Lục Tử Hoành và Hứa Mạt cùng đi tới Hứa gia, Hứa Minh Sơn cho người chuẩn bị một bàn đồ ăn, cũng gọi vợ chồng Lục gia đến. Hứa Minh Sơn phần lớn vẫn ngồi trên xe lăn, đi đứng chưa vững, hành động bất tiện.
Trong bữa ăn, Hứa Minh Sơn, Dương Thục Du, Lục Vệ Quốc hỏi han ân cần, cực kỳ vui vẻ. Hứa Minh Sơn và Hứa Mạt tính cách không khác nhau lắm, vừa mới bắt đầu tưởng như khó sống chung, thật ra thì tư tưởng rất phóng khoáng, rất hòa đồng.
"Tử Hoành, thân thể con thế nào? Nghe Tiểu Mạt nói, trí nhớ con không tốt, đúng không?"
Hứa Minh Sơn cười hỏi.
"Đã để ba lo lắng, chẳng qua chỉ là tạm thời còn có chút mơ hồ, có điều cơ thể con không có gì đáng ngại." Lục Tử Hoành nói.
Hứa Mạt cười nhìn hai người liếc mắt một cái, chỉ cảm thấy trong mắt Hứa Minh Sơn có phần che giấu gì đó không nói rõ được.
Sau khi ăn xong, Hứa Mạt mang Lục Vệ Quốc, Dương Thục Du đi ra sân sau trong rừng cây nhỏ tản bộ. Hứa Minh Sơn nhân cơ hội kéo bả vai Lục Tử Hoành lại.
"Tử Hoàng, ba có một số việc, muốn cùng con nói chuyện một chút..."
"......."
Hứa Minh Sơn để cho con gái đi theo Lục Tử Hoành trở về, Lục gia đã sửa lại phòng tân hôn, bởi vì trong hôn lễ có chuyện ngoài ý muốn, tân phòng kia vẫn trống không không ai ở. Theo như Hứa Mạt nói, lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, có tốt hơn nữa thì phòng ở đều giống nhau, vừa không thể làm đẹp, lại không thể dưỡng nhan.
Một đêm này, Lục Tử Hoành lại khác thường không quấn quýt làm chút chuyện "không phù hợp" với cô, hai người chỉ ôm nhau ngủ. Trước khi ngủ, Lục Tử Hoành ôm bà xã Hứa Mạt kể vài chuyện hài hước, chọc cho Hứa Mạt trên mặt lúc trắng lúc xanh, lúc thì trừng mắt lúc thì cười khúc khích.
"Bà xã, em có biết làm thế nào để biết một người đàn ông có ăn vụng bên ngoài hay không không?"
Hứa Mạt lắc đầu, cô càng ngày càng cảm giác được, thật ra thì Lục Tử Hoành rất phúc hắc, thoạt nhìn thuần thuần chánh chánh, thực chất bên trong gian trá, rất là xấu xa.
Lục Tử Hoành cười lộ ra răng nanh, bí hiểm nói với Hứa Mạt, "Chính là dùng sáp nến nhỏ vào "chỗ đó" của người đàn ông, nếu nó "đứng lên" nói chứng tỏ hắn không có ở bên ngoài, nếu như "đứng không được" chính là đã ăn vụng".
"Hả?! Có căn cứ theo khoa học không a..." Hứa Mạt không tin, "Cái đó sinh đau... thì sẽ có phản ứng thôi... " Hứa Mạt sâu sắc nghi ngờ. "Người nào hạ lưu nói cho anh biết?"
Lục Tử Hoành điểm chóp mũi Hứa Mạt một cái, "Trong sách, đương nhiên là đọc trong sách."
"Anh cũng xem mấy thứ sách linh tinh đó à... Đọc sách đứng đắn mới là phương pháp tốt."
"Đọc nhiều sách vở mới có thể lĩnh hội được "chân lý", mới là phương pháp tốt..." Lục Tử Hoành cười nói mập mờ, ôm Hứa Mạt đang ngủ thiếp đi.
Hứa Mạt ở trong ngực hắn an tĩnh ngủ.
Nhưng mà, đêm này cũng không yên ổn kết thúc như thế.
Đêm khuya vắng người, mùa thu lại có gió lạnh. Trong phòng khách Lục gia truyền tới tiếng nói chuyện thật thấp.
"Tử Hoành à, con thật sự quyết định rồi sao? Việc này... Việc này có thể đụng tới rắc rối hay không..." Dương Thục Du lo lắng, thở dài.
Lục Vệ Quốc cau chặt chân mày thành hình chữ xuyên (川), gần đây xảy ra nhiều chuyện, thật là làm cho người ta lo lắng. Tất cả mâu thuẫn, lo lắng cuối cùng chỉ thành một câu –
"Con trai, cha tin tưởng con sẽ không để cho chúng ta thất vọng!"
Thiên ngôn vạn ngữ, chỉ hóa thành câu nói tín nhiệm này.
"Cảm ơn mọi người...Ba, mẹ..."
****
Trong hẻm nhỏ có vài tiếng chó sủa, Lục Tử Hoành dựa ở cửa chính hút thuốc, giống như đang đợi người. Hai bóng người hiện ra ở chỗ tối, xuất hiện ở trước cửa, đều là đến tìm Lục Tử Hoành.
"Lục công tử!" Một người trong đó cúi người gật đầu chào Lục Tử Hoành.
Lục Tử Hoành nhả ra một vòng khói, ném tàn thuốc lá rồi giẫm lên, "Tra thế nào?"
"Đã điều tra xong, người đó không phải là mẹ của ngài, là một người phụ nữ khác cùng ba của ngài sinh ra, nhưng bị mẹ của ngài bắt đi..."
"Ừ... Chuyện này cậu hãy tiếp tục theo dõi."
Cái bóng của người đang nói chuyện cung kính đáp "Vâng", Lục Tử Hoành để cho hắn đi trước, lưu lại một người khác.
"A Hổ, gần đây đã quen thuộc với Hứa gia chưa?" Lục Tử Hoành hỏi.
"Quen, đã quen, tiểu thư thoạt nhìn rất lạnh lùng, thực ra là người rất dễ gần." Người này chính là A Hổ. Hứa Mạt thật không ngờ, A Hổ là do Lục Tử Hoành sắp xếp.
"Vậy thì tốt rồi, Mạt bảo cậu điều tra chuyện gì?"
"Chính là việc Chủ Tĩnh Nhã có ý với anh, tiểu thư bảo tôi trả thêm một chút về cô ta, Chứ Tĩnh Nhã dường như là muốn đối phó với tiểu thư, muốn đem tiểu thư chơi đùa trong tay..."A Hổ đang nói chợt dừng lại. Hắn trông thấy con mắt âm lãnh của Lục Tử Hoành đang nhìn hắn, tuy không nói gì nhưng thật dọa người. Vì vậy lập tức sửa lại, "Chữ, Chữ Tĩnh Nhã muốn quyến rũ anh... Tiểu thư đã biết, rất tức giận, cũng rất hưng phấn, dự định nhân cơ hội này trừng trị cô ta..."
A Hổ nói xong, trán tuôn ra một giọt mồ hôi lạnh, trong lòng cảm thán, phụ nữ thật phức tạp.
Lục Tử Hoành gật đầu.
A Hổ bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, trên mặt thoáng hiện vẻ lo lắng, "Cậu chủ, trong hội đại ca hỏi em khi nào anh gia nhập, em, em cũng không biết trả lời làm sao, không thể tìm cách thoái thác nữa rồi... Anh sẽ không phải là thay đổi chủ ý, không có ý định gia nhập chứ?"
Lục Tử Hoành lại nhả ra một ngụm khói, "Tôi từ trước đến nay chưa từng có ý định gia nhập."
"Hả?!" A Hổ bị dọa không nhẹ, "Như vậy sao được, lật lọng nếu như theo quy cũ là phải chặt tay a, em sợ "Đại ca" sẽ không bỏ qua cho anh."
"Việc này không cần cậu quan tâm, tôi tự gánh chịu, nếu anh ấy hỏi cậu, cậu cứ nói tôi vẫn còn đang suy nghĩ..."
Mặc dù được Lục Tử Hoành căn dặn, nhưng A Hổ vẫn lo lắng không thôi, vẻ mặt cau có, "Chờ tôi làm xong việc này, tôi sẽ đưa cậu đi học đại học..."
"Lục ca..." A Hổ cảm động.
Lục công tử là xưng hô trong hội của Lục Tử Hoành.
A Hổ rời đi.
Lục Tử Hoành lại tựa vào cổng rút điếu thuốc, bình thường hắn rất ít hút, cũng không hút trước mặt Hứa Mạt, nhưng cũng không phải là hắn không hút.
Bóng đêm chập chờn, khói mù lượn lờ, làm cho khuôn mặt hắn càng thâm sâu làm cho người khác khó có thể đoán được.
Thời điểm Thẩm Gia Bích lần đầu tiên tìm hắn, hắn đã biết thân phận của bà ta, chẳng qua là chưa khơi ra, để cho bà lén lút yên lặng chú ý hắn, còn tưởng rằng hắn không biết.
Thẩm Gia Bích muốn hắn về tranh gia sản. Tiếu lão gia sắp không xong, khăng khăng giữ lại tài sản cho cháu nội "đích tôn" duy nhất. Thẩm Gia Bích không biết Tiếu lão gia từ đâu nghe được chuyện của Lục Tử Hoành, nhưng chuyện này đối với bà là trăm lợi không hại, đúng là chuyện tốt.
Hiện tại trong Tiếu gia chỉ có một cháu trai Tiếu Thiên Cần, hắn căn bản không phải con ruột của Thẩm Gia Bích, mà là Tiếu Hoành cùng tình nhân sinh ra.
Người tính không bằng trời tính, Thẩm Gia Bích năm đó muốn dùng con trai để giữ được bản thân mình trong cuộc hôn nhân gần như rạn nứt, nhưng không nghĩ tới sinh ra con trai là một đứa ốm yếu.
Tiếu Hoành bên ngoài có tình nhân, vốn muốn ly hôn, nếu như bà ta sinh ra đứa con ốm yếu, vậy chỉ có thể là họa vô đơn chí, hôn nhân tan vỡ nhanh hơn. Vì vậy Thẩm Gia Bích nhẫn tâm bỏ Lục Tử Hoành, lại làm ra thủ đoạn, đem con của Tiếu Hoành cùng tình nhân về, nói muốn xem như con của mình mà nuôi dưỡng, cục diện mới có thể dịu xuống. Hôn nhân của hai người được ngày nào hay ngày ấy, suốt mấy năm liền.
Những năm gần đây, Tiếu Hoành cùng tình nhân của hắn vẫn vương vấn không dứt, vì vậy mà Tiếu lão gia bệnh nặng.
Việc này khiến cho tai họa ẩn núp hoàn toàn lộ ra.
Tiếu lão gia luôn bất mãn với hành vi của Tiếu Hoành, quan hệ cha con cực kỳ tồi tệ, khăng khăng muốn đem tài sản giao cho cháu "đích tôn" của ông – Lục Tử Hoành. Vì vậy, Thẩm Gia Bích mới gấp gáp như vậy muốn đem Lục Tử Hoành trở về, mở tiệc chiêu đãi, cũng là muốn danh chính ngôn thuận đem thân phận Lục Tử Hoành công bố ra, nói là do thân thích ở Mỹ nuôi, ít lộ diện, ai cũng sẽ không nghi ngờ.
Về phần Tiếu lão gia, Lục Tử Hoành đã sớm quen thuộc. Tiếu lão gia đến còn sớm hơn cả Thẩm Gia Bích. Năm đó, hắn đang học sơ trung, có một ông lão hơn sáu mươi tuổi tới trường tìm hắn, rất hòa ái, hiền lành. Đó là lần đầu tiên Lục Tử Hoành cảm nhận được ràng buộc huyết thống.
Tiếu lão gia lần đầu tiên nhìn thấy hắn thì sờ đầu của hắn nói, "Con giống như ba con khi còn bé, dáng dấp giống nhau như đúc... Chỉ tiếc nó cả đời đều không thành người hữu dụng..."
Tiếu lão gia phấn đấu cả đời, chỉ có một đứa con trai duy nhất là Tiếu Hoành nhưng hắn lại là một người chỉ biết hưởng thụ, dưới cái nhìn của ông, gia đình hay sự nghiệp của con trai mình đều thất bại, ông ôm hy vọng càng lớn thì thất vọng càng lớn, việc này vẫn luôn canh cánh trong lòng ông. Khi ông thấy Lục Tử Hoành vừa xuất sắc lại giống Tiếu Hoành như thế thì đã chuẩn bị sẵn kế hoạch như ngày hôm nay.
Thật ra hai mặt tiền cửa hàng của khu phố kinh doanh kia, là lúc trước do Tiếu lão gia đề nghị, cuối phố có bệnh viện mắt, chính là tập đoàn của Tiếu lão gia đầu tư. Tiếu lão gia cũng thường hay lui tới đây, Hứa Mạt cũng đã gặp mấy lần, chẳng qua không biết người đó chính là ông của Lục Tử Hoành...
Lục Tử Hoành vốn định hôm nay đi thăm Tiếu lão gia, nhưng trước mắt lại không đi được, chỉ có thể chậm thêm một ngày, ngày mai sẽ đi.
Thẩm Gia Bích không biết Tiếu lão gia và Lục Tử Hoành đã quen biết, cho nên khi biết được Tiếu lão gia muốn đem tài sản để lại cho con trai ruột của bà ta thì vừa vui lại vừa lo lắng.
Lục Tử Hoành suy nghĩ hết thảy, trong lòng phiền muộn. Tàn thuốc sáng tắt, hút một ngụm cuối cũng thì bị sặc, khiến hắn ho khan.
Đêm đã khuya, không biết Mạt ngủ có đá chăn hay không, đầu thu ban đêm có chút lạnh, không nên để bị cảm. Ông nội nếu biết mình có chắt trai, khẳng định rất cao hứng...
Lục Tử Hoành suy nghĩ, quay người vào cửa, cửa vừa đẩy ra lập tức ngây ngẩn cả người!
"Mạt!"
Hứa Mạt hai tay chống nạnh đứng ở bên trong cửa, tức giận nhìn hắn chằm chằm, Lục Tử Hoành lúc này giật mình trong lòng – cô ấy đến đây lúc nào?
"Lục Tử Hoành!" Hứa Mạt tức giận, "Anh có phải đi kiếm cô nào hay không? Hơn nửa đêm, lén lén lút lút."
"Dĩ nhiên không phải. Không phải như em nghĩ đâu. Anh chỉ là ra ngoài cửa hút điếu thuốc thôi, ở trong phòng sợ khói làm ảnh hưởng đến em..." Lục Tử Hoành nói rõ lý do, Hứa Mạt ngắt lời.
"Giải thích tương đương với che giấu..." Hứa Mạt nổi cáu. Người ta hay nói lúc vợ mang thai, đàn ông dễ dàng ở bên ngoài vụng trộm nhất, trách không được tối nay anh cho cô nghỉ ngơi sớm, một chút cũng không quấn lấy cô...
"......"
Hứa Mạt phát hỏa, Lục Tử Hoành không lên tiếng, qua vài giây...
"Tại sao anh không nói chuyện?! Vậy là anh thừa nhận?"
Lục Tử Hoành vô tội, "Bà xã đại nhân, em nói giải thích tương đương với che giấu, do đó anh mới..."
Hứa Mạt trừng mắt. Lục Tử Hoành sửa miệng, "Thật sao, vậy em nói thế nào mới chịu bỏ qua cho anh đây..."
Hứa Mạt giận nhìn anh, tầm mắt di chuyển trên khuôn mặt tràn ngập bất đắc dĩ của anh rồi xuống tới cổ, lồng ngực... Rồi liên tục đi xuống, sau đó, bỗng nhiên dừng lại ở "nơi nào đó!"
Khóe môi Hứa Mạt nổi lên nụ cười xấu xa, trong kẽ răng nặn ra vài chữ nham hiểm, "Tóm lại có ở bên ngoài vụng trộm hay không... Dùng phương pháp anh nói sẽ biết..."
Lục Tử Hoành cảm thấy sống lưng chợt lạnh, không tự chủ lùi về phía sau một bước, "Không, đừng như vậy, cái đó không có căn cứ khoa học..."
"Có hay không, chúng ta thử một chút sẽ biết... Lấy cái bật lửa ra, chúng ta vào nhà bắt đầu thí nghiệm..."
Hứa Mạt vừa nói vừa bẻ ngón tay, vang lên tiếng két két.
Lục Tử Hoành đưa ánh mắt trong suốt nhìn Hứa Mạt, "Mạt, em không thể đối xử với anh như vậy, anh sẽ khó chịu..."
"Làm nũng cũng không có tác dụng..."
"..."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nữ Vương Và Trung Khuyển
Chương 38: Ngọn nến
Chương 38: Ngọn nến