"Lý tiểu thư, không có bằng chứng, cô cũng không thể nói như vậy. Tôi có thể hiểu tâm trạng của cô khi mất đi chiếc nhẫn quan trọng như vậy, nhưng cái tiểu cô nương này có lòng tốt giúp cô lấy lại túi xách, hơn nữa cô căn bản cũng không xác định được chắc chắn là cô ấy lấy hay không...... Mà hoài nghi chỉ trích người khác như vậy, cũng không được tốt lắm đâu."
Vị cảnh sát trẻ tuổi vóc dáng cao lớn kia thoạt nhìn thập phần trấn định, tựa hồ gặp được nhiều trường hợp như vậy, chuyển hướng Hàn Mộ Vi, "Như vậy đi, các người cùng chúng ta đến đồn cảnh sát một chút để lấy khẩu cung, thuận tiện...... Cùng nhau xem lại camera theo dõi ở gần đó."
Vị cảnh sát chie vào camera theo dõi cách ở đó không xa, nói: "tôi đoán, nếu nhẫn thật sự không thấy, vậy rất có khả năng còn đang ở trên người của tên trộm kia...... Sau khi xác nhận được ngoại hình của tên trộm, cảnh sát chúng tôi sẽ nhanh chóng triển khai hành động, mau chóng giúp Lý tiểu thư tìm được chiếc nhẫn bị mất đi đem trở về."
Hàn Mộ Vi không tỏ ý kiến gật gật đầu.
Nữ tử áo đỏ nhìn vị cảnh sát, muốn nói lại thôi, không biết vì sao, ánh mắt lại có vài phần lo lắng.
Hiện tại không có người cô ta hiện tại chính là người bị hại, liền tính tra xét từ camera theo dõi, cũng tuyệt đối tìm không thấy nhẫn. Bởi vì cô ta không hề mang chiếc nhẫn đó đem ra ngoài.
Nhẫn thật sự là hôm qua cô ta được vị hôn phu mình cầu hôn không hề sai, nhưng tối hôm qua sau khi đã đồng ý lời cầu hôn, lại cùng chị em đi hộp đêm chơi bời suốt một đêm, đến hôm sau vừa tỉnh lại, cái chiếc nhẫn kim cương đính hôn trị giá hai mươi vạn kia cũng đã không nhìn thấy tăm hơi đâu cả......
Cô ta sợ đến muốn chết, không biết nên như thế nào với vị hôn phu đã cầu hôn kình, hơn nữa tối hôm qua chơi bời đến phóng túng như vậy, cô ta cũng căn bản cũng không dám để cho vị hôn phu của mình biết......
Đang trong lúc chưa hồn hoàn, cô ta lại bị cướp túi xách......
Sau khi bị cướp mất túi xách, cô ta ngay lúc đầu còn hoảng loạn, nhưng thực mau cô ta lại cảm thấy đó là điều may mắn. Bởi vì, như vậy cô ta liền có một lý do quang minh chính đại, có thể nói với vị hôn phu của mình một cách hợp tình hợp lí mà sẽ không bị nghi ngờ, nhẫn để ở trong túi,túi lại bị tên trộm kia cướp mất không tìm được......
Lại không nghĩ rằng, Hàn Mộ Vi đã giúp cô ta lấy cái túi xách trở về lại.
Lý tiểu thư vẫn luôn tình thế cấp bách, nhìn đến Hàn Mộ Vi chỉ là một tiểu cô nương học cao trung, cảm thấy nếu tiểu cô nương này bị vu oan cũng chỉ có thể đem khổ nuốt xuống mà không thể nói lại gì được, cô ta liền nghĩ đem chuyện chiếc nhẫn kim cương kia bị mất đổ hết lên đầu Hàn Mộ Vi!
Hơn nữa, nhìn đồng phụ trên người Hàn Mộ Vi đang mặc, là trường Giang Thành Nhất Trung nổi tiếng ở lân cận đây. Cô ta thường nghe nói, Giang Thành Nhất Trung đều là cậu ấm cô chiêu, chỉ có số ít gia cảnh sống khác biệt thôi
Nếu vận dụng tốt lời nói, nói không chừng tiểu cô nương gia cảnh không tồi này, mà cha của tiểu cô nương này khẳng định sẽ không để tiểu cô nương nhận lấy thanh danh"Ăn trộm", nói không chừng sẽ còn bồi thường lại cho cô ta hai mươi vạn thì sao......
Ôm ý nghĩ như vậy, nữ tử áo đỏ nháy mắt đã đi xuống quyết định, nhất định phải bám trụ Hàn Mộ Vi!
Lại không có nghĩ đến, cảnh sát nói muốn xem xét camera theo dõi......
Lỡ như sau khi xem camera theo dõi xong chưng thực những lời của tiểu cô nương, kế hoạch của cô ta liền ngâm nước nóng......
Bất quá......
Nữ tử áo đỏ nhìn camera gắn bên ngoài hẻm nhỏ, nghĩ nghĩ, tên ăm trộm kia ngay từ đầu lựa chọn con hẻm này để bỏ túi xách, khẳng định là bởi vì con hẻm nhỏ này không thể quan sát được. Camera theo dõi nếu như có thể quay lại được, cũng là mờ nhạt không thể nhìn thấy rõ ràng......
Lại không như vậy chột dạ, đúng lý hợp tình mà đi theo bọn họ đi đến đồn cảnh sát.
Đi tra xét theo dõi, quả nhiên như thế, kia ăn trộm có kinh nghiệm, căn bản là không để cho camera theo dõi thấy được rõ ràng mặt mình, chỉ có một bóng dáng, ngay cả hắn tiến vào hẻm nhỏ rồi sau đó xảy ra cái gì cũng không thể xem được.
Chỉ thấy tên ăn trộm cầm một cái túi xách màu hồng đi vào hẻm, một lát sau, Hàn Mộ Vi cũng xuất hiện trước cửa con hẻm......
Lại một lát sau, Hàn Mộ Vi cầm lấy túi, một lần nữa rời đi, hướng quảng trường phương diện đi đến.
Năm phút đồng hồ sau, tên trộm đang cố che dấu mặt mũi bầm dập sức lực cũng không có, chống đỡ dựa tường đi khỏi phạm vi theo dõi......
Hai vị cảnh sát kia nhìn thấy một màn như vậy, nhịn không được mà cùng liếc nhìn về phía Hàn Mộ Vi. Tiểu cô nương mặt không đổi sắc, nhìn nữ tử áo đỏ liếc mắt một cái, không tiếng động mà cười một chút.
- ------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếu Tướng Đại Nhân, Sủng Nhẹ Một Chút!
Chương 105: Xem theo dõi
Chương 105: Xem theo dõi