TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nữ Vương Và Trung Khuyển
Chương 33: Thẩm phán

Hứa Mạt cầm di động nâng má sững sờ, muốn gọi điện thoại cho Thẩm Gia Bích. Cô muốn nghe một chút giọng nói của Tử Hoành nếu anh đã tỉnh lại....

Nhấn cuộc gọi nhưng không có người nghe máy, gọi hai lần liền dừng không gọi nữa. Hứa Mạt đi tới cửa sổ sát đất. Phòng làm việc của cô nằm trên tầng 27 cao ốc Long Khoa. Từ nơi này quan sát, thành thị phồn hoa thu hết vào đáy mắt. Nhà cao tầng, cây xanh, người đi đường, phương tiện giao thông, ngọn đèn đường, khu kẻ vạch dành cho người đi bộ...... Đều hóa thành món đồ chơi nho nhỏ, đang chi chít xếp đặt ở dưới chân cô.

Hứa Mạt nhớ tới lần Lục Tử Hoành đưa cô lên tháp truyền hình vào ban đêm kia, thành phố như một biển sao lung linh, đẹp lộng lẫy.

Thế gian phồn hoa, em chỉ nguyện cùng anh ngắm nhìn...

Lúc này, chỉ có mình cô quan sát thành phố không có anh, nơi dị quốc tha hương anh có khỏe không?.... Thật muốn bay tới bên anh. Hứa Mạt trầm trọng thở dài, nỗi nhớ ngày đêm da diết tra tấn cô.

Chờ xử lý xong tất cả sóng gió lần này, cô sẽ đi Toronto thăm anh....

Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

"Đại tiểu thư, có một cô gái họ Từ muốn gặp ngài." Thư ký Tiểu Lâm vào báo với Hứa Mạt.

Thư ký Châu một mình không thể xoay sở hết mọi công việc liền điều tới một thư ký mới, hỗ trợ công việc cho Hứa Mạt.

Hứa Mạt hồ nghi hai giây, lập tức đoán được là ai, nét mặt hiện ra ý cười lạnh lùng.

"Mời cô ta tới gặp tôi." Hứa Mạt khoanh tay chờ cô gái họ Từ kia.

Tiểu Lâm quay ra, Hứa Mạt nghe thấy giọng nói Tiểu Lâm ngoài cửa: "Từ tiểu thư, Hứa chủ tịch đang ở bên trong, mời cô vào."

Cửa mở.

"Tới rồi sao?" Khóe miệng Hứa Mạt nhếch lên cười trêu tức, nói với Từ Tiểu Cẩn: "Đừng chỉ lo đứng, đến đây, ngồi xuống đi."

Hứa Mạt chỉ chỉ sofa bên cạnh, bản thân cũng đi qua phía sofa ngồi xuống.

Từ Tiểu Cẩn trừng mắt nhìn Hứa Mạt, cắn chặt răng, hai mắt đầy hận ý.

"Cô muốn uống loại trà nào? Thiết Quan Âm hay Bích Loa Xuân? Hoặc trà Nhân Sâm? A, trà Nhân Sâm hiện không có......" Hứa Mạt hô một câu với Tiểu Lâm ở bên ngoài phòng: "Tiểu Lâm, đi tới phòng nghỉ lấy trà Nhân Sâm đến đây."

"Hứa Mạt! Cô đừng thừa nước đục thả câu! Tôi biết rõ là cô làm!"

"Hửm? Cái gì là tôi làm, tôi nghe không rõ ý tứ của cô?"

"Là cô, là cô mỗi ngày phái người ở ngoài nhà tôi giám thị, khiến chúng tôi sợ hãi! Cố ý dùng ảnh chụp đến tra tấn chúng tôi, đừng cho là tôi không biết do cô làm!"

"Ừ." Hứa Mạt gật đầu thừa nhận: "Là tôi làm. Bất quá, tôi cố ý làm vậy để hai mẹ con cô biết, cô cũng không phải là người thông minh."

"Vì sao cô tàn nhẫn như vậy, sao cô không trực tiếp đem chứng cứ cho cảnh sát tới bắt chúng tôi đi!" Như vậy có chết cũng thống khoái, còn hơn mỗi ngày nơm nớp lo sợ.

Nụ cười của Hứa Mạt đột nhiên chuyển lạnh, nghiến răng nói: "Từ Tiểu Cẩn, cô thật là người hay quên, lần trước ở trong bệnh viện, tôi đã cảnh cáo cô. Lần này cô chẳng những chọc tôi, hơn nữa.... Còn động tới điểm giới hạn cuối cùng của tôi! Sai khiến người khác làm thân nhân của tôi bị tổn thương, người thì chết, người thì nằm viện. Cô nói xem, tôi sẽ cho hai mẹ con cô được chết thoải mái sao?"

"Cô! Cô quá độc ác!" Từ Tiểu Cẩn ức hận máu nóng dâng trào.

"A. Tôi nào dám so độ ác độc với cô, ngay cả con ruột cũng giết chết." Hứa Mạt đáp lễ.

Từ Tiểu Cẩn đứng phắt dậy, Hứa Mạt cũng đứng lên, đề phòng. Cô ta muốn động thủ?

Từ Tiểu Cẩn cắn chặt quai hàm, bịch tiếng quỳ gối trước mặt Hứa Mạt: "Van cô......Tôi van xin cô, hãy cho mẹ tôi được sống yên ổn, không cần tra tấn bà nữa...."

"Cô van xin tôi?"

"......" Từ Tiểu Cẩn cúi đầu, thấy đôi giày cao gót tinh xảo đẹp đẽ quý giá màu trắng bạc của Hứa Mạt, khuất nhục, oán hận, nước mắt lăn trên hai má: "Vâng......Tôi cầu xin cô......"

Từ Tiểu Cẩn dập đầu xuống sàn nhà lạnh lẽo, trong lòng vô tận khuất nhục....

"A" Hứa Mạt cười rộ lên: "Cô có mặt mũi lớn nhường nào? Cô cũng quá đề cao giá trị con người của cô đấy! Cô là ai chứ? Cô chỉ ở đây đơn giản quỳ gối một cái là có thể làm tiêu tan mối hận trong lòng tôi sao?"

"......."

"Tôi nói cho cô rõ, tôi – Hứa Mạt này không phải kẻ dễ ăn hiếp, tôi nhường nhịn cô đã lâu rồi, tôi không thèm cùng cô so đo. Nhưng... lúc này tôi thay đổi chủ ý......"

Từ Tiểu Cẩn nâng đầu, hai mắt đẫm lệ trừng mắt nhìn Hứa Mạt, cắn chặt môi.

Hứa Mạt không có kiên nhẫn: "Tiểu Lâm, trà Nhân Sâm không cần mang vào. Mời Từ tiểu thư ra ngoài đi."

Tiểu Lâm liền xuất hiện, cung kính đáp:" Thưa vâng"

"Còn nữa, loại người này về sau không cần thông báo với tôi, tôi không có thời gian rảnh........."

Hứa Mạt đứng nói chuyện nhưng ánh mắt châm chọc nhìn xuống Từ Tiểu Cẩn còn đang quỳ.

"Cô điên rồi!" Trong hàm răng Từ Tiểu Cẩn bật ra ba chữ.

"Cô hãy tự sống cho tốt."

Mang theo khuất nhục từ trên sàn nhà đứng lên, Từ Tiểu Cẩn ôm hận rời khỏi văn phòng.....

Từ Thu Yến lại cắt cổ tay tự sát, Từ Tiểu Cẩn đưa mẹ đi bệnh viện.

Quả nhiên là hai mẹ con, cách thức tự sát giống hệt nhau. Từ Tiểu Cẩn cầu xin Giang Dịch Thần giúp đỡ, nhưng Giang Dịch Thần làm ngơ. Từ Tiểu Cẩn tới Giang gia, cửa lớn cũng chưa bước vào liền bị bà Chu hung hăng nhục nhã, liền chạy đi.

Vợ chồng Giang gia cũng chưa tới nỗi già cả lẩm cẩm, vốn có khúc mắc với thân thế của Từ Tiểu Cẩn, sau này lại phanh phui chuyện giường chiếu nhốn nháo một phen, tới sứt đầu mẻ trán. Giang Dịch Thần ép buộc cha mẹ, hai vợ chồng liền miễn cưỡng đồng ý hôn sự, cũng không ngờ con trai bỗng nhiên nghĩ thông suốt, thay đổi chủ ý.

Hứa Mạt nghe thư ký Châu báo cáo hướng đi của mẹ con Từ Thu Yến, khóe miệng nhếch lên. Người không hại ta, ta không hại người......

Từ Thu Yến là gieo gió gặt bão. Cũng phải thôi, nói đến cùng, chính mình không tham vinh hoa phú quý thì làm sao phải đi tới bước này! Nếu không phải do cô khinh thường, được chăng hay chớ thì sẽ không phát sinh những chuyện như hôm nay.

"Đại tiểu thư, Khâu tổng của "Thái An Hoa Thịnh" từ thành phố K đã đến sân bay. Giang tổng của tập đoàn Giang Lâm đã gọi điện thoại tới thúc giục cô." Thư ký Châu tới thông báo nói.

Giang tổng...... Giang Dịch Thần...... Thực không nghĩ tới.

"Chú bảo Lưu tổng đi thay tôi..... Bảo rằng..... Tôi không được khỏe, luôn có cảm giác buồn nôn, đã về nhà nghỉ ngơi."

Thư ký Châu biết rõ tâm tư Hứa Mạt, cũng không cưỡng cầu nói "Vâng" liền đi xuống làm việc. Thư ký Châu vừa đi, di động của Hứa Mạt vang lên. Màn hình di động biểu hiện tên người gọi tới --"Giang Dịch Thần"

Hứa Mạt bèn tắt di động.

Thật đúng là......

Hứa Mạt nói không khỏe, sau đó cô thực sự nói trúng rồi!

"Mình đúng là miệng quạ đen a......" Hứa Mạt đứng trong buồng vệ sinh nôn khan. Vì thế, cô liền thực sự về nhà nghỉ ngơi. Dương Thục Du đối với Hứa Mạt giống như tri kỷ, tựa như mẹ ruột của cô vậy, chăm sóc tỷ mỉ, ân cần chu đáo. Biết được Hứa Mạt không thoải mái, đang trên đường về nhà, lập tức mang theo trái cây gọt sẵn, rau dưa cùng ít nguyên liệu, nấu vài món ăn thanh đạm.

"Mạt Mạt, con liên tục nôn khan như vậy đã bao lâu?" Dương Thục Du nhẹ nhàng vỗ lưng Hứa Mạt.

"Hai ngày nay mới như vậy......" Hứa Mạt nói xong lại nôn ra một trận: "Hơn nữa đầu con có chút choáng váng, rõ ràng con không bị cảm........"

Dương Thục Du bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, mày đang nhíu lại liền giãn ra, lẩm bẩm:

"Không lẽ là mang thai......"

Hứa Mạt vừa nghe, sợ ngây người: "Không...... Không thể nào......"

Dương Thục Du liên tiếp nói: "Nhất định là như thế." Lý Tinh Tinh gọi điện thoại mời bác sĩ riêng của Hứa gia - Trương Vân, là một bác sĩ nữ thân hình trắng trẻo nhưng hơi gầy, hơn ba mươi tuổi, đeo mắt kính trên mặt.

"Đại tiểu thư, chúc mừng cô....." Trương Vân cười vui vẻ nói lời chúc mừng.

"Tôi...... Thật sự......?"

"Phải, cô đã làm mẹ! Chúc mừng chúc mừng!"

Dương Thục Du cao hứng cười đến mặt mày nở hoa: "Mạt Mạt! Con dâu ngoan của mẹ! Mẹ đã có cháu nội rồi!"

Dương Thục Du vội vàng gọi điện thoại báo tin vui cho Lục Vệ Quốc: "Vệ Quốc a, em nói này, chúng ta sắp có cháu nội rồi, Hứa Mạt đã mang thai........"

Hứa Mạt nghe Dương Thục Du nói năng lộn xộn báo tin vui, trong lòng vừa vui cũng vừa buồn, nếu anh ở đây thì tốt rồi......

Hai ngày nữa, qua hai ngày cô phải tới gặp anh, chính miệng nói cho anh biết.......

Hiện tại là thời gian nghỉ hè, các trường học đều được nghỉ, Lục Vệ Quốc thường xuyên đi bệnh viện thăm Hứa Minh Sơn, nói chuyện trên trời dưới đất. Một người là thương nhân, một người là giáo viên, lại cùng chung chí hướng, mỗi lần gặp nhau là y như rằng không dứt ra được, giống như chiến hữu lâu năm vậy.

Khi Lục Vệ Quốc nhận cuộc gọi của vợ thông báo tin vui là khi ông đang ở trong bệnh viện nói chuyện phiếm với Hứa Minh Sơn, tắt điện thoại, trên mặt vẫn còn duy trì vẻ kinh ngạc. "Làm sao vậy? Lão Lục."

"...... Chúng ta...... Sắp có cháu rồi!"

Hai người đàn ông đều sửng sốt một lúc lâu, lát sau thì mừng rỡ, cười ha ha, khiến y tá đi bên ngoài hành lang ghé mắt thầm nghĩ: Không phải hôm nay cho bệnh nhân uống nhầm thuốc đấy chứ?

Mọi chuyển không đơn giản như Hứa Mạt nghĩ, chuyện Từ Thu Yến muốn tốc chiến tốc thắng là không có khả năng, vì còn rất nhiều khúc mắc trong vụ này.

Một người tên là Nhậm Kiến Xương đi tới cục cảnh sát tự thú, nói hắn chính là người đã giết Lưu Lạc Bằng, ăn cắp tài chính, văn kiện, người đứng sau chủ mưu đều là hắn.

Hứa Mạt đương nhiên biết, Nhậm Kiến Xương không phải hung thủ giết người, hắn chỉ là đồng bọn của Từ Thu Yến mà thôi. Để người khác gánh tội thay, còn chính mình nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?

Không dễ dàng như vậy đâu!

"Đại tiểu thư, băng ghi âm đã giao cho cảnh sát."

"Ừ......" Hứa Mạt đã có được bản gốc đoạn ghi âm, do trước đó cô tìm một người bạn hỗ trợ nghe lén và ghi âm các cuộc nói chuyện của Nhậm Kiến Xương với Từ Thu Yến.

Ngày mở phiên tòa, mây đen nặng nề. Thân hình Từ Thu Yến hao gầy, sắc mặt tiều tụy, đâu có giống như ngày thường phong thái xinh đẹp.

Quan tòa hoãn án tử cho Từ Thu Yến, Nhậm Kiến Xương không tránh khỏi việc ngồi tù. Thời điểm Từ Thu Yến làm việc này, lo lắng có khả năng bại lộ nên cũng không nói cho con gái, Từ Tiểu Cẩn sau này mới biết được cho nên không bị lãnh tội.

Trên tòa án, Từ Tiểu Cẩn khóc tới mức sắp hôn mê bất tỉnh, đôi mắt trợn trừng nhìn Hứa Mạt, quả thực muốn khóc ra máu.

"Hứa Mạt! Sẽ có một ngày tôi trả lại toàn bộ cho cô!" Từ Tiểu Cẩn oán hận thốt lên.

Hứa Mạt không cho là đúng, ghé sát vào tai Từ Tiểu Cẩn nói nhỏ: "Cô cho rằng mình là Thượng Đế sao? Muốn thế nào thì sẽ thế đấy?! Cô nếu biết điều thì cút xa thành phố này, bằng không thấy cô một lần, tôi sẽ thu thập cô một lần!"

Từ Tiểu Cẩn bị lời nói uy hiếp của Hứa Mạt đe dọa, ngồi sững sờ trên ghế, hai mắt đẫm lệ nhìn Hứa Mạt, phía sau còn có vài vệ sĩ và cấp dưới rời đi. Cô quả thật không phải là Thượng Đế. Vô quyền vô thế...... Cô có thể làm cái gì......

Chuyện của tập đoàn đã khiến Hứa Mạt vất vả một phen, cô mặc dù sang Mỹ học ngành quản lý tài chính kinh tế nhưng cùng với thực tiễn trên giấy tờ lại khác biệt rất lớn. Sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện trong tập đoàn, cùng với vấn đề phát sinh của hạn mục biệt thự, lại xử lý chuyện Từ Thu Yến, hoàn thành xong thì đã sau ba tháng.

Trong khoảng thời gian đó Hứa Mạt liên tục gọi điện thoại cho Thẩm Gia Bích, cứ hai tới ba ngày bà ta mới nói tình huống điều trị của Lục Tử Hoành cho cô.

Lục Tử Hoành đã khỏe lên rất nhiều, đã có thể tự mình xuống giường đi lại. Mỗi lần cô đề nghị muốn nói chuyện với anh thì bà ta ấp úng, lảng tránh như che giấu điều gì. Trong lòng Hứa Mạt có chút bất an, kiểm tra email Thẩm Gia Bích gửi tới, vẻ mặt của anh có chút khác lạ, lạnh lùng, sắc bén, không giống trước đây, ôn hòa, tươi cười.

"Đại tiểu thư, bên bất động sản Giang Lâm đã cho người mang bản thiết kế tới đây, cô hãy kiểm tra lại và ký tên." Tiểu Lâm đem bản thiết kế khu biệt thự đặt trước mặt Hứa Mạt.

Hứa Mạt cẩn thận lật xem một lần: "Tôi kiểm tra không thấy có vấn đề gì. Lưu tổng có vẻ am hiểu hơn, không biết ông ấy đã xem qua chưa?"

"Đã xem, Lưu tổng đánh giá bản thiết kế rất tốt."

Hứa Mạt gật đầu, ký tên chấp nhận phê duyệt. Ngồi lâu, cô muốn đứng dậy đi lại trong phòng vận động một chút.

"Đại tiểu thư, để tôi đỡ cô, ôi chao, cẩn thận tay vịn ghế ngồi......" Tiểu Lâm cẩn thận đỡ Hứa Mạt đứng lên, thấy rõ bụng cô hơi nhô lên, có chút đau lòng, lại không dám đề nghị cô về nhà nghỉ ngơi. Cô đi rồi, sẽ không có người tiếp quản công việc. Cũng may chủ tịch Hứa dạo gần đây thân thể chuyển biến tốt, cũng thi thoảng tới công ty hỏi chút sự vụ, nhưng ông vẫn còn đang bệnh, chân không tiện đi đứng, cũng không có nhiều sức như trước kia.

"Tiểu Lâm, đặt cho tôi một vé máy bay ngày mai, đi tới Canada, Toronto."

Đọc truyện chữ Full