Cơn đau bụng đứt quãng từ sáng sớm tới buổi tối, Đinh Nhược Nghiên là một người sống nội tâm, cho đù đau chịu không được cũng chỉ xấu hổ rên rỉ, tiếng rên mỗi lúc một dồn dập, trán nàng vã mồ hôi như tắm.
"Nhị thiếu phu nhân, thế nào rồi? Sắp sinh chưa?" Đinh phu nhân nhìn nữ nhi bị tội như thế, thương yêu không dứt, thỉnh thoảng hỏi thăm Lâm Lan.
Trong lòng Lâm Lan cũng có chút bận tâm, đã một ngày rồi, khoảng cách đau bụng sinh của Đinh Nhược Nghiên càng lúc càng ngắn, đau càng thêm lợi hại, nhưng cửa mình mới chỉ mở hai đốt ngón tay, tiếp tục như vậy, chỉ sợ đến thời khắc mấu chốt, Đinh Nhược Nghiên có thể chống đỡ nổi không.
"Đinh phu nhân bình tĩnh chớ nóng, tình hình đại tẩu vẫn ổn, chẳng qua là vấn đề thời gian." Lâm Lan ứng phó Đinh phu nhân, phân phó Diêu mama: "Lấy miếng nhân sâm để đại thiếu phu nhân ngậm."
Đinh phu nhân ngồi ở bên giường nắm chặt tay Nhược Nghiên, không nhịn được oán trách: "Minh Tắc làm sao đến giờ còn chưa về? Lão bà của mình sắp sinh con, nó còn ở chỗ nào chậm trễ vậy, đều nói nam nhân không có tim không có phổi, ta xem nó đúng là không đáng tin cậy..."
Đinh Nhược Nghiên đau quá, cố gắng thì thào: "Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, là em bé ra đời sớm, Minh Tắc làm sao biết..."
Đinh phu nhân bực tức nói: "Con chỉ toàn nói giúp nó, không biết con coi trọng nó ở điểm gì."
Trong phòng sinh có không ít hạ nhân, Đinh phu nhân nói thẳng ra như thế khiến tất cả mọi người cảm thấy rất lúng túng. Từ lúc Lý phủ bị tịch thu về sau, Đinh phu nhân vô cùng chướng mắt Lý gia, hôm nay nhị thiếu gia thăng quan, mà đại thiếu gia vẫn tay trắng, sự so sánh này khiến Đinh phu nhân càng thêm gấp gáp, mỗi lần tới đây, không phải là quở trách đại thiếu gia vô dụng thì lại trách cứ đại thiếu phu nhân không có mắt nhìn người.
Đinh Nhược Nghiên như đang ở hỏa ngục, khổ không thể tả, mẫu thân còn ở bên cạnh nói mát, khiến một phòng hạ nhân chế giễu, nàng tức đỏ mặt. Lâm Lan nhíu mày. Vị Đinh phu nhân này thật sự làm cho người ta chán ghét rồi, ngại bần yêu phú cũng không biết chọn lúc, nữ nhi đau muốn chết lại chỉ biết trách cứ con mình.
"Đinh phu nhân, lúc này nói những lời này sợ là không tốt cho sản phụ. Tâm tình rất quan trọng, Hơn nữa, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, phong thủy luân chuyển. Không ai mãi mãi hèn kém! Nói không chừng tương lai, bà còn phải dựa vào chàng con rể không vừa mắt bà bây giờ." Lâm Lan không mặn không nhạt nói.
Lâm Lan nói lời này là có căn cứ. Đinh đại nhân mặc dù không phải là nhân vật trọng yếu đảng Thái tử, nhưng rất rõ ràng là thuộc đảng Thái tử. Vị trí Thái tử này ngồi không vững, đợi tứ Hoàng tử thượng vị, tiền đồ Đinh đại nhân sẽ chấm dứt. Mà Minh Tắc có Minh Doãn giúp đỡ, một lần nữa nhập sĩ chẳng qua là vấn đề sớm hay muộn thôi. Hiện tại Đinh phu nhân ghét bỏ Minh Tắc, tương lai sẽ chỉ khiến chính mình khó xử, bất quá, người như thế, chỉ sợ da mặt dày không biết xấu hổ. Sắc mặt Đinh phu nhân trầm xuống, đang muốn phản bác lời nói của Lâm Lan...
Đinh Nhược Nghiên thở hổn hển, buông tay mẫu thân, khó nhọc nói: "Con một chốc không thể sinh được, mẫu thân cứ về trước đi."
"Con thế này, mẹ sao yên tâm trở về?" Đinh phu nhân thấy nữ nhi sinh khí, vội nói: "Ta không nói nữa là được chứ gì?"
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại là oán thầm xem thường: Minh Tắc hèn kém, có thể có bao nhiêu tiền đồ, hừ! Dựa vào nó? Còn không bằng dựa vào cây cột nhà còn đáng tin hơn.
Đêm dần buông xuống, trên dưới Lý phủ, dây thần kinh ai nấy đều căng thẳng, một khắc cũng không dám thư giãn, trong lòng nghĩ, ánh mắt không tự chủ đều nhìn về Vi Vũ các ở phía đông nam Lý phủ, cầu nguyện đại thiếu phu nhân có thể bình an sinh hạ tiểu thiếu gia hoặc là tiểu thư.
Lý Minh Doãn cũng cơ hồ một đêm không có chợp mắt, hắn tin tưởng y thuật Lâm Lan, chẳng qua là đau lòng Lâm Lan cực khổ, Nhược Nghiên cực khổ khiến hắn không khỏi sinh ra một tia sợ hãi với việc sinh em bé, vạn nhất tới lúc Lâm Lan sinh cũng khổ sở như thế, hắn thà không có con. Bên này vẫn chưa có tin tức nhưng thời gian lên triều đã tới, Lý Minh Doãn không thể làm gì khác hơn là dặn dò Đông Tử, có tin tức lập tức đi Hộ bộ báo cho hắn biết.
Một ngày mới lại bắt đầu, nhưng thống khổ còn chưa kết thúc. "Đại tẩu, tẩu dùng sức đi, án theo phương pháp hít thở mà ta nói, chúng ta kiên trì một chút, em bé rất nhanh có thể đi ra ngoài."
Lâm Lan mỉm cười, cầm khăn sạch lau mồ hôi cho Nhược Nghiên, giờ phút này Đinh Nhược Nghiên như mò được dưới nước lên, cả người ướt đẫm, Lâm Lan nhìn đau lòng, khích lệ nói.
Đinh Nhược Nghiên không còn sức động mí mắt, thật hoài nghi mình có thể kiên trì đến một khắc cuối cùng hay không. "Minh Tắc đâu? Chàng về chưa?"
Đinh Nhược Nghiên gầy yếu vô lực hỏi.
Diêu mama đưa lên một bát súp: "Nhị thiếu phu nhân, súp đây ạ."
Lâm Lan nhận lấy bát súp, Hồng Thường lập tức đỡ đại thiếu phu nhân đậy, để đại thiếu phu nhân tựa trong ngực mình.
"Đại ca hiện tại nhất định ở trên đường rồi, ta đã phái lão Ngô đi bến tàu chờ, tẩu yên tâm chờ, có ta ở đây, tẩu không cần sợ gì cả, hiện tại khoảng cách đau bụng sinh mỗi lúc một ngắn, thừa dịp lúc này không đau, mau uống chút súp. Như thế mới có khí lực." Lâm Lan ôn tồn khuyên, đút từng muỗng nhỏ cho nàng.
Sắc trời dần sáng, thuyền bè vào kênh đào mỗi lúc một nhiều, một chiếc tàu từ hướng nam tới cập bến tàu, người cầm lái buộc lại dây thừng, hướng trong khoang thuyền hô to: "Khách quan, đã cập bến kinh thành."
Không bao lâu, trong khoang thuyền đi ra một thanh niên thân trắng thuần bông mặt mũi thanh tú, cặp mắt vốn trầm tĩnh, giờ phút này nhìn tấm bia đá bên bờ khắc chữ "Kinh tân độ khẩu"* thì vui mừng vô hạn. Hắn quay lại khoang thuyền xách bao quần áo đi ra ngoài, cho chủ thuyền một tấm ngân phiếu cùng đĩnh bạc vụn, sải bước lên bờ.
(*Kinh tân độ khẩu: Bến tàu kinh thành)
Rốt cục trở lại, không nghĩ tới chuyến đi này một mạch ba bốn tháng, vốn hậu sự bà nội rất nhanh có thể làm thỏa đáng, hắn rất nhanh là có thể trở về kinh, ai ngờ, đại bá phụ lắm chiêu, một lát ngại phần mộ lão thái thái không đủ khí phái, một lát thì nói năm nay trùng năm cầm tinh của lão thái thái, tốt nhất là đợi đến sang năm tái nhập đất, tóm lại là rào đón một chữ "ngâm", ngâm có ích lợi gì?
Hậu sự lão thái thái làm chưa xong, Lý Minh Tắc không thể trở về kinh! Nghĩ tới Nhược Nghiên mang bầu, Lý Minh Tắc ngủ không nổi, cho nên cuối cùng, Lý Minh Tắc chỉ có thể thỏa hiệp, phần đất đai của hắn tùy đại bá phụ chịu trách nhiệm trồng trọt, phần của nhị đệ tùy nhà tam thúc phụ chịu trách nhiệm. Đại bá phụ lúc này mới thuận thuận lợi lợi làm hậu sự lão thái thái, hắn xong việc, liền thúc ngựa không ngừng trở về, chỉ sợ không kịp lúc đứa bé ra đời, thời khắc trọng yếu như vậy, hắn không thể ở bên cạnh Nhược Nghiên, sẽ là tiếc nuối chung thân của hắn, đây chính là đứa con đầu tiên của bọn họ. Nghĩ tới đây, Lý Minh Tắc không khỏi bước nhanh hơn.
"Đại thiếu gia... Đại thiếu gia... " Trong đám người có người cao giọng la lên.
Lý Minh Tắc theo bản năng ngẩng đầu, ánh mắt tìm tòi trong đám người, mặc dù hắn không thể xác định là có phải đang gọi hắn không.
Là lão Ngô, Lý Minh Tắc nhìn thấy, liền đưa tay lên vẫy vẫy gọi lão Ngô tới gần.
"Đại thiếu gia, ngài đã về." Lão Ngô mặt mày hớn hở.
"Lão Ngô, làm sao ông biết hôm nay ta về." Lý Minh Tắc buồn bực nói, mặc dù trước khi hắn lên đường có viết thư về nhà, nhưng hắn cho là, tốc độ bưu dịch đưa thư không thể nhanh hơn hắn.
Lão Ngô lúc này mới nghiêm mặt nói: "Lão nô nào biết rằng đại thiếu gia hôm nay sẽ trở về, là nhị thiếu phu nhân phân phó lão nô tới nơi này đợi đại thiếu gia, bởi vì đại thiếu phu nhân sắp sinh rồi."
Tâm Lý Minh Tắc thót lên tới cổ họng, kinh ngạc: "Đại thiếu phu nhân sắp sinh, từ lúc nào?"
"Ngày hôm qua, ngày hôm qua đại thiếu phu nhân bắt đầu đau bụng rồi, lúc này, nói không chừng em bé đã ra đời."
Lão Ngô suy đoán nói, vợ của ông cùng hai đứa con dâu không tới một ngày đã thuận lợi sinh con ra, bây giờ ông ra cửa cũng đã một ngày một đêm rồi.
Lý Minh Tắc đem bao quần áo vứt cho lão Ngô, gấp giọng hỏi: "Xe ngựa đâu?"
Lão Ngô đang cầm bao quần áo, nhìn phía trước chép miệng: "Đang ở bên đó."
Lý Minh Tắc không nói hai lời, chạy đi hướng xe ngựa. Lão Ngô sửng sốt một chút, đuổi theo: "Đại thiếu gia, ngài đi chậm thôi."
Lý Minh Tắc đến trước xe ngựa, lấy bộ dây kéo ra: "Lão Ngô, ta phi ngựa về trước, ông tự nghĩ cách trở về. Trong bao quần áo có bạc."
Lý Minh Tắc vừa nói vừa lên ngựa, hai chân kẹp lấy, vung roi lên: "Đi..."
Bạch mã tung bốn vó chạy thật nhanh. Lão Ngô ngây ngốc nhìn cỗ xe trụi lủi, thế này bảo ông về thế nào? Chẳng lẽ lấy tay kéo về? Đường đâu có gần! Lý Minh Tắc dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Lý phủ, dọc theo đường đi đụng vào mấy người bán hàng rong, hắn chẳng quan tâm chịu nhận lỗi, chỉ ném cho người bán hàng rong một thỏi bạc rồi phi tiếp. Lý Minh Tắc phi thân xuống ngựa, sải bước đi vào trong phủ, lão Trương gác cổng thấy đại thiếu gia trở lại, vui mừng chào hỏi: "Đại thiếu gia, ngài đã về."
"Đại thiếu phu nhân sinh chưa?" Lý Minh Tắc mở miệng liền hỏi.
"Vẫn chưa! Đại thiếu phu nhân chịu tội cũng khá lâu rồi..." Lão Trương cảm khái.
Thần sắc Lý Minh Tắc càng thêm ngưng trọng, cơ hồ là chạy như bay tới Vi Vũ các. Lý Minh Tắc đi gấp, ở cửa thuỳ hoa đụng phải một người, Lý Minh Tắc thiếu chút nữa ngã xuống, người nọ thì đã ngã văng ra xa.
"Người nào đấy... Không có mắt à?" Người nọ vuốt cái mông, nhe răng nhếch miệng mắng.
Lý Minh Tắc đang gấp, tức giận ngó nhìn người cản đường hắn.
"Người nào kia, là hạ nhân làm việc sao?" Nhìn người này tục khí, Lý Minh Tắc nhíu mày trầm giọng hỏi.
Mắt thấy Diêu Kim Hoa cùng đại thiếu gia đụng vào nhau, Như Ý trợn mắt há mồm, nghe thấy câu hỏi của đại thiếu gia, đang muốn đáp lại, lại thấy Diêu Kim Hoa lục cục bò dậy, ba bước vọt tới trước mặt đại thiếu gia, chỉ vào lỗ mũi đại thiếu gia, hung hăng: "Ngươi hỏi ta là hạ nhân làm việc sao? Ta còn muốn hỏi ngươi là người làm việc ở đâu, đây là nội viện, ngươi là một đại nam nhân có thể tùy tiện xông vào? Mắt mũi không biết để đâu, chờ ta nói cho dì nhỏ ta biết, nhất định cách chức ngươi, cắt tiền tiêu hàng tháng, đuổi ngươi ra khỏi phủ."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 294: Ba mươi năm Hà Tây
Chương 294: Ba mươi năm Hà Tây