TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công
Chương 87: Vậy có phải anh nên bỏ cái tay trên ngực em ra không?

Lúc Tâm Đan lần nữa quay về nhà, tìm tới tìm lui cũng không tìm thấy Ngụy Giang Thiên. Hình như anh đã rời đi rồi, nhưng rõ ràng anh bảo sẽ đợi cô về mà?

Có thể là có việc bận đột xuất?

Tâm Đan biết mình không nên có cảm giác này, nhưng cô vẫn không kìm được mà hụt hẫng.

Có cảm giác như mình vừa bị lừa dối.

Cô cũng không còn tâm trạng ăn sáng, đem đồ đổ hết cho HiKa với Hồ Lô còn bản thân chui vào nhà tắm ngâm nước ấm. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô mặc chiếc hoodie cỡ lớn in họa tiết đầu lâu ở trước ngực cùng với chiếc quần skinny đen được xẻ vài đường rách tùy hứng trên đùi sau đó đi ra phòng khách. Nhìn quanh một vòng, Ngụy Giang Thiên vẫn chưa về.

Tâm Đan mở ti vi lên, bật ngay chương trình ca nhạc. Mà người đang biểu diễn trong đó là Lâm Cẩm Tú.

Bài hát của cô ấy trình bày rất sôi động, cả ngoại hình và trang phục đều rất đẹp mắt. nhìn qua ti vi, Lâm Cẩm Tú không khác gì một ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm.

Tự dưng trong lòng lại dâng lên muộn phiền không rõ tên.

Linh cảm của cô trước giờ rất tốt, tự dưng cảm thấy ưu phiền chắc chắn có chuyện sắp xảy ra.

Tâm Đan nhắn tin hỏi xem người bạn làm ở tòa soạn kia của Mộng Hương đã hồi âm tin tức mà cô cần hay chưa, cô nàng chỉ nói tạm thời chưa có. Cả hai tán gẫu một lúc thì Mộng Hương phải tới phòng tự học, Tâm Đan ngắt máy sau đó về phòng ngủ một giấc.

Cô không biết giấc ngủ này của cô lại kéo đến tận buổi chiều, bốn giờ cô thức dậy, lật đật lê lếch từng bước chân đi rửa mặt rồi kéo rèm cửa ra. Ánh nắng vào lúc hoàng hôn dịu nhẹ chiếu vào, vì buổi sáng không ăn điểm tâm mà ngủ một mạch tới chiều nên cái bụng giờ này lại có chút réo gọi muốn bổ sung thức ăn. Tâm Đan tới nhà bếp xem tủ lạnh còn thức ăn nhanh gì có thể dùng hay không. Sau khi ăn qua loa miếng bánh ngọt thì định quay về phòng, nhưng lúc đi ngang qua phòng khách, cô giật mình nhìn thấy một người ngồi ở đó.

Là Ngụy Giang Thiên.

Anh ngã đầu ra phía sau ghế sô pha, nhìn có vẻ như là rất mệt mỏi.

"Này..." Cô khẽ gọi, không thấy anh đáp lại thì nhẹ nhàng bước tới.

Ngụy Giang Thiên đang ngủ, ngay cả lúc ngủ hàng mày anh vẫn nhíu chặt lại.

Nhưng ngồi với tư thế này, chắc chắn sẽ không thể ngủ ngon được.

Cô gọi anh, định bảo anh vào phòng mà ngủ. "Này Ngụy Giang Thiên, anh sao lại ngồi ở đây chứ?"

Anh không trả lời, Tâm Đan ngồi xuống cạnh anh. "Thầy Ngụy ơi, sô pha ở đây phòng ngủ ở kia cách nhau có mười bước chân thôi mà..."

Lần này anh không mở mắt, nhưng khóe môi khẽ cử động, lười biếng đáp. "Anh mệt lắm..."

Mệt sao? Tâm Đan nhìn kỹ lại, đúng là sắc mặt anh hiện giờ rất không tốt. Cô thò bàn tay nhỏ ra chạm nhẹ vào trán anh, không có sốt. "Mệt sao? Mệt thế nào? Em đưa anh đi bệnh viện."

"Không cần, chẳng phải em là sinh viên y sao?" Ngụy Giang Thiên đáp, giọng nói anh thấp tựa như thung lũng sâu thẫm. "Trong phòng anh có một ngăn tủ, trong đó có thuốc đau dạ dày."

Tâm Đan đứng lên, kéo theo Ngụy Giang Thiên đứng lên theo. Nào ngờ cả người anh dường như mất đi trọng tâm, mọi sức nặng đổ dồn lên một mình cô. Để tay anh khoác qua vai mình, cả hai người liền sát vào nhau khó khăn bước đi. Tâm Đan vốn dĩ là con quạ đang đói bụng muốn ăn cơm chứ không phải ăn khế trả vàng vậy mà tự dưng lại phải vác một người đàn ông có trọng lượng cơ thể còn hơn cả vàng từ ghế sô pha đi vào phòng ngủ chính.

Quá trình thật quá mức khó khăn, cũng may là cô nhìn ra Ngụy Giang Thiên cũng có ý hợp tác với cô.

Lúc để anh nằm được xuống giường ngủ, bước chân cô không chút vững vàng loạng choạng một cái. Sau đó chạy tới ngăn tủ lấy ra thuốc mà anh nói, rồi rót một ly nước lọc đem tới đưa cho anh. Ngụy Giang Thiên nhận lấy cả thuốc và nước sau đó uống vào.

Tâm Đan đứng bên cạnh vô tình nhìn thấy giấy xét nghiệm ở bên trong hộc tủ đựng thuốc. Cô cầm lên xem, đó là bảng kết quả chứng nhận bị viêm dạ dày cấp tính từ năm 2012, ngoài ra còn có cả một lần phải cấp cứu khẩn cấp vì xuất huyết bao tử.

Cô trố mắt tức giận nhìn anh. "Anh bị viêm dạ dày ngoài ra còn có cả tiền sự bị xuất huyết bao tử? Tại sao lại không cẩn thận chứ? Lần trước em bảo anh anh thịt khét anh cũng ăn?"

Ngụy Giang Thiên đặt ly nước sang bên cạnh, tựa lưng vào đầu giường nhìn cô. "Cũng đã lâu rồi, anh nghĩ không sao."

"Cái gì mà không sao?" Nghe xong câu trả lời, cô càng không hài lòng. "Anh luôn miệng nói em phải như thế này như thế kia, nào là không bỏ bữa sáng, nào là ăn uống đúng giờ nào là không nên uống những loại thức uống có đường, để giữ gìn sức khỏe. Còn anh thì sao? Bản thân anh bao nhiêu tuổi rồi lại là bác sĩ, anh không biết mọi vấn đề liên quan tới dạ dày hoàn toàn có thể tái phát nếu như không biết giữ gìn sao?"

Đôi mắt mang theo vẻ mệt mỏi của Ngụy Giang Thiên lướt qua một chút vui vẻ, anh nhìn cô không chớp mắt. Tận hưởng lời trách móc của cô một cách sâu sắc nhất, đây là lần đầu tiên có một người ngoài mẹ anh ra dám trách móc anh về vấn đề không biết giữ gìn sức khỏe. Nét quan tâm này của Tâm Đan càng khiến anh vô cùng yêu thích. Ngụy Giang Thiên giơ tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô kéo lại, để cô ngồi xuống mép giường, thấy cô vẫn còn không vui, anh hạ giọng. "Được rồi, lần sau anh sẽ chú ý."

Một câu, tám chữ làm Tâm Đan tràn đầy xót xa.

Trong lòng cô, cô luôn nghĩ Ngụy Giang Thiên là một tượng đài khó lòng phá vỡ. Anh chính là người lợi hại nhất, tốt nhất, hoàn mỹ nhất mà cô từng gặp. Vậy mà ngày hôm nay lại phát hiện anh cũng có điểm yếu, cũng có lúc như một người bình thường. Cô lại phát hiện, anh không thoát tục, anh chính là một phàm nhân. Thứ cô giận, chính là anh không hề đề cập mọi chuyện với cô, làm cô không hay không biết những gì đã xảy ra với anh...

Tuy rằng sự yêu thích của anh đối với cô luôn thể hiện một cách chân thành và rõ ràng, thế nhưng Tâm Đan luôn có cảm giác cô không hề vì thế mà hiểu rõ anh.

Cô thà là anh giống như lúc mới gặp, đối với cô xa cách lạnh lùng còn hơn là như bây giờ. Sự dịu dàng và bí ẩn của anh làm cho cô luôn cảm thấy mình vừa gần lại vừa cách xa anh vạn dặm.

Ngụy Giang Thiên nhíu mày, anh không thể biết được những dòng suy nghĩ phức tạp của Tâm Đan. Thấy cô im lặng trầm mặc thì liền khẩn trương. "Em sao thế? Còn giận à?"

"Không có giận." Cô cộc lốc đáp.

Ngữ khí rõ ràng là đang giận, Ngụy Giang Thiên mỉm cười. "Vậy thế nào?"

"Em đau!" Cô nói, sau đó đưa mắt nhìn thẳng vào anh. "Đau trong đau lòng."

Trái tim anh vào khoảnh khắc đó như bị đem đi lăng trì...

Đây là lần đầu tiên nha đầu này chịu ở trước mặt anh thừa nhận cảm xúc thật sự của mình.

Ngụy Giang Thiên giơ tay vòng qua sau gáy kéo cô vào lòng. "Anh xin lỗi!"

Tâm Đan cắn môi, để mặc cho anh ôm mình vào lòng. Ngụy Giang Thiên có thể xuống nước xin lỗi cô, có thể nhường nhịn cô, có thể nói yêu cô. Dường như anh có thể vì cô làm tất cả, bao dung và yêu chiều, thế nhưng không lẽ chuyện duy nhất trên đời anh này không thể vì cô mà làm lại chính là cho phép cô tìm hiểu tất tần tật về anh?

"Tại sao anh không nói em biết? Nếu anh nói, em sẽ không để anh tùy tiện với sức khỏe của mình như vậy."

"Lần sau anh sẽ rút kinh nghiệm, cho dù móng tay có gãy cũng sẽ tới nói em biết. Có được không?" Giọng nói anh chứa chan ý cười.

"Em không đùa đâu!"

"Được được." Ngụy Giang Thiên vuốt mái tóc đen của cô. "Sau này anh sẽ chú ý mà. Em đừng giận, anh còn đang là người bệnh cơ mà?"

Cô bĩu môi. "Sau này nếu anh còn lơ đãng như vậy, còn để bản thân chịu thiệt em nhất định sẽ là người mổ chính cho anh, mổ chết anh."

"Rồi rồi, anh biết sợ rồi."

Cô đẩy anh ra. "Anh sợ cái gì? Được em mổ cho, đó chính là vinh hạnh của anh."

"Thì anh cũng chẳng nói gì mà?"

"Anh..." Cô cáu, đứng lên định bỏ đi.

Ngụy Giang Thiên kéo cô lại. "Tâm Đan!"

"Gì?"

"Tối nay ngủ cùng anh đi."

Tâm Đan. "..."

Ngụy Giang Thiên thấy cơ mặt cô cứng đờ, anh liền tranh thủ tấn công. Rất quang minh chính đại nói. "Anh không khỏe trong người, nếu như tối nay có mệnh hệ gì thì sao? Anh cảm thấy bụng thật khó chịu, nếu như xảy ra chuyện gì e là không đủ sức chạy qua tìm em đâu."

"Nhưng mà...anh có thể gọi điện thoại."

"Em lúc ngủ say như chết, pháo nổ bên tai chưa chắc đã tỉnh lại, điện thoại thì có ít gì?" Anh phản biện.

Tâm Đan. "..."

Anh nắm lấy ngón tay út của cô, ngồi trên giường ngước lên nói. "Ngủ cùng anh đi, anh hứa, sẽ không làm gì cả chỉ ngủ thôi."

Cô chớp chớp mắt ngẫm nghĩ, đúng là những lời anh nói cũng hợp tình. Nhưng về lý, tuy có chút miễn cưỡng nhưng có thể tạm gác qua một bên. Đầu óc của Tâm Đan đúng là đã bị sức khỏe anh làm chi chi phối, nhìn thấy Ngụy Giang Thiên bắt đầu bày ra dáng vẻ tái nhợt mặt, cô vội lên tiếng. "Được được,chỉ hôm nay thôi."

Ngụy Giang Thiên gật đầu. Hôm nay? Không sao, trước mắt thì là hôm nay.

Hôm nay ngoài chuyện của Lâm Cẩm Tú, anh vốn dĩ định nhanh chóng quay về trước khi Tâm Đan tập thể dục xong. Vậy mà vừa bước ra khỏi cửa bệnh viện điện thoại lại reo lên, có liên tiếp hai ca phẫu thuật làm anh bận tối mặt tối mũi. Đến mức không có thời gian ăn cơm, vậy là chứng đau dạ dày lại tái phát.

Hôm nay đúng là một ngày mệt mỏi, vì vậy Ngụy Giang Thiên cũng chỉ muốn ôm cô ngủ.

"Sáng nay anh đi đâu vậy? Tới bệnh viện sao?" Cô nằm xoay lưng về phía anh, hưởng thụ cảm giác được anh ôm vào ngực.

Ngụy Giang Thiên khẽ cười. "Sao vậy? Muốn điều tra hành trình của anh sao? Anh đi tới bệnh viện, làm việc quang minh chính đại, không có lén vụng trộm."

"Ai cần anh nói chi tiết vậy chứ?"

"Anh không chi tiếc một chút chỉ sợ em sẽ nghĩ nhiều thôi."

"Em mới không thèm, mặc xác anh." Tâm Đan hừ một tiếng, chưa đầy nửa phút đã hỏi tiếp. "Sao lúc trước anh lại để xuất huyết dạ dày như vậy? Cái đó rất nguy hiểm đó, em thấy anh không giống người tùy hứng với sức khỏe của mình."

"Lúc trước đúng là có chút tùy hứng thật, nhưng chuyện cũng đã qua rồi nhắc lại làm gì chứ. Còn em, sáng nay có ăn sáng không hay lại đổ hết cho HiKa ăn?"

Tâm Đan. "Em không có đổ cho HiKa ăn mà."

Cô rõ ràng là cho cả Hồ Lô và HiKa ăn cho nên nói như vậy cũng không tính là nói dối.

Ư, cô không nói dối mà.

Ngụy Giang Thiên im lặng, Tâm Đan không biết biểu cảm của anh hiện giờ thế nào, tin hay không tin. Sự im lặng này càng làm cô thấp thỏm không yên. "Ngủ thôi, ngủ thôi, buồn ngủ rồi."

"Chẳng phải em mới ngủ dậy sao?" Anh đáp.

Tâm Đan cảm giác như hơi thở lúc anh nói chuyện hiện giờ so với năm phút trước có vẻ gần tai cô hơn vài phần, làn khí ấm nóng mang hương vị nam tính không khỏi khiến cô rùng mình một cái. "Thì, thì em ngủ nữa, em là vua mê ngủ, mọi lúc mọi nơi đều có thể ngủ..."

Nói xong Tâm Đan cũng cảm thấy thực xấu hổ.

Rõ ràng câu vừa rồi Ngụy Giang Thiên cũng chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi, cô cần gì phải khẩn trương giải thích.

Quả nhiên cô nghe được tiếng cười nhẹ nhàng tựa như gió xuân phảng phất bên tai. "Ừ, ngủ đi."

Tâm Đan nén lại hơi thở của mình, nhắm mắt xem như bản thân là mình đã ngủ.

Năm phút sau, cuối cùng cô không thể nào chợp mắt được, trừng mắt quay mặt lại. "Ngụy Giang Thiên!"

"Hử?" Anh mở mắt nhìn cô thắc mắc.

Tâm Đan nghiến răng. "Anh nói là ngủ mà."

"Thì ngủ." Anh rất 'tự nhiên' đáp.

Cô cảm thấy hỏa khí công tâm. "Đúng, chúng ta nên ngủ vậy có phải anh nên bỏ cái tay trên ngực em ra không?"

Ngụy Giang Thiên hít một hơi đem hết hương thơm của cô nén vào lồng ngực, nhanh chóng cơ thể cũng chuyển biến. Ngoài mặt anh vẫn cố tỏ ra sóng yên biển lặng, kẻo lại dọa tới tiểu quỷ nhỏ trong lòng. "Anh không có đặt nhầm chỗ."

Phải, chỗ tay anh phủ lên không hề nhầm, rất chính xác nắm lại một bên ngực cô cô mà xoa. Tuy rằng ngực cô không lớn, nhưng cũng không phải ai muốn sờ cũng được. "Em lại mong sao anh đặt nhầm chỗ, khi nãy anh nói chỉ ngủ không làm gì cả."

Bàn tay anh thản nhiên luận động trên người cô, đem hết làn da mềm mại trước mặt tựa như muốn khảm sâu trong lòng bàn tay. "Thì em cứ việc ngủ, anh thì không muốn ngủ, anh thích sờ hơn."

"Anh..."

"Anh thế nào?" Giọng nói của anh trầm thấp du dương hòa lẫn vào không gian yên tĩnh trong phòng. "Ngoan, anh chỉ sờ một chút thôi, không làm gì cả."

"Nhưng mà..." Cô muốn nghiêng người nhích ra xa né tránh.

Ngụy Giang Thiên biết trước dụng ý của cô, anh nhanh chóng thu gọn vòng tay của mình kéo cô lại. "Tâm Đan, em đừng cử động, dạ dày anh không tốt không có sức kéo em lại đâu."

Cô quay lại, lấy hai cánh tay nhỏ bé vô lực của mình chống lên lồng ngực rắn chắc của anh đẩy ra xa. "Ngụy Giang Thiên anh nằm ra xa một chút, nóng chết em rồi."

Anh không những không thuận theo ý cô, ngược lại còn sáp lại gần hơn. "Mở điều hòa thì sẽ hết nóng."

"Không phải kiểu đó, anh đừng có làm loạn nữa. Nếu không, nếu không...."

"Nếu không thế nào?"

"Em, em sẽ giận anh. Cực kì giận anh luôn, từ nay về sau không quan tâm anh nữa." Cô thốt lên lời hâm dọa, tưởng chừng như lời cảnh cáo này rất trẻ con, đem đi hù dọa con nít có khi tụi nó còn phá lên cười bảo cô ngốc.

Vậy mà nó thật có hiệu lực với Ngụy Giang Thiên.

Anh dừng lại mọi động tác, không tiếp tục khám phá ngực của cô nữa.

Anh vùi đầu vào mái tóc của cô, im lặng không nói gì.

Tâm Đan nghe thấy tiếng anh thở dài. Cô biết, anh đang điều chỉnh lại chính bản thân mình.

Nhưng anh cứ im lặng gần năm phút, không lẽ vì cô cự tuyệt nên anh tức giận?

Tâm Đan thấp thỏm không yên muốn quay lại xem anh thế nào, cô vừa trở mình Ngụy Giang Thiên liền có phản ứng. anh ngăn trở mọi động tác của cô, tiếp tục ôm cô, để tấm lưng mềm mại trực tiếp phác họa những đường nét nam tính trên ngực mình. "Đừng động đậy."

Giọng anh rất thấp, lại mang theo cả vị khàn khàn trước giờ cô chưa từng nghe qua. Giống như là khẩn cầu lại giống như đang cảnh cáo làm cho Tâm Đan quả thực không dám động đậy nữa.

Nhưng phía sau mông của cô bị cái gì đó đâm vào,

Tâm Đan ngẫm nghĩ, sau một giây thì trừng lớn mắt, cuối cùng cũng biết thứ đang cọ cọ vào mông mình kia là cái gì.

Mẹ ơi, tình huống gì đang diễn ra thế này?

Loại cảnh tượng này làm cho cô ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ mong thứ kia mau chóng mất đi khí thế dùm cô một cái.

Tuy nói so với những người cùng lứa tuổi cô cũng được xem là thạo đời hơn người khác, lại học y khoa nên cũng nắm rõ cấu trúc sinh lý của một người.

Nhưng đây chính là lần đầu tiên cô chứng kiến dục vọng của một người thể hiện rõ như vậy.

Đặc biệt lại còn là cái người cô luôn xem là thần là phật, xém chút nữa là đốt nhang cúng bái luôn rồi.

Cảm giác cũng thật thú vị.

Vừa nghĩ tới bản thân có thể khiến thầy Ngụy mất kiểm soát tại một khoảnh khắc nào đó vừa rồi, Tâm Đan vô cùng hả hê.

Hừ, cũng coi như là một chút thành tựu chứ nhỉ?

"Tâm Đan!" Không biết qua bao lâu, dường như hơi thở của Ngụy Giang Thiên mới trở nên bình thường lại.

"Dạ?"

"Anh không sờ nữa, em đừng bỏ mặc anh."

Nghe anh nói vậy, Tâm Đan không nhịn được cười phá lên xoay người lại nhìn anh. "Ôi trời ơi, thầy Ngụy đây sao? Sao nghe ngữ khí vừa rồi lại giống như con nít sợ mẹ bỏ thế? Vừa rồi em chỉ hù anh một chút thôi, đừng nghiêm túc như vậy chứ?"

Ý của chính xác là vừa rồi quẫn trí quá nên chỉ tiện miệng tìm ra câu nào để nói cầu mong cho anh dừng lại mấy cái hành động không liêm chính kia mà thôi.

Ai ngờ...

"Em hù dọa anh sao? Vậy em sẽ không bỏ mặt anh?"

"Sẽ không."

"Sao không nói sớm?" Ngụy Giang Thiên cao giọng. "Nếu em nói sớm thì vừa rồi anh đã không phải nhẫn nhịn cực khổ như thế."

Tâm Đan. "..."

Từ đó cho tới lúc ngủ, Ngụy Giang Thiên nói gì thì Tâm Đan cũng trong vai người câm không trả lời.

Nói ra câu nào là bị xuyên tạc câu đó, tốt nhất là không nói gì nữa.

Nói ra câu nào là bị xuyên tạc câu đó, tốt nhất là không nói gì nữa

Đọc truyện chữ Full