Đây là lần đầu tiên Tiểu Bao Tử lại cảm thấy do dự, "Chủ nhân, việc này quá nguy hiểm, nếu không hay là chúng ta trốn ở nơi nào gần đó trước đã, xác định được đám người đó hiện tại đang ở đây đã là tốt lắm rồi...... Em thấy bọn họ tạm thời cũng sẽ không làm việc gì bất lợi với Chu Quân Hào đâu."
Hàn Mộ Vi có chút bất ngờ, "Tiểu Bao Tử, đây là lần tiên ngươi khuyên ta không nên đi làm chuyện này......"
Tiểu Bao Tử dừng một chút, "Chủ nhân, Tiểu Bao Tử cần thiết phải đảm bảo an toàn cho chủ nhân người!"
Hàn Mộ Vi suy nghĩ một chút, "Lời nói ngươi nói quả thật đúng là không sai, ta một người lực lượng quá nhỏ bé, cho dù có sử dụng đến chính nghĩa giá trị cũng không chắc chắn được có thể đánh bại được bọn họ, ngược lại có thể còn làm lãng phí đi thời gian sử dụng chính nghĩa giá trị, còn bị rơi vào trong tay của bọn họ...... Đến lúc đó nghĩ cách đến tìm được cứu viện lại càng khó hơn nữa."
Hàn Mộ Vi tuy rằng muốn cứu người, lại không muốn giống những người uổng cho có tinh thần trượng nghĩa nhừn lại không biết phân tích tình huống lại hấp tấp liền mạo muội hành động dại dột, suy nghĩ của Tiểu Bao Tử rất đúng đắn, trước mắt việc cô có thể làm đó là không để cho những người đó đi khỏi nơi này, và xác định được vị trí chính xác của bọn họ, sau khi Đoạn Thần Kiệt báo cho cảnh sát rồi,chỉ địa điểm cho cảnh sát, làm cảnh sát xử lý tốt chuyện này.
Nếu như đám người đó chỉ khoảng hai ba người thì cô còn có chút cơ hội chống lại, nhưng hiện tại đối phương lại có đến mười mấy người, cô căn bản là không thể nào chống lại đám người đó được.
Hàn Mộ Vi gật gật đầu, dưới sự chỉ thị của Tiểu Bao Tử mà đi đến sơn động đằng kia, rồi nấp vào phía sau một tảng đá lớn cạnh bên cửa sơn động, không dám phát ra một tiếng động nhỏ nào,im lặng chờ đợi.
Cô vốn là đang muốn đợi cảnh sát đến đây, nhưng lại không nghĩ rằng, cô chưa chờ được cảnh sát đến, lại đã gặp được mặt Đoạn Thần Kiệt trước rồi!
Một người đàn ông cao to bắt lấy Đoạn Thần Kiệt dẫn đến đây, Nhìn Đoạn Thần Kiệt hung hăng dùng sức đá vào một chân của cậu ta, họng súng đen ngòm đang trực tiếp chỉa vào Đoạn Thần Kiệt bị đá đến quỳ rạp xuống đất!
"Lão đại! Tiểu tử này thấy được, còn muốn báo cảnh sát!!"
Một người đàn ông bên tay trái có xăm hình Thanh Long từ trong cửa động đi ra ngoài đi đến trước mặt Đoạn Thần Kiệt, nhíu này lại, "Báo cảnh sát? Sao lại thế này?"
"Vừa nãy chúng ta không phải đi tìm cái tên tiểu tử kia sao? Không tìm được, ngược lại gặp tiểu tử này, tiểu tử này cũng không biết từ chỗ nào biết được việc chúng ta bắt người vừa nãy, lại còn gọi điện báo cảnh sát...... Em liền bắt nó mang về đây! Lão đại, tiểu tử này cũng dám báo cảnh sát, có nên giải quyết nó luôn hay không!"
Người đàn ông được gọi là lão đại nheo mắt lại, một tay nắm lấy cằm của Đoạn Thần Kiệt nâng lân, khóe miệng Đoạn Thần Kiệt đã bị tạo nên vết thương, đối diện với ánh mắt của hắn ta, thế nhưng một chút cũng đều có có sự sợ hãi, ngược lại còn mang theo ý hận và phẫn nộ, "Các người dám giết tôi! Biết rõ nhà tôi là ai không?!"
Người đàn ông kia lại cười mà hỏi, "Nhà ai? Tiểu tử, nhà ngươi rất lợi hại?"
Một chút cũng không sợ hãi mà cầm lấy con dao nhỏ ra, trong đó Đoạn Thần Kiệt đang trừng mắt nhìn hắn ta, người đàn ông lục soát kiểm tra ở trên người cậu ta, lúc lục soát bóp tiền của cậu ta,đã tìm thấy được chính minh thư,nhanh chóng xác định được thân phận của Đoạn Thần Kiệt.
"Đoạn Thần Kiệt? Đoạn? Ha ha......"
Người đàn ông cười khẽ, lấy bóp tiền vỗ vỗ vào mặt của Đoạn Thần Kiệt: "Không tồi, hoá ra là một món hàng đáng giá!"
"Tiểu tử, mày nên cảm thấy may mắn là người của Đoạn gia...... mày còn có ích với tao, có thể cho mày sống lâu được thêm mấy ngày! Hừ." Người đàn ông cười xong, đôi mắt một lần nữa nheo lại, đem bóp tiền ném cho tên tiểu đệ kia, "Làm được không tệ, thưởng cho mày!"
Trong bóp tiền còn có một sấp tiền mặt thật dày, làm cho tên tiểu đệ kia mặt mày hớn hở, "Cảm ơn lão đại!"
Tên tiểu đệ kia nhanh chóng đem bóp tiền cất vào trong túi của mình, nói: "Lão đại, tiểu tử này đã báo cảnh sát, chúng ta hay là nên rút lui trước được hay không?"
Người đàn ông kia gật gật đầu đồng ý, nghĩ đến cái người đã chạy thoát kia, trong giọng nói lại có chút phẫn nộ: "Để cho thằng nhãi kia sống thêm mấy ngày nữa! Hừ, chờ việc này qua đi, tao tuyệt đối không tha cho nó! Triệu tập tất cả các anh em, rút lui!"
Hàn Mộ Vi nhìn thấy Đoạn Thần Kiệt,trong nháy mắt hơi thở không nhin được mà cứng lại, lại nghe đến việc cậu ta đã báo án cho cảnh sát rồi, xem như có thể thở phào nhẹ nhõm được một ít.
- ------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếu Tướng Đại Nhân, Sủng Nhẹ Một Chút!
Chương 192: Đoạn Thần Kiệt bị trảo
Chương 192: Đoạn Thần Kiệt bị trảo