại phu, làm sao có thể rời đi? Không phải nàng muốn hiếu thuận, mà vì danh tiếng bản thân. Lúc trước mải xem kịch, không nghĩ tới chuyện phát sinh tới mức này, giải quyết chuyện này thật không dễ dàng chút nào.

"Nhị thiếu gia đâu?" Lâm Lan hỏi.

Vẻ mặt Ngân Liễu u buồn, muốn nói lại thôi.

"Mau nói." Lâm Lan giục.

Ngân Liễu ấp a ấp úng nói: "Nhị thiếu gia,.. người ngồi một mình trong phòng uống rượu, sắc mặt khó coi dọa người, không ai dám vào khuyên."

Lâm Lan trầm mặc một hồi, thở dài: "Cứ để cho chàng uống, đi gọi Ngọc Dung cùng Như Ý vào hầu hạ."

Minh Doãn đợi nhiều năm như vậy, hôm nay cuối cùng thấy ác nhân bị trừng phạt, nhận được báo ứng, vốn nên thoải mái uống một chén, nhưng nàng biết, Minh Doãn uống rượu không phải vì cao hứng, mà là khổ sở, vô cùng khổ sở, đáng tiếc, hiện tại nàng không đi được, nếu không sẽ cùng hắn uống vài chén.

Lý Minh Tắc thật vất vả mới khuyên được phụ thân rời đi, bản thân ở lại Tây Sương phòng trông coi, mặc dù cả người mệt rã rời nhưng không hề buồn ngủ. Đinh Nhược Nghiên đẩy cửa đi vào, trên tay bưng một khay đồ ăn.

Lý Minh Tắc nghe thấy tiếng vang, ngẩng đầu lên, là Nhược Nghiên, hắn cất giọng khàn khàn nói: "Sao nàng còn chưa đi nghỉ?"

Đinh Nhược Nghiên để khay xuống, bưng một chén cháo tổ yến cho Minh Tắc, ôn nhu nói: "Ăn một chút đi, bệnh của bà nội không phải ngày một ngày hai có thể tốt, đừng để mình bị ốm."

Lý Minh Tắc nghe những lời ôn nhu của nàng, trong mắt không khỏi dâng lên một tầng hơi nước mỏng, hắn nhận lấy chén cháo tổ yến đặt sang một bên, cầm tay Nhược Nghiên, thống khổ cất tiếng: "Nhược Nghiên, thật xin lỗi, để cho nàng phải thấy những chuyện như vậy, thật sự quá sức chịu đựng của nàng."

Đinh Nhược Nghiên không nói gì, đích xác là quá mức chịu nổi, nhưng, những thứ này có quan hệ gì với Minh Tắc? Nàng quan tâm là Minh Tắc, thân là con mà phải trơ mắt nhìn cha mẹ trở mặt, mẹ hắn tuy ác độc nhưng rốt cuộc vẫn là máu mủ tình thâm, Minh Tắc tuy có nhiều điểm không tốt, không thong dong trầm tĩnh như Minh Doãn, không tài hoa hơn người như Minh Doãn, nhưng khi thấy nỗi thống khố của hắn, nước mắt của hắn, đau đớn của hắn thì nàng đau lòng, lần đầu tiên, cảm thấy trái tim mình đau đớn.

"Minh Tắc, đây không phải là lỗi của anh, anh đừng quá khổ sở, người làm sai thì phải chịu trừng phạt." Đinh Nhược Nghiên nói.

Minh Tắc ảm đạm: "Ta biết, nhưng dù gì bọn họ cũng là cha mẹ ta, ta vốn định đi gặp nhị đệ, trấn an đệ ấy, những... Ta thật không biết nên nói với đệ ấy điều gì, ta thật sự không còn mặt mũi nào."

Nhược Nghiên lặng yên hồi lâu, nói: "Nhị đệ không phải là người không phân biệt đúng sai, nhưng là, nên để cho nhị đệ có không gian riêng một thời gian, tôi đã để cho Hồng Thường đi sắp xếp quần áo cho mẫu thân và muội muội, còn chuẩn bị thêm một chút đồ trang sức, chúng ta cũng chỉ làm được như vậy."

Nhược Nghiên cúi đầu nói. Minh Tắc khổ sở gật đầu: "Cảm ơn nàng, nàng đi nghỉ sớm đi, thân thể nàng vốn không được tốt lắm."

Nhược Nghiên nhẹ nhàng mỉm cười: "Tôi không sao, anh uống chén cháo này đi, sau đó nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi đưa cho đệ muội cùng Chúc mama chút đồ ăn, hai người họ còn mệt và bận rộn hơn tôi."

Chúc mama nhìn lão thái thái suy sụp, không nhịn được gạt lệ. Ban đầu vốn cao hứng tới kinh thành, hôm nay... Sợ là khó mà trở về được quê hương.

"Chúc mama, đại tẩu đưa đồ ăn khuya tới, bà mau ăn đi." Lâm Lan nhẹ giọng nói.

Chúc mama lau nước mắt, thổn thức: "Lão nô ăn không vào, lão thái thái như thế này, lão nô..."

Mặc dù Lâm Lan không có hảo cảm với lão thái thái nhưng lại có vài phần tôn kính với Chúc mama, Chúc mama phúc hậu, không giống ác nô Khương mama, không biết đúng sai, giúp đỡ chủ tử làm chuyện nham hiểm,Chúc mama ba phen mấy bận vì nàng giải vây, phần nhân tình này, nàng luôn ghi tạc trong lòng.

"Chúc mama, bà phải giữ gìn thân thể mình, trên dưới trong phủ này chỉ có bà là hiểu lão thái thái nhất, cũng chỉ có bà hầu hạ chu đáo nhất, nếu lão thái thái khỏe lên mà bà lại bị ốm thì ai sẽ chăm sóc lão thái thái đây?" Lâm Lan khuyên bảo.

Chúc mama nói: "Nhị thiếu phu nhân, lão nô vẫn biết người tâm địa thiện lương, bản tính thuần hậu..." Lâm Lan yên lặng, lời này bà chỉ đúng phân nửa, Lâm Lan nàng thiện lương là đối với người tốt, nếu là kẻ ác độc, nàng tuyệt đối sẽ không nương làm, cần bao nhiêu tàn nhẫn thì có bây nhiêu.

"Lão nô dám thề với trời, lão thái thái thật sự không biết nội tình năm đó, nếu sớm biết, đánh chết cũng không cho lão gia đi lừa Diệp Thị, lão thái thái chán ghét Diệp gia, chán ghét Diệp Thị, hoàn toàn là vì nghe lời nói một phía của lão gia, cho là Diệp Thị dùng thủ đoạn thi tiện bức lão gia bỏ vợ, nhị thiếu phu nhân, người hãy giải thích với nhị thiếu gia, lão thái thái không phải là có lòng..." Chúc mama năn nỉ.

Lâm Lan mỉm cười: "Chúc mama không cần lo lắng, nhị thiếu gia hiểu."

Mặc dù lão thái thái là bị lừa gạt, nhưng không thể nói bà không sai, tạo thành cục diện hôm nay, bà ấy cũng có một phần trách nhiệm, chuyện lúc trước không đề cập tới, chỉ nói hậu sự, bà luôn tự xưng là công chính nghiêm minh, nhưng bà nghiêm minh cái gì? Công chính chỗ nào? Bà ấy biết rõ hành vi của Hàn Thị, biết rõ Hàn Thị hãm hại Minh Doãn nhưng tại sao không ngăn cản? Không ngăn cản chính là dung túng, vì thế Hàn Thị mới có thể không hề kiêng sợ làm làm tới.

Tuy nói Hàn Thị mở mồm cay nghiệt nhưng lời mụ mắng cũng có mấy phần đạo lý, ăn của Diệp gia, dùng đồ của Diệp gia, ở nhà Diệp gia, tại sao lại xem thường Diệp gia, dùng một chút cũng là dùng, mà bà không những không biết điều còn khinh bỉ người ta, dùng hai chữ vô sỉ để hình dung cũng không quá đáng.

Tiếng trống canh ba vang lên, Chúc mama lớn tưởi, cuối cùng không chịu được, dưới sự khuyên bảo của Lâm Lan, về phòng nghỉ ngơi. Lâm Lan bảo Ngân Liễu đi ngủ, Ngân Liễu không chịu, Lâm Lan nói: "Đêm nay là thời điểm khó khăn nhất, vô luận thế nào ta cũng phải tự trông coi, khi lão thái thái khá hơn rồi, chúng ta thay phiên nhau nghỉ ngơi."

Lúc này Ngân Liễu mới ngả xuống ghế tạm nghỉ.

Một mình Lâm Lan yên lặng trước giường, ánh nến bên bàn u ám, giống như tính mạng lão thái thái, yếu ớt có thể biến mất bất kỳ lúc nào.

Thật ra thì nàng rất muốn biết tâm tình lúc ấy của lão thái thái là gì, tức giận? Hay xấu hổ? Đáng tiếc nàng vĩnh viễn sẽ không thể biết được, bởi vì nàng rất rõ ràng, mặc dù lão thái thái tỉnh nhưng cũng không nói được nữa.

Đột nhiên, một bóng người tới bên nàng, Lâm Lan không cần quay đầu cũng biết là ai tới, bởi vì nàng nghe thấy mùi rượu nồng nặc.

Đọc truyện chữ Full