"Xin lỗi quay khách, số thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau. Sorry, the subscriber you dialed......" Hứa Mạt một lần lại một lần gọi vào số máy của Lục Tử Hoành, vẫn không liên lạc được, trong lòng sợ hãi càng thêm lo lắng. Lục Tử Hoành sao lại không thấy mở máy, anh đang ở đâu? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Hứa Mạt nhìn cửa phòng cấp cứu vẫn còn đang khép chặt, rất muốn đi tìm anh nhưng không thể phân thân rời đi được. Cha còn đang ở bên trong chưa biết tình hình thế nào.
Khi Hứa Mạt về tới nhà thì xe cứu thương cũng vừa tới nơi. Hứa Minh Sơn đã hôn mê bất tỉnh, Hứa Mạt ruột gan thắt lại sợ tới mức linh hồn suýt thoát khỏi cơ thể. Một đường đi theo xe cứu thương, đưa Hứa Minh Sơn vào bệnh viện. Hứa Mạt nhớ lại đời trước của mình, cảnh tượng Hứa Minh Sơn một mình chết đi cô đơn trong bệnh viện, hối hận và sợ hãi trong lòng điên cuồng dằn xé cô. Hứa Mạt ép nước mắt trở lại không cho nó rơi xuống, hiện tại không phải là lúc để khóc.
Trải qua thời gian cứu chữa, Hứa Minh Sơn đã được cứu sống, liền chuyển bệnh nhân tới phòng bệnh đặc biệt để theo dõi. Trước khi tới bệnh viện, Hứa Mạt đã phân phó vệ sĩ đi tìm Lục Tử Hoành. Di động vang lên, là điện thoại của vệ sĩ A Tả: "Đã tìm được anh ấy chưa?" Hứa Mạt sốt ruột.
"Thưa tiểu thư, trên đường tôi gặp được một người nói đã từng thấy một chàng trai mặc tây trang đuổi theo một người đàn ông ở phía trước, chạy tới hướng khu công trường Vân Hồ Tây Uyển, tôi đoán nhất định là Lục thiếu gia!" Vệ sĩ A Tả nói.
"Được! Anh tới đó trước, tôi sẽ lập tức đến ngay!"
Hứa Mạt lao thẳng ra khỏi bệnh viện, chạy tới công trường Vân Hồ Tây Uyển ngay cạnh khuôn viên gia đình Hứa gia.
Trong công trường vây quanh một đám người.
"Tránh ra!!" Hứa Mạt gạt đám người ra đi vào bên trong, thấy trên mặt đất loang lổ máu tươi, trong lòng lạnh lẽo.
"Vừa rồi có một chàng trai rơi từ trên ụ đất xuống! Chậc chậc chậc, thật là dọa người mà, tôi thấy rất rõ ràng......"
Hai chân Hứa Mạt mềm nhũn, đứng thẳng không nổi, A Tả kịp thời đỡ lấy Hứa Mạt.
Sẽ không.... không phải là anh đâu!
Hứa Mạt điên cuồng xốc cổ áo người công nhân vừa nói vội vàng hỏi: "Anh vừa nhìn thấy người ngã xuống trông thế nào! Nói!"
Công nhân kia thấy Hứa Mạt hành động như vậy liền phát hoảng, lắp ba lắp bắp mở miệng "A, tôi trông thấy người đó mặc một thân tây trang kết hôn, dáng người đĩnh đạc cao lớn........Cô có quen anh ta sao? Mắt anh ta rất to, má bên trái còn có một nốt ruồi nhỏ, tôi tự tay nâng anh ta lên xe cứu thương, nhìn thấy rất rõ ràng......"
Hứa Mạt trong nháy mắt chỉ cảm thấy trời đất như sụp đổ, nước mắt mơ hồ hiện lên:
"Xe cứu thương đi tới bệnh viện nào......"
"Tôi chỉ gọi vào 120, tôi không rõ là bệnh viện nào cử xe cứu thương tới......"
Hứa Mạt bảo thư ký Châu điều nhân viên đi tìm, bản thân cũng tới một bệnh viện gần đó để hỏi. Xung quang đây có tới hơn mười bệnh viện khác nhau, cô đã tìm hết tất cả đều không có kết quả.
"Đại tiểu thư, xin đừng lo lắng, nếu người đã được xe cứu thương đưa đi, ắt hẳn bác sĩ cũng đã xử lý vết thương, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ tìm được." A Tả an ủi nói.
Hứa Mạt căn bản nghe không thấy có người đang nói. Suy nghĩ của cô đang thấp thỏm không yên, lúc này Thư ký Châu gọi điện thoại tới.
"Đại tiểu thư, đã tra được, là bệnh viện Vân Hồ buổi chiều điều một xe cứu thương tới công trường......"
Hứa Mạt một câu cũng chưa nói liền ném di động vào ghế bên cạnh, phóng xe vượt cả đèn đỏ, điên cuồng lái xe lao đi, ai đi đường nhìn thấy cũng sợ hãi không thôi. Phía sau xe cô là xe cảnh sát giao thông đang hú còi inh ỏi, cô không buồn để ý. Cô hiện tại chỉ nghĩ đến một việc, Lục Tử Hoành còn sống hay không mà thôi!
Hứa Mạt một đường cho xe chạy thẳng vào trung tâm bệnh viện, A Tả ở lại nộp phí vi phạm luật giao thông với cảnh sát. Hứa Mạt xông lên lầu, thư ký Châu đã an bày người tới đón cô.
"Cô là Hứa Mạt?" Y tá hỏi cô.
"Anh ấy đang ở đâu?"
"Ở, ở bên cạnh......"
Y tá dẫn Hứa Mạt đang mang tâm trạng nặng nề đi vào phòng bệnh. Lục Tử Hoành nằm trên giường, nửa tỉnh nửa mê, trên đầu quấn băng gạc trắng, chỉ lộ ra một đôi mắt mê man. Bên cạnh là máy đo tâm điện, từng đường cong suy yếu màu xanh nhảy lên nhảy xuống. Hứa Mạt đứng đó bất động. Đã từng ở kiếp trước, anh cũng nằm như thế này trong bệnh viện.... Làm sao có thể biến thành như vậy! Làm sao có thể......
Hứa Mạt nhẹ giọng gọi: "......Tử Hoành?"
Đồng tử trong mắt anh có một chút tiêu cự, nhưng cũng không có phản ứng nhiều.
"Bệnh nhân cần yên tĩnh nghỉ ngơi, Hứa tiểu thư vẫn nên ra ngoài ngồi chờ đi."
Hứa Mạt lắc đầu: "Tôi sẽ ở trong này, sẽ không quấy rầy anh ấy......"
Kiếp trước, cô cứ thế quay đi, bỏ mặc anh một mình chết trong cô độc. Lúc này đây, cô sẽ không rời khỏi anh, cho dù vận mệnh có chia lìa hai người, ít nhất lần này cô sẽ ở bên cạnh anh. Hứa Mạt cầm bàn tay anh, thanh âm nghẹn ngào có chút run run:
"...... Anh đã hứa, sẽ không chết trước mặt em, không ra đi trước em, anh đã hứa mà......"
Cô nhịn không nổi liền òa khóc nức nở, lòng đau thắt lại.
Vợ chồng Dương Thục Du khi biết tin liền cấp tốc chạy tới, thấy con trai nằm trên giường bệnh, không kìm được nước mắt. Hứa Mạt ngồi canh giữ bên người anh tới nửa đêm, màn hình tâm điện vẫn lên xuống, sự sợ hãi cực độ đã biến mất khi cô tìm lại được một chút cảm giác an toàn.
Thư ký Châu gọi điện thoại tới nói Hứa Minh Sơn đã tỉnh, muốn gặp cô.
"Mạt Mạt, con đi xem cha mình đi, Tử Hoành ở đây đã có cha mẹ trông chừng." Lục Vệ Quốc nói.
"Con đi trước đi, Tử Hoành giao cho chúng ta, con hãy yên tâm....." Dương Thục Du khóc nhiều, cổ họng có chút khàn khàn.
Hứa Mạt nắm bàn tay lạnh lẽo của Lục Tử Hoành, đặt trên má cọ cọ: "Chờ em trở lại......"
Hứa Mạt đi tới cửa lại quay đầu lưu luyến nhìn Lục Tử Hoành một lúc mới nhanh chóng rời đi.
"Đại tiểu thư." Thư ký Châu đợi được tới lúc thì Hứa Mạt đến.
"Ba tôi đã tỉnh?" Hứa Mạt sải dài chân nhanh bước tới phòng bệnh của cha, thư ký Chậu đi đằng sau.
"Chủ tịch đã tỉnh, nhưng tình huống có chút không tốt lắm." Thư ký Châu có chút lo âu.
"Tình trạng không ổn?"
"Ân, đúng vậy......"
Tới khi Hứa Mạt nhìn thấy cha mới hiểu hết câu nói không thích hợp của thư ký Châu là ý gì.
Hứa Minh Sơn trông thấy con gái, phản ứng có chút kích động.
"Ba, ba cảm thấy thế nào?"
"...... Hiểu Cầm...... Hiểu Cầm, em đã tới......" Hứa Minh Sơn nhìn lầm con gái thành Lưu Hiểu Cầm.
"Ba, con là Hứa Mạt, mẹ đã qua đời rất nhiều năm rồi."
Hứa Minh Sơn vẫn cứ lặp đi lặp lại, nhớ kỹ tên Hiểu Cầm. Bác sĩ thông báo cho Hứa Mạt biết rằng, vì bị kich hách quá độ dẫn đến sốc tâm lý, hơn nữa não bộ bị tổn thương làm cho bệnh nhân có biểu hiện si ngốc rất nhỏ.
"Bác sĩ, ba tôi sẽ chữa khỏi được chứ?" Hứa Mạt sốt ruột cầm lấy cánh tay bác sĩ hỏi.
"Chuyện này rất khó nói trước được điều gì, Hứa tiên sinh tuổi cũng khá lớn, để khôi phục lại như ban đầu cần phải mất một thời gian dài điều trị." Bác sĩ nói xong, nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm: "Dựa theo kinh nghiệm của tôi thì Hứa tiên sinh chỉ bị sốc lâm sàng, có thể khôi phục lại được, Hứa tiểu thư xin hãy yên tâm."
Có thể khôi phục lại là tốt rồi, chỉ cần có thể trị hết là tốt rồi. Hứa Mạt tạm thời thở ra một hơi nhẹ nhõm, ở bên cạnh cha sang ngày thứ hai, thư ký Châu liền thành thật khai báo tất cả tình hình của tập đoàn cho Hứa Mạt, mặt khác còn có vụ việc mất trộm ngân phiếu cùng các giấy tờ quan trọng khác có liên quan tới cổ phần trong tập đoàn. Trực giác Hứa Mạt cho biết, chuyện này nhất định do Lưu Lạc Bằng làm ra.
"Thư ký Châu, anh đi xử lý chuyện tập đoàn, buổi chiều tôi sẽ đến công ty."
Hứa Mạt trấn tĩnh phân phó. Phần tài chính bị chuyển ra không đáng sợ, vừa vặn có thể tra được một chút chứng cứ, tìm hiểu nguồn gốc của chuyện này.
Hứa Mạt gọi điện thoại cho Dương Thục Du hỏi tình huống của Lục Tử Hoành. Dương Thục Du nói Lục Tử Hoành vẫn chưa tỉnh, nhưng bác sĩ bảo tình trạng có chuyển biến tốt và ổn định, bảo Hứa Mạt hãy yên tâm chăm sóc cho cha ở bên đó.
Hứa Mạt tính toán giữa trưa sẽ qua chỗ anh đang điều trị, nhưng không ngờ được, Dương Thục Du đã gọi điện thoại tới: "Mạt Mạt! Tử Hoành không thấy đâu cả!"
"Không thấy?!"
Hứa Mạt hoảng hốt, để Lý Tinh Tinh và bác Trung lưu lại chăm sóc Hứa Minh Sơn, vội vàng phóng xe tới bệnh viện Tử Hoành đang nằm. Mới bước ra thang máy liền nhìn thấy ánh mắt sưng đỏ của mẹ chồng.
"Mẹ, Tử Hoành anh ấy đâu?" Hứa Mạt hỏi Dương Thục Du.
"Buổi sáng nay, bệnh trạng Tử Hoành không ổn định, bác sĩ đẩy đi phòng cấp cứu, cha mẹ ngồi bên ngoài chờ, kết quả băng ca được đẩy ra không phải là Tử Hoành........." Dương Thục Du khóc không thành tiếng.
"Mẹ đừng vội, chậm rãi nói......" Trong lòng Hứa Mạt gấp tới độ như kiến bò trên chảo nóng.
"Sau đó y tá nói, trong lúc cha mẹ ngồi chờ trước cửa phòng cấp cứu thì có người tới làm thủ tục chuyển viện, lập tức đưa người đi luôn..... Nhưng cha mẹ căn bản không biết a! Quả thực quá hoang đường......"
Hứa Mạt nghẹn một bụng khí tức giận liền đi tìm y tá trưởng, kêu viện trưởng lập tức đến gặp cô.
"Hứa đại tiểu thư, chúng tôi đều dựa theo quy định mà làm việc, người đến trình ra giấy tờ có quan hệ với người bệnh, cũng không phải do chúng tôi tự ý chuyển bệnh nhân đi." Viện trưởng là một người đàn ông trung niên, họ Triệu, mắt hí mũi tẹt, ánh mắt phát ra tia khôn khéo, thái độ vô cùng hợp lý.
"Ông nói người đó đưa ra cái gì chứng minh thân nhân? Cha mẹ của anh ấy đều ở đây, còn tôi là vợ anh ấy cũng ở đây. Ông làm việc như thế mà coi được à!" Hứa Mạt tức đỏ mắt, nước mắt vòng quanh rơi xuống.
"Chuyện này, chúng tôi có quy định bảo mật không thể để tiết lộ." Triệu viện trưởng cương quyết, nói rõ không muốn nhiều lời.
"Chuyển tới bệnh viện nào?"
"Thật xin lỗi, người nhà bệnh nhân dặn dò chúng tối phải giữ bí mật."
Hứa Mạt "Rầm" một tiếng vỗ mạnh lên bàn công tác, cầm cổ áo Triệu viện trưởng nhấc lên.
"Mẹ khiếp, ông không muốn sống nữa đúng không?"
Triệu viện trưởng liền hoảng hốt, không ngờ cô gái tuổi còn trẻ này quyết đoán lớn như vậy, nhưng ông cũng không phải thỏ trắng nhát gan, mặt mũi không thể để vứt đi như vậy!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nữ Vương Và Trung Khuyển
Chương 28: Mất tích
Chương 28: Mất tích