TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công
Chương 79: Ở cùng một nhà thì phải gần gũi hơn

Ngụy Giang Thiên không hề nói đùa 

Ngụy Giang Thiên không hề nói đùa.

Qua ngày hôm sau, anh thực sự đã khảo bài rất gay gắt. Bắt lỗi từng chút một, đặc biệt là quyển vở của cô đã bị phê thành ra cái dạng gì luôn rồi. Lúc Tâm Đan nhìn vào phần bài làm của mình, hai tròng trắng suýt chút lòi luôn ra ngoài. Sinh viên xung quanh cũng bàn tán không biết sao hôm nay thầy Ngụy khó tính như vậy, là kẻ chết tiệt nào dám chọc giận thầy ấy?

Tâm Đan nghe mà lạnh sóng lưng, không phải mình, không phải mình...

Ngụy Giang Thiên, đàn ông nhỏ mọn!

Lúc gần kết thúc buổi học, Thẩm Trung Kiên rất đúng lúc đi vào xin ra năm phút để thông báo một hoạt động mới. "Sắp tới chúng ta sẽ tổ chức một buổi thực tập dã chiến dành cho sinh viên toàn trường bất kể cấp bậc và cả giáo viên của trường. Các em, em nào mong muốn thể hiện bản thân hoặc chỉ đơn giản là rèn luyện sức khỏe thì có thể tìm tôi đăng kí tham gia."

Các sinh viên bắt đầu nhốn nhao bàn tán.

Ngụy Giang Thiên quan sát kỹ biểu cảm hứng thú trên mặt Tâm Đan thì đã biết ngay không nằm ngoài dự đoán của anh, cô nhóc hiếu động này nhất định sẽ không bỏ lỡ trò vui rồi.

Mà không sai chút nào, cô và cả Mộng Hương với Gia Vi đều rất muốn tham gia, vì vậy sau khi hết giờ cả hai liền kéo lên văn phòng đăng kí hạng mục thực tập dã chiến. không tới thì thôi, vừa lên đến nơi đã phải há hốc mồm vì số người xếp hàng đăng kí cũng không phải là ít, hơn nữa trong số bọn họ nam thì không nói mà nữ thì đa số ai cũng cao hơn cô...

Có vẻ như Tâm Đan lọt thỏm trong dòng người có thể là đối thủ về mặt thể lực của mình thì phải.

Nhưng con người cô, chính là thích tìm việc khó mà làm.

Sau khi đăng kí thành công, Tâm Đan quay lại ký túc đo đạt chiều cao của mình cẩn thận rồi lập một quyển sổ tay ghi chép "sổ tay theo dõi chiều cao của bé Tâm Đan." Cái tiêu đề này đã làm cho Mộng Hương và Gia Vi cười banh bọng. Nhưng cô không quan tâm, cười thì cứ cười đi, cười chết mấy người.

Gần đây trong ký túc lan truyền tin đồn có ma nữ áo trắng loanh quanh vào giữa đêm, sau chuyện lần trước Tâm Đan học điên cuồng cũng đã tạo ra tin đồn này nên Mộng Hương và Gia Vi sau khi nghe được liền lôi cô vào phòng khóa kín cửa hỏi có phải là cô đã giở trò hay không. Tâm Đan kiên quyết nói không, cô bây giờ không cần bán mạng để học nữa, cùng lắm thì sẽ chạy loanh quanh ký túc tập thể dục nhằm tăng chiều cao thôi, nhưng chạy bộ thì chẳng có ai điên chạy lúc giữa đêm cả vì vậy ma nữ kia tuyệt đối không phải nói về cô. Sau khi nghe cô trả lời, cả Mộng Hương và Gia Vi đều sợ hãi thực sự, Tâm Đan thấy vậy liền khoát vai bọn họ.

"Yên tâm đi, ma quỷ chính là tâm linh thôi, do con người nghĩ ra mà có. Cậu nói xem nếu thực sự có ma nữ áo trắng thật thì trên đường phố đã toàn là ma nữ rồi, tớ nghĩ chắc là có kẻ nào ác ý muốn bày trò trêu nữ sinh thôi. Không cần sợ, dù trời có sập xuống thì Lâm Dung Tâm Đan tớ đây cũng bảo vệ hai mỹ nữ mà." Tâm Đan vỗ ngực xưng tên, nói như đúng rồi vậy.

Ma nữ gì chứ? Bà đây không tin, có ngon thì xuất hiện mộtlần đi, cô cũng muốn chiêm ngưỡng dung nhan của ma nữ lắm.

Tối hôm đó Gia Vi vì quá sợ hãi nên rủ cô đi toilet cùng...

Trước khi vào nhà vệ sinh còn quay lại cảnh cáo. "Lâm Dung Tâm Đan, nếu cậu còn dám bỏ đi như lần trước tớ nhất định sẽ băm cậu ra."

Tâm Đan hoảng hốt gật đầu lia lịa.

Thế là cô đứng bên ngoài, tựa vào tường huýt sáo rồi ngoáy ngoáy mấy ngón chân trông rất thong dong.

Nhưng cả mười phút qua đi Gia Vi cũng chưa quay ra, Tâm Đan bắt đầu mất kiên nhẫn. "Gia Vi, cậu làm gì lâu thế? Nhanh đi, muỗi đốt tớ này."

Không có tiền trả lời.

Ánh mắt cô hiện lên vẻ cảnh giác. "Trương Gia Vi?"

"Nghe tớ nói không đấy?"

"Gia Vi?"

Không có ai trả lời, ngoại trừ tiếng vọng lại vừa âm u vừa đáng sợ.

Tâm Đan đẩy cửa nhà vệ sinh nữ đi vào, bên trong chỉ có một phòng đóng cửa, có lẽ đó là phòng của Gia Vi. Cô đi tới, vừa bước được hai bước thì đèn trong nhà vệ sinh cũng chập chờn, ánh đèn vốn đã âm u nay lại còn lúc sáng lúc tối càng làm cho Tâm Đan kinh hãi. Không sợ, cô không sợ ma...

Cô nghe thấy tiếng động sau lưng, rất gần, ngày càng gần.

Dây thần kinh trên toàn cơ thể dường như căng cứng vì sợ hãi.

Tâm Đan liều mạng quay lại.

Trước mặt cô là một gương mặt giống như tử thi bị phân hủy, thối rửa mất đi nửa bên mặt. Ma nữ áo trắng tóc dài xõa xuống che đi nửa gương mặt còn lại, trên người cô ta còn bốc ra mùi thối của tử thi bị phân hủy...

Cô ta nhe răng cười, hàm răng đầy rong rêu...

Tâm Đan chỉ nhìn, còn chưa kịp hét đã ngất xỉu...

Lúc cô tỉnh lại cũng là lúc đã nằm trên phòng y tế. Mở mắt ra đã nhìn thấy Ngụy Giang Thiên, anh thấy cô tỉnh lại vội đỡ cô ngồi dậy. "Tỉnh rồi? Nào, ngồi dậy, tại sao lại ngất xỉu như vậy chứ?"

Tâm Đan mặc kệ anh đỡ cô ngồi hay đứng, chỉ biết bây giờ bản thân tràn ngập bất an. "Gia Vi...Gia Vi..."

"Tớ đây tớ đây!" Gia Vi chạy từ cửa vào ngồi xuống nắm tay cô. "Quạ con, cậu bị làm sao vậy? Tự dưng lại ngất đi ở nhà vệ sinh, tớ phải đưa cậu lên đây đấy."

"Tớ, tớ..." Tâm Đan nói không nên lời.

Mộng Hương rót ly nước đem tới, Ngụy Giang Thiên nhận lấy rồi đút cho cô uống. Sau khi uống nước Tâm Đan mới bình ổn hơn một chút. "Tớ gọi cậu cả buổi trời cậu cũng không trả lời, tớ sợ cậu gặp chuyện gì nên mới vào trong nhưng mà, nhưng mà tớ nhìn thấy ma đấy. Là ma nữ áo trắng, còn bị mất đi một bên mặt nữa..."

Gia Vi. "Bà cô ơi, tớ không đi được nên phải ngồi trong đó mà...với lại lúc đang đi vậy sinh không nên nói chuyện, vi khuẩn sẽ thông qua đường miệng vào bên trong, tớ nghe cậu gọi nhưng cũng không trả lời là vậy. Với lại mấy chuyện ma cỏ đều là do mình tự nghĩ thôi, cậu sợ gì chứ? Khi nãy đoàn trường cũng xác nhận việc này rồi, để làm an lòng nữ sinh, Thầy Thẩm đã thông báo về việc gần đây có ma nữ áo trắng xuất hiện chỉ là ảo giác do áp lực thi cử gần kề của sinh viên mà ra. Hoàn toàn không có chuyện tâm linh nào như lời đồn, nếu ai còn dám bàn tán về việc này thì sẽ bị kỷ luật mạnh làm gương răn đe những kẻ thích nhiều chuyện."

Tâm Đan lắc đầu. "Không phải đâu, khi nãy tớ rõ ràng nhìn thấy...không chỉ vậy tớ còn ngửi được mà...nó rất thối đấy... hơn nữa ánh mắt còn đáng sợ vô cùng. Em, em thật sự đã nhìn thấy mà, cả thị giác, thính giác và khứ giác đều xác nhận đó là ma nữ...không phải ảo giác đâu."

Thấy không ai tin mình, Tâm Đan kéo tay Ngụy Giang Thiên kéo anh làm chiến binh.

Anh nhẹ giọng trấn an cô. "Được rồi, em đừng nghĩ nhiều quá."

Ngay cả anh cũng không tin lời cô nói...

Mộng Hương buồn cười. "Xem cậu kia, lúc trước là ai đã vỗ ngực nói không sợ mấy thứ hoang đường như ma nữ lại còn vỗ ngực bảo sẽ bảo vệ cho hai người bọn tớ, bây giờ lại bị dọa tới mức ngất xỉu thành ra thế này. Ở quê tớ có một câu nói, con người khi nhìn thấy ma nữ sẽ trở nên trì độn, coi chừng lại ứng lên người cậu đấy."

"Trì độn sao? Tớ không muốn..." Tâm Đan mở tròn hai mắt.

Nhìn bộ dáng tội nghiệp của cô, Ngụy Giang Thiên vừa không đành lòng vừa muốn yêu thương. "Em vốn dĩ trước giờ đã trì độn rồi, không cần sợ nữa."

Cô lừ mắt nhìn anh. "Có ai an ủi người khác kiểu như anh không chứ?"

Mộng Hương và Gia Vi cùng với Ngụy Giang Thiên chỉ cười trừ.

Tâm Đan không hiểu, cô bị dọa không lẽ bọn họ vui lắm hay sao?

Dù ai ai cũng tin là chuyện ma nữ chỉ là ảo giác của bản thân, nhưng chỉ có một mình Tâm Đan là khẳng định mình đã gặp ma nữ, vì vậy đêm nào cô cũng có cảm giác mùi hôi thối kia xộc về tràn ngập mũi của cô. Nằm trên giường cứ ám ảnh sẽ có một người đang đứng nhìn cô chằm chằm, người đó mang bộ dạng thối rữa đáng sợ cùng mùi phân hủy đầy khủng khiếp mỉm cười với cô. Cứ như thế, ba ngày Tâm Đan mất ngủ.

Cô cảm thấy mình không thể tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ chiều cao không tăng được thêm centi nào mà bản thân lại lùn xuống thành xì trum thì tiêu đời. Chính vì vậy, bất chấp sự ngăn cản khuyên bảo của hai người Mộng Hương và Gia Vi, Tâm Đan dọn hành lý ra khỏi ký túc xá...

Cô không biết được, sau khi cô đi cả hai người bạn thân bật cười rất chi là sảng khoái...

...

"Michael, lần này cậu làm hơi quá rồi đấy."

"Vậy sao? Không làm quá như vậy sao giúp cậu rước mỹ nhân về nhà?" Michael rót một ly rượu đỏ rồi đưa lên miệng nhấm nháp. "Rượu ngon."

Ngụy Giang Thiên nhếch môi. "Chỉ sợ là chưa rước được mỹ nhân thì mỹ nhân đã hồn bay phách lạc vì bị dọa rồi."

"Có quá đáng vậy không?" Michael leo lên bàn ngồi, điệu bộ rất chi là ngã ngớn. "Hôm đó tôi chính tai nghe được cô ấy nói với hai người bạn kia rằng mình không tin chuyện ma quỷ, cứ tưởng là gan lớn lắm, nào ngờ chỉ cần giở một chút tiểu xảo chưa động tới móng tay thì cô ấy đã ngất mất tiêu rồi."

Michael là chuyên gia hóa trang đỉnh nhất hiện nay, làm việc với không ít siêu sao hollywood. Là bậc thầy trong việc trang điểm hay nói đúng hơn là tạo hình nhân vật, tính tình trước giờ tùy hứng, thích gì làm đó, cũng không thích tư duy logic nhiều. Chính vì vậy là những nhân vật do anh ta tạo ra đều mang dáng vẻ rất quái dị...

"Giang Thiên à, với giao tình của chúng ta tôi có thể giúp cậu nhiều hơn nữa nhưng mà trách thì trách cô gái nhỏ của cậu gan quá nhỏ, tôi chưa thi trổ tài năng chỉ cười một cái thì cô ấy đã ngã gục trước nhan sắc của tôi." Michael phân tích.

"Tôi chỉ nhờ cậu tìm cách kéo cô ấy tới đây ở không phải nhờ cậu dọa người ta."

"Ôi trời, thương hoa tiếc ngọc à?" Michael dường như là lần đầu chứng kiến được cảnh tượng này từ phía Ngụy Giang Thiên, anh ta phòng xuống đất rồi lại gần quan sát. "Thật không ngờ tới,Ngụy Giang Thiên cậu cũng biết thương hoa tiếc ngọc, tôi chỉ làm cô ấy xỉu một chút thôi mà cậu chì chiết tôi nãy giờ rồi đấy. Này, tôi vừa xuống máy bay liền có lòng thành mang rượu thượng hạng tới tặng cho cậu, nào ngờ cậu nhờ tôi đi kéo mỹ nhân vào nhà. Cậu nghĩ xem, tôi là chuyên viên hóa trang, cậu nhờ tôi việc này nếu không giả ma không lẽ tôi phải làm thuyết khách đến thuyết phục cô ấy sao? Hay là tôi nên giả làm khủng bố dọa đánh bom ký túc xá thì cậu mới vừa lòng?"

"Tiếng Việt cũng tốt thật, học ở giáo viên nào đấy?" Ngụy Giang Thiên đáp nhẹ bẫng.

Michael chớp mắt liên tục, không biết nên ứng phó với câu này của anh thế nào.

"Cậu..."

"Suỵt!" Ngụy Giang Thiên giơ ngón tay ngắt ngang lời của Michael.

Có tiếng bước chân.

Cả hai người từ phòng sách đi ra, cùng lúc đó là Tâm Đan mở cửa đi vào.

Vừa nhìn thấy cô, đôi đồng tử trong mắt anh lóe sáng. Mà Michael cũng tràn đầy đắc ý.

Ngụy Giang Thiên mặc kệ anh ta, đi xuống cầu thang về phía cô. "Tâm Đan, có chuyện gì vậy?"

Cô vừa khuân hai cái vali đồ vừa thẳng thắn nói. "Em muốn tới đây ở nhờ."

"Chẳng phải lúc trước em kiên quyết không tới đây sao?" Anh không nhịn được muốn trêu cô một chút.

Tâm Đan liếm môi, lúng túng đáp. "Đó là lúc trước, giờ ở ký túc toàn là yêu khí...ra ngoài mướn nhà thì em không có tiền. Em, em có thể làm người chơi với chó, Hồ Lô và HiKa cứ để em chăm sóc, tiền lương có thể không lấy..."

Ngụy Giang Thiên mím môi, gật đầu. "Rất hoan nghênh."

Cô trừng mắt, nhìn thấy rõ trên mặt anh bây giờ chính là hai chữ: Đắc ý.

Tâm Đan lại nhìn sang người nãy giờ vẫn thong thả đứng một bên dò xét, anh ta thấy cô chịu chú ý tới mình nên chớp lấy thời cơ tiến lên giơ tay ra. "Chào người đẹp, tôi là Michael, là..."

Bàn tay lịch sự giơ ra của Michael bị Ngụy Giang Thiên "vô ý" đẩy ra một bên, anh không quan tâm tới sắc mặt của anh ta mà thản nhiên giới thiệu. "Michael, bạn anh, là...thần đồng toán học từ Mỹ về."

"Cái gì?" Michael nghe xong, cổ họng như bị mắc xương cá.

Tâm Đan gật đầu. "Thần đồng toán học sao? Vậy là anh học toán giỏi lắm à?"

"Hả?"

"Đúng vậy." Ngụy Giang Thiên đáp. "Tâm Đan, vào nhà đi đừng đứng lâu quá."

Michael ngơ ngác nhìn theo...

Đợi lúc Tâm Đan vẫn ngồi ở phòng khách, anh ta mới lôi Ngụy Giang Thiên lại tính sổ. "Frederick, Ngụy Giang Thiên, cậu, cậu làm vậy là có ý gì hả? Tự dưng lại nói tôi là nhà toán học? Cậu biết tôi trước giờ có thù với chữ số, là người rất ghét sự logic mà."

"Chịu thôi." Ngụy Giang Thiên rót một ly nước ấm. "Tâm Đan là người thông minh, cô ấy vừa bị dọa ma xong nếu tôi giới thiệu cậu là chuyên viên hóa trang, chắc chắn cô ấy sẽ dễ dàng kết nối hai sự kiện lại với nhau. Tới khi đó, cô ấy biết được rồi, tôi cũng sẽ bị vạ lây."

"Hay lắm." Michael nghiến răng, chả trách người ta nói lòng người thiên tài có IQ cao sẽ thâm sâu nguy hiểm, chắc chắn chính là nói cái tên mạo nhận bạn thân trước mặt anh ta. "Hay lắm, Frederick, cậu làm gì cũng nghĩ cho bản thân khỏi vạ lây trước phải không? Nếu vậy, cậu cứ nói rằng tôi là chuyên viên thiết kế, chuyên viên makeup...những công việc giống giống như chuyên gia hóa trang hiện giờ của tôi mắc cái gì mà phải tôn tôi làm thiên tài toán học chứ? Cậu là cố ý có phải không?"

Nào ngờ. Ngụy Giang Thiên nhẹ bẫng đáp. "Phải."

Michael. "... Tôi làm sai cái gì?"

Thằng bạn này sẽ không vô cớ dằn mặt thế này đâu...

Quả nhiên...

"Tôi chỉ muốn nhắc cho cậu nhớ, phép lịch sự tối thiểu khi nào con gái người đề nghị bắt tay trước thì hãy đáp lại. Một người đàn ông tùy tiện giơ tay muốn chạm vào người khác, ở Mỹ gặp người khó tính sẽ bị kiện tội xâm phạm."

Ngụy Giang Thiên quay lưng rời khỏi.

Michael đứng lại. Anh vừa nghe cái gì thế này?

Nếu không còn cách nào khác Tâm Đan cũng không tới đây, tuy nói Ngụy Giang Thiên không có ý kiến gì những cô cũng cảm thấy thực không tự nhiên. Tối hôm đó, sau khi Michael rời khỏi, sự mất tự nhiên càng thêm nhiều hơn. Tâm Đan ngồi trên sô pha ôm HiKa trong tay cho nó ăn. HiKa hôm nay so với hôm trước có vẻ tinh thần khá hơn rất nhiều rồi, ít ra còn chịu khó vẫy vẫy cái đuôi vài cái đáp lại mấy câu nói của cô.

Ngụy Giang Thiên từ phòng sách đi ra, Tâm Đan ngẩng lên, nhìn thấy trên gương mặt anh tuấn có đeo một cái kính. Cô chưa thấy anh đeo kính bao giờ nhưng phải công nhận, đeo lên như vậy nhìn không tệ một chút nào.

"Anh bị cận à?"

"Ừ!" Ngụy Giang Thiên đáp cho có lệ rồi đi vào trong bếp pha cà phê sau đó quay lại phòng khách. "Xem ra em đúng là có tố chất làm người giao tiếp với chó nhỉ?"

Cô lừ mắt nhìn anh. "Cái này gọi là sự nhân hậu."

Anh mỉm cười gật đầu rồi ngồi xuống cạnh cô. Tâm Đan quay qua hỏi. "Anh bị cần sao trước giờ em chẳng thấy anh đeo kính thế?"

"Cũng không cần thiết, cận nhẹ thôi. Hôm nay vì phải xem mấy bảng thống kê nên lo lắng sẽ nhìn lầm số liệu, có nó vẫn an tâm hơn."

Tâm Đan bĩu môi, tán thưởng. "Nhưng anh đeo kính nhìn rất đẹp trai đấy, có muốn chụp tấm hình không?"

"Chụp hình thì khỏi đi, nhưng lời khen của em thì anh miễn cưỡng nhận vậy."

Tâm Đan nghiến răng, vốn dĩ có lòng tốt muốn chụp ảnh miễn phí nào ngờ... "Đồ tự đại!"

Anh vòng tay qua siết lấy bờ vai nhỏ kéo cô xích lại gần. "Anh không ngờ tới em cũng sợ ma đấy, còn sợ đến mức ngất xỉu thật đúng là mở mang tầm mắt."

"Anh vậy là ý gì? Em là cô gái liễu yếu đào tơ thế này, sợ cái này cái nó thì chẳng phải càng thêm phần nữ tính sao?"

"Anh chỉ nói mình được mở mang tầm mắt thôi, có khi nào bảo em nam tính đâu?"

"Anh!"

"Được rồi, được rồi không đùa nữa." Ngụy Giang Thiên cũng không muốn "ép chó vào đường cùng" chỉ sợ chó cắn lại, anh giả vờ thỏa hiệp rồi khéo léo nói vào ý nghĩ chính trong đầu mình. "Khi nãy em nói em có thể chăm sóc HiKa và Hồ Lô, hơn nữa còn không nhận lương?"

"Phải..." Anh có thể nhớ vế trước thôi, còn vế không nhận lương ở phía sau cứ xem như là tàng hình không được hay sao?

Anh híp mắt, không khó nhìn ra được ý nghĩa giảo hoạt của cô, bèn thuận nước đẩy thuyền nói. "Thật ra tiền lương cũng có thể thỏa thuận, anh không muốn làm chuyện bất nhân như gian dối sức lao động của người khác."

"Thật sao?"

"Suỵt!" Anh đặt ngón trỏ lên môi cô. "Để anh nói hết."

Tâm Đan cảm thấy tay anh đặt trên môi làm cô ngứa ngứa bèn quay mặt sang chỗ khác né tránh nhưng lần này Ngụy Giang Thiên lại dùng thêm hai ngón tay nhẹ nhàng xoay cằm cô lại. Đầu mày cuối mắt anh đều là ý cười không chút liêm chính. "Em xem ngay cả nhìn anh em còn ngại làm sao chúng ta tiến hành... thỏa thuận điều kiện?"

Hai chữ tiến thành không chút nào sai lệch mà là cố tình kéo dài ra...

Tâm Đan cảm thấy trái tim trong ngực đang nhảy loạn, cô cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh nhìn anh, chờ đợi anh nói.

Ngụy Giang Thiên mỉm cười. "Điều kiện rất đơn giản, chỉ cần chăm sóc tốt cho ba người bọn anh."

"Ba người bọn anh? Bao gồm cả anh sao?"

"Phải!"

"Vậy sao được!" Tâm Đan đứng phắt lên. "Em nhận chăm sóc chó thôi mà."

Ngụy Giang Thiên không kéo cô lại mà thong dong nhìn cô. "Em như vậy là đang kỳ thị chủng tộc, em chăm sóc cho chó được không lẽ không chăm sóc cho anh được?"

Cái gì?

Tâm Đan cảm thấy dù không thay đổi áp suất nhưng hai tai cô vẫn ù đi.

"Em còn chưa lo nổi cho bản thân mình..." Cô lí nhí đáp.

Ngụy Giang Thiên không nhanh không chậm kéo cô trở lại bên cạnh anh ngồi xuống, thỏa mãn mà ôm lấy cơ thể mềm mại của cô. "Vậy mới nói, chúng ta sẽ chăm sóc cho nhau. Em nhập gia thì phải tùy tục, mọi luật lệ trong nhà đều phải tuân thủ theo anh, nếu đã ở cùng một nhà chắc chắn đồng hành và nương tựa nhau, điều này em đồng ý không?"

Tâm Đan chớp mắt hai cái, thấy cũng hợp lý nên gật đầu.

Ngụy Giang Thiên cong khóe môi như đã thực hiện được một mưu đồ nào đó, anh nói. "Vậy nên ở cùng một nhà thì phải gần gũi hơn, không nên xa cách có đúng không?"

Cô ù ù cạc cạc gật đầu nhưng sau đó lại chợt phản ứng, ngước lên nhìn anh. "Em bán nghệ không bán thân."

Ngụy Giang Thiên. "..."

Tâm Đan nheo mày. "Có phải bị nói trúng tim đen rồi nên không thể trả lời không?"

"Đương nhiên là không." Ngụy Giang Thiên không biết từ lúc nào đã bắt đầu hành động theo phản xạ, anh siết chặt vòng tay kéo cô lại gần. "Ý của anh là không nên quá xa cách trong một số ngữ cảnh nào đó."

"Anh càng giải thích lại càng trừu tượng rồi, giáo sư gì kì thế?"

"..." Ngụy Giang Thiên. "Ví dụ như, anh ôm em như thế này, tuyệt đối không được đẩy anh ra."

Trong lòng cô tự dưng lại như sóng biển dào dạt, vốn dĩ là một câu ví dụ nhưng kết hợp với ngữ khí hiện giờ của anh cùng với hai chữ "tuyệt đối" lại không khác gì ra lệnh.

Ngụy Giang Thiên lại nói. "Khi anh hôn em, em cũng phải tự nhiên đón nhận."

Tâm Đan. "..."

"Khi anh sờ em, em cũng không được kháng cự." Ngụy Giang Thiên được nước lấn tới.

"Em chỉ bán nghệ..."

"Anh sẽ không làm gì khác." Ngụy Giang Thiên kịp thời ngắt lời cô, giọng nói tựa như lấy tất cả danh dự ra để hứa. "Anh biết em không bán thân, anh cũng không có nhu cầu đi mua thân của em. So với việc đó, anh cần ở em sự cam tâm tình nguyện hơn."

"Còn lâu." Tâm Đan bĩu môi lẩm bẩm.

Nào ngờ Ngụy Giang Thiên nghe được, anh đáp. "Lâu cũng được, không sao, sớm muộn gì cũng là của anh."

Cô trừng mắt cảnh cáo anh, đứng lên không thèm đôi co thêm nữa. "Em ngủ ở đâu?"

"Ngày mai ở trường không có tiết, em ngủ sớm làm gì?"

"Đã mười giờ rồi, còn sớm sao?" Tâm Đan hỏi lại.

Ngụy Giang Thiên thở dài, đúng là bướng bỉnh, kiểu này có lẽ anh phải từ từ tốn thêm thời gian thuần phục rồi. Anh chỉ tay về phía phòng ngủ phụ, Tâm Đan quay lưng đi về phía đó, vừa định mở cửa thì nghe anh gọi.

"Tâm Đan!"

Cô quay lại.

Anh mỉm cười. "Ngủ ngon."

Thấy anh xuống nước, cô cũng hạ hỏa hơn một chút. "Ngủ ngon."

Cô định mở cửa, anh lại gọi. "Tâm Đan!"

Lần này cô quay lại. "Dạ?"

Ngụy Giang Thiên nhếch đôi mày rậm mang theo mười phần bá khí cương nghị. "Tối, có chuyện gì khó xử cứ qua tìm anh, anh ở ngay bên cạnh."

Tâm Đan nghiến răng ken két, không trả lời mà bước vào phòng đóng cửa.

Ngụy Giang Thiên sảng khoái tựa lưng vào ghế sô pha, tiện tay ôm Hồ Lô vào lòng. "Mày xem, tao bao nhiêu tuổi rồi còn chơi loại trò chơi này."

Đọc truyện chữ Full