Đồng tử của Kim lão đại hơi co lại, lần đầu tiên, ở trong lòng hắn ta lại sinh ra một loại cảm xúc hoảng loạn. Hắn ta vốn tưởng rằng đời này đã coi sống chết ở bên ngoài suy nghĩ của mình, dù cho có bị cảnh sát bắt thì thế nào, bọn họ có thể lấy hắn ta thế nào?
Nhiều nhất còn không phải là lăn lộn một chút, không tìm được chứng cứ thì đành thả người thôi không phải sao? Chẳng sợ hắn ta chẳng có sợ chuyện xui xẻo bị tìm thấy chứng cứ, cũng bất quá chính là công phu một viên đạn.
Nhưng hắn ta không nghĩ tới, người cảnh sát này lại ngang nhiên một chút cũng không lo sợ thân phậm của mình. Ngang nhiên làm ra loại chuyện đânh người tình nghi như thế này.
Nghe thấy như lời Hầu Tử nói"Bọn họ không phải cảnh sát".
Kim lão đại lúc này mới nhớ tới, thời điểm bản thâm mình bị bắt, xác thật không giống như bị cảnh sát bắt đi, ngược lại giống như là bị bắt cóc. Nếu như lúc sau có người tra ra được, thoạt nhìn chỉ sợ cũng không giống như bị cảnh sát bắt đi, ngược lại thì lại giống bị kẻ thù bắt cóc đi hơn.
Khoảnh khắc bị bắt đi lúc đó, hắn ta ngay từ đầu đã khủng hoảng, bởi vì hắn ta cũng nghĩ là bị kẻ thù bắt cóc. Nhưng thấy bọn họ quang mình chính đại mang mình đến cái phòng thẩm vấn này. Tư thế kia giống y như đúc dánh vẻ lúc cảnh sát phá an. Tuy rằng cũng tra tấn hắn ta, những vẫn cung cấp nước và đồ ăn cho hắn ta. Cho nên Kim lão đại lại không cảm thấy có một chút lo lắng nào, ngược lại thả lỏng lên.
Bị cảnh sát bắt được so với bị kẻ muốn trả thù bắt đi quả thật tốt hơn nhiều, ít nhất là cảnh sát có điều lệ chế độ, bọn họ không dám làm gì quá đáng đôi với hắn ta, hơn nữa hắn ta hoàn toàn có thể cái gì cũng không nói được, còn có thể yêu cầu luật sư của mình đi đến đây. Dù sao đến cuối cùng bọn họ khônh tra ra được bất cứ bằng chứng gì, còn không phải sẽ thả hắn đi sao?
Nhưng hắn ta vạn lần không ngờ tới, những người "cảnh sát" này hoàn toàn không giống như cảnh sát. Bọn họ hoàn toàn không tính toán dựa theo lưu trình quy định mà làm việc! Nếu không bọn họ cho dù có đánh hắn ta, cũng không có khả năng để lưu lại dấu vết trên người hắn ta. Thậm chí là đánh hắn đến mặt mũi bị bầm dập! Khả năng duy nhất đó chính là...... Bọn họ hoàn toàn không có ý định buông thả cho hắn!
Trong lòng Kim lão đại có chút bất an lên. Nếu như là cứ chết ngay tại chỗ này như thế, cho dù có là ông chủ của hắn, cũng sẽ cho rằng hắn ta chính là bị kẻ thù trả thù sao? Hắn ta hiện tại mới nhớ tới đến, thời điểm lúc những người "cảnh sát" này tiến vào bắt người, hoàn toàn không hề mặc đồng phục. Thậm chí trải qua một ngày một đêm nay, bọn họ cũng không có mặc......
Hắn ta đương nhiên nhìn ra được bọn họ chính là cảnh sát. Cái loại khí chất của cảnh sát cùng quân nhân đặc thù cho người ta cảm giác là không giống nhau!
Chính là, từ miệng Hầu Tử nói mà thấy, những người này căn bản là là dự định cho dù có đánh chết cũng không thừa nhận mình chính là cảnh sát......
Nói như vậy, thì bản thân mình nguy hiểm rồi......
Kim lão đại rất nhanh trấn an bản thân xuống, hắn ta cũng coi như là người trải qua quá không ít những chuyện lớn. Nếu bọn họ không có đem mình đến cục cảnh sát, mà là trực tiếp mang đến cái phòng phỏng vấn này. Như vậy rất rõ ràng, bọn họ sẽ không lập tức xuống tay với hắn ta. Bởi vì từ trên người hắn ta còn có chuyện bọn họ muốn biết!
Kim lão đại nghĩ như vậy, nên rất nhanh lấy lại được bình tĩnh. Bắt đầu tự hỏi nên như thế nào truyền được tin tức để cho người ở bên ngoài đến cứu hắn ta. Cũng không biết ông chủ của hắn có phát hiện hay không. Hắn ta hiện tại hối hận vạn lần. Bản thân mình khônh nơi mỗi khi tìm nữ nhân đều là ở ba ngày ba đêm. Hơn nữa trừ ngoại trừ để cho người đem thức an vào, hoàn toàn không để cho thủ hạ hắn ta tiếng vào......
Hắn ta suy nghĩ cái gì tự nhiên bất đầu trốn tránh ánh mắt của Hầu Tử. Hầu Tử dùng sức mà nắm lấy cằm của hắn ta, ép hắn ta ngẩng đầu lên nhìn vào đèn trong tay của mình, lạnh lùng thốt lên: "Ông chủ của ngươi hiện tại ở đâu? Ngươi chỉ có một lần cơ hội, không nói......"
Cậu ta hừ lạnh một tiếng, không tiếp được đi.
Bọn họ quả nhiên là muốn biết tin tức của ông chủ!
Trong lòng Kim lão đại càng thêm bình tĩnh, chỉ cần hắn ta không nói, bọn họ lại có thể làm gì với hắn?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếu Tướng Đại Nhân, Sủng Nhẹ Một Chút!
Chương 247: Ai nói chúng ta là cảnh sát?
Chương 247: Ai nói chúng ta là cảnh sát?