Phục vụ nhanh chóng đi lên, dọn hai bàn thành một bàn tròn lớn. Phùng Minh Long và Ngụy Giang Thiên ngồi cạnh nhau bàn chuyện hợp đồng, cô ngồi cạnh dì hai trong lòng thầm niệm nam mô a di đà phật.
Phùng Minh Long tranh thủ bắt chuyện. "Tâm Đan là em họ bên vợ của tôi, từ nhỏ tính khí không tốt, lại không ngờ có thể là sinh viên cho cậu Ngụy quản lý đúng là vinh hạnh. Hôm nay lại tình cờ gặp nhau ở đây, đúng là có duyên quá còn gì?"
Dì hai hỗ trợ con rể của mình tối đa. "Phải phải, đúng vậy. À quên nữa, phải giới thiệu chứ. Tôi là dì hai của Tâm Đan, từ nhỏ luôn lo lắng cho con bé không khác gì mẹ ruột vậy. Còn đây là con gái tôi, A Tuệ, đây là con trai Lập Kính Đình. Người kia là Lương Tài chồng của con bé, tính thằng ấy ít nói nên cậu Ngụy cũng đừng ngại."
Ngụy Giang Thiên gật đầu. "Không ngại, tính tôi cũng không thích nói nhiều."
Phùng Minh Long nói. "Mẹ, con xin giới thiệu đây là đồng giám đốc điều hành của tập đoàn Vạn Đức, cũng là cậu cả của nhà họ ngụy, Ngụy Giang Thiên. Dự án hai mẫu đất bên mình lần này thành công hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào anh ấy đấy."
Dì hai gật đầu. "Nếu là vậy, mong rằng cậu Ngụy sẽ chiếu cố nhiều hơn. Minh Long chỉ mới ra ngoài làm ăn, nếu có sai sót gì mong cậu Ngụy bỏ qua cho."
"Chiếu cố thì không dám, chỉ cần chúng ta thẳng thắn bàn luận những điều kiện trong hợp đồng, không có vấn đề gì thì chuyện hai bên cũng có lợi là lẽ đương nhiên thôi. Dự án này ban đầu do em trai tôi quản lý, nhưng nó lại bận một hợp đồng khác ở Nam Mỹ, nếu nói về chiếu cố thì tôi mới là người cần chiếu cố."
"Không dám không dám. Nào, chúng ta không nói nữa, thức ăn ở nơi này rất ngon, có những món đặc sản ở trấn Lập Thành mà Bách Nhật không sánh bằng được, khó có cơ hội, mau thưởng thức đi." Phùng Minh Long cười nói. "Những năm gần đây trấn Lập Thanh cũng đã theo kịp tiến trình đô thị hóa hiện đại hóa của các thành phố lớn, tỷ lệ tăng trưởng kinh tế còn tăng lên 8%. Nói một cách khác, hay mẫu đất trên tỉnh lộ chắc chắn có thể nói là đất vàng có giá cao ngất trên trời, tương lai khu vực đó giải tỏa, xung quanh sẽ là đô thị lớn vô cùng có giá trị về mặt phát triển. Nên lần này quý công ty lựa chọn chúng tôi là vô cùng sáng suốt."
Dĩ nhiên Phùng Minh Long đã bắt đầu chuyển từ xã giao thông thường đi sâu vào vấn đề chính, chính vì đang bàn chuyện đại sự nên trên bàn không ai dám xen vào. Nhất là dì hai, và A Tuệ, họ đều biết mình là phụ nữ không thể xen vào lúc đàn ông bàn luận công việc. Còn Lập Kính Đình và Lương Tài thì lại càng không đủ trình độ đều hiểu mấy thứ mà họ đang nói.
Phùng Minh Long nói tiếp. "Một người bạn làm trong chính phủ đã tiết lộ với tôi, những chính sách đô thị đã được soạn thảo để giúp đạt được mục tiêu kép tái cơ cấu xã hội và giảm nghèo. Chính vì vậy chắc chắn trong vòng năm năm tới, trấn Lập Thành và đất đai ở đây sẽ vô cùng cao giá."
Ngụy Giang Thiên gật đầu, im lặng nghe Phùng Minh Long trình bày, đợi khi anh ta đưa mắt nhìn mình xin ý kiến thì mới lên tiếng. "Có sự cho phép của chứng quyền địa phương không?"
Phùng Minh Long dường như không lường trước được đột nhiên anh lại hỏi câu này nên phải mất vài giây mới có thể tìm ra câu trả lời. "Đất trên tỉnh lộ là đất thuộc quyền sở hữu của nhà Lâm Dung bao đời nay, vừa mới bán lại cho công ty chúng tôi. Vì là đất cổ xưa nên không có giấy tờ hẳn hoi, nhưng người dân ở đây cũng biết hai mẫu đất kia thuộc quyền sở hữu của nhà Lâm Dung, với lại quá trình công chứng và in ấn giấy tờ có lẽ phải mất tới hai năm, thật sự quá rườm rà."
"Cho nên người làm chứng mẫu đất kia là đất tư nhân không phải là chính phủ mà là người dân trong trấn Lập Thành?"
"À...vâng."
Ngụy Giang Thiên tựa lưng vào sau ghế, ánh mắt vụt qua một tia suy tính sâu xa nào đó. "Tôi đã xem sơ qua sơ đồ hai mẫu đất đó rồi, diện tích đất và giá trị mặt bằng tuy có lớn, nhưng dù gì nơi này cũng từng là thuộc địa. Nếu trong trường hợp chính phủ phải thu hồi đất tư khi muốn thực hiện những dự án có quy mô lớn thì chẳng phải người chịu thiệt chính là các nhà đầu tư chúng tôi hay sao? Nên nhớ Việt Nam có những luật thu hồi đất đai rất mạnh, không những cho những dự án công cộng mà còn để bán lại cho tư nhân. Chính phủ can thiệp vào phát triển đất đai thông qua việc kiểm soát quy hoạch về đất đai. Không ai có thể tiến hành bất kỳ hình thức phát triển đất đai nào nếu không được sự cho phép của chính quyền địa phương. Việc cơ bản thế này anh cũng không đáp ứng được, bảo tôi làm sao đủ can đảm để thu mua một dự án lớn như vậy chứ?"
Chính sách thu mua của Vạn Đức tuy giá cao hơn những nơi khác nhưng vẫn luôn khắt khe về đủ mọi mặt như vậy. Muốn hợp tác thì bắt buộc đối phương phải chuẩn bị kỹ lưỡng, người muốn hợp tác với Vạn Đức không bao giờ thiếu nhưng người đủ trình độ theo đến cùng thì vô cùng hiếm.
Lúc nghe tin người phụ trách hợp đồng lần này là Ngụy Giang Thiên, Phùng Minh Long đã cảm thấy trời đất trước mắt mình đảo ngược. Vì anh ta biết rõ một chút hồ sơ pháp lý nhỏ nhoi này nếu là Nguyễn Trọng Hy thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng người được gọi là cậu cả trước mặt lại luôn theo chủ nghĩa cầu toàn, nếu không thể cầu toàn cũng phải làm cho gần như hoàn hảo mới có thể cùng anh ta nói chuyện.
Trong lúc Phùng Minh Long vẫn chưa tìm ra lời nói thuyết phục thì Ngụy Giang Thiên đứng lên. "Thật xin lỗi, nhưng tôi còn có việc bận."
"Cậu Ngụy..." Phùng Minh Long đứng lên. "Xin hãy cho tôi thêm năm phút, tôi có thể trình bày kỹ hơn với anh về dự án này."
"Thật xin lỗi nhưng tôi không có thời gian." Ngụy Giang Thiên rất "nhẹ nhàng" từ chối, dĩ nhiên người thông minh sẽ biết anh đang từ chối thu mua dự án này. "Tôi phải lên bệnh viện thị trấn, có muốn đi cùng không?"
Dĩ nhiên, anh không phải rủ Phùng Minh Long đi lên bệnh viện, câu hỏi này là dành cho Tâm Đan. Cô ù ù cạc cạc gật đầu, Ngụy Giang Thiên lại nhìn Lương Tài. "Cậu không ngại nếu tôi đem học trò của tôi đi chứ?"
"À không, nhưng đừng về muộn quá..."
"Đi thôi." Ngụy Giang Thiên quay người rời khỏi nhà hàng, Tâm Đan cũng không nói thêm lời nào, chạy theo sau anh. Nếu cô còn ở lại e là sẽ có mấy câu hỏi trời ơi đất hỡi của mấy người nhiều chuyện kia làm cô loạn não lên mất. Dù gì thì đối phó với thầy Ngụy vẫn quan trọng hơn đám họ hàng rãnh rỗi kia nhiều, Tâm Đan đi cạnh anh, nhìn qua nhìn lại không thấy xe đâu thì hỏi. "Chúng ta đi bộ sao?"
"Từ đây tới đó không quá xa, với lại đường này không cho phép xe bốn bánh lưu thông."
Tâm Đan gật đầu, đi thêm được một lúc, Ngụy Giang Thiên vẫn im lặng như thể không có chuyện gì xảy ra. Thế là thế nào? Sự im lặng này của anh mới khiến cô cảm thấy mình không biết làm gì tiếp theo. Thà là anh truy hỏi chuyện cô kết hôn, thà là anh nói kỷ luật cô sau khi về trường, chứ con im lặng thế này, làm hại cô không có can đảm mở miệng giải thích. Nhưng chuyện mình không có can đảm với chuyện mình có cần giải thích rõ ràng hay không là hai chuyện không liên quan tới nhau.
"À, chuyện của Lương Tài...thật ra..."
"Tôi biết rồi!"
Tâm Đan quay qua nhìn anh như muốn chắc chắn mình không nghe nhầm. "Thầy biết rồi?"
"Ừ, tôi biết rồi."
"Thầy biết khi nào?"
"Mới đây thôi." Anh nói. "Thế em định giải quyết thế nào?"
Cô lắc đầu. "Em không biết, nhưng em cảm thấy việc có một người chồng bên cạnh cũng không có gì ảnh hưởng đến em. Với lại Lương Tài là người tốt, cũng không có gì đáng lo ngại."
Anh dừng lại, cô cũng dừng theo. "Không có gì là thế nào? Chuyện một nữ sinh trường Bách Nhật đã kết hôn là một chuyện vô cùng động trời."
"Vậy nên em muốn xin thầy đừng tiết lộ chuyện này ra bên ngoài có được không?" Tâm Đan cúi đầu. "Thật sự em biết cuộc hôn nhân này xét về lý là không hợp pháp, nhưng chuyện cũng đã rồi rồi, em cũng không bài xích chuyện bên cạnh mình có một người chồng, cũng như có thêm một người bạn thôi."
Sắc mặt Ngụy Giang Thiên càng thêm lãnh đạm, một chút biểu cảm cũng không tìm ra, anh không phản ứng gì nhiều, chỉ im lặng nhìn cô chằm chằm. Một lúc rồi nói. "Được rồi, nếu em cảm thấy như thế không có gì trở ngại thì cứ như vậy đi."
Tâm Đan chớp mắt, dù có một chút không hiểu câu này của thầy Ngụy nhưng vẫn không muốn nói tiếp hay hỏi gì thêm.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công
Chương 37: Cậu không ngại nếu tôi đem học trò của tôi đi chứ?
Chương 37: Cậu không ngại nếu tôi đem học trò của tôi đi chứ?