Đại trận này chính là trận pháp do các tiền bối Trần gia trước đó lưu lại, trải qua mấy trăm năm gia trì liên tục, đại trận mạnh mẽ vô cùng, đủ để chống đỡ Thánh Đế đánh vài kích toàn lực, mà đại trận cũng có thể đánh ra công kích, tại Thánh Hoàng trở xuống, nó có thể đồ diệt, như vậy liền có thể thấy được đại trận mạnh mẽ như thế nào.
Người Trần gia cũng vì có đại trận hộ gia này mà an tâm trở thành một gia tộc buôn bán, không sợ bị những kẻ khác nhòm ngó tới, đó cũng là lý do mà Trần gia tuy có rất nhiều bảo vật tốt, nhưng lại không ai dám cướp.
Muốn cướp đồ của Trần gia, ít nhất thực lực phải là Thánh Đế, khi đó mới có thể phá hủy được hộ gia đại trận này. Chính biết như vậy, cho nên dù có đỏ mắt cũng không dám liều mạng mà cướp, dần dần không ai có ý đồ cướp nữa, hoặc là có, nhưng rất ít.
Cũng vì thế mà đại trận này đã rất lâu rồi chưa có dùng tới, để yên bám bụi như vậy, liền cả Trần gia tộc dân cũng có rất nhiều người quên đi hộ gia đại trận này, chỉ ít người nhớ tới nó.
Khi nhìn thấy lại đại trận này, có không ít người không biết nó là gì, dù nghe biết là Hộ Gia Đại Trận nhưng lại không rõ, Trần gia có Hộ Gia Đại Trận sao?
- Hộ Gia Đại Trận?
Có người không biết hỏi.
- Ta cũng không rõ lắm, bất quá, nghe nói mỗi gia tộc đều có Hộ Gia Đại Trận, mạnh yếu khác biệt, nhưng có thể ngăn cản địch nhân từ bên ngoài vào, hoặc từ trong ra.
Có người hiểu biết nói ra.
“Phực — —” Trong khi đám người này đang nói chuyện, bên trên đại trận, hỏa diễm bao phủ hừng hực thiêu đốt trời đất, hỏa diễm trào dâng mà lên, cả Trần gia liền ngập trong hỏa diễm khủng khiếp, tại lúc này, tất cả mọi người liền thấy được hỏa diễm như trở thành một tinh cầu rực lửa, hỏa tinh chói rọi, như là ngàn vạn khỏa Nhật tinh tụ lại một chỗ phát sáng.
Thiên thạch tản ra vô tận quang mang, quang mang phun trào đi lên, giống như đại trụ quang sắc, Tinh Hà ngập trời bỗng nhiên bị đâm trúng, lập tức ảm đạm phai mờ, trốn trong hắc ám không tiết lộ ra ngoài, làm thiên địa đột ngột tối sầm.
“Bồng —” Tại khi hỏa diễm đốt lên thiên thạch, một tiếng cháy rực vang lên, ngay lúc này, trời đất như bị đốt thành tro bụi, hỏa diễm khủng bố đem thiên thạch bảo phủ, mạnh mẽ hừng hực thiêu đốt, ngay lập tức thấy được quang mang như bị đốt cháy, phun trào ra diễm mang.
Nhìn thấy hỏa diễm đốt cháy thiên thạch, mọi người liền hồi hộp, mong rằng hỏa diễm này có thể đốt thiên thạch thành tro bụi, nếu không đợi thiên thạch này rơi xuống, chỉ sợ bọn hắn khó mà bảo toàn một mạng.
Thiên thạch tản ra quang mang đều bị hỏa diễm đốt cháy, giống như bông gòn, hỏa diễm chỉ cần quét qua, liền cháy rực lên, không chút cản trở nào.
- A, thứ kia bị hòa tan rồi?
Chợt có người nói lên, thanh âm rất to, những người khác cũng nghe rất rõ.
Khi những người đó nhìn lại, đúng là thiên thạch bị hòa tan, ở đó từng sợi quang mang bắt đầu yêu ớt xuống, từ thiên thạch, thấy được thiên thạch vốn to như một ngọn đại sơn lúc này đã trở nên nhỏ bé cỡ một tảng đá lớn hơn mười mét mà thôi.
Thấy cảnh này, lập tức mọi ngươi vui mừng, người người kinh hô, bởi vì trước đó bị thiên thạch này hù dọa một hồi, giờ thấy được không có chuyện gì, lập tức tất cả đều vui vẻ.
Đám người Trần Quý Tân, Từ Khải Văn cũng có chút thở phào nhẹ nhõm, nếu mà đến cả đại trận cũng không thể ngăn lại, bọn hắn chỉ sợ phải để vị tiền bối trong kia xuất thủ a.
“Xuy, xuy, xuy...” thanh âm hỏa diễm thiêu đốt thiên thạch vang lên từng tiếng, mỗi thanh âm vang lên đều thấy được thiên thạch bị đốt cháy từng ít từng ít, dần thu nhỏ lại dần.
Quang mang cũng bị thiêu đốt đến mức thảm thiết, tại dưới hỏa diễm này, quang mang cũng không tránh khỏi bị đốt cháy, trở nên ảm đạm, không chút ánh sáng.
- Tiếng gì vậy?
Từ Khải Văn bỗng nhiên nhíu mày, nói ra.
- Tiếng gì?
Đám người Trần Quý Tân cũng nghi hoặc, sau khi để mọi người im lặng lại hết, bọn hắn liền lắng nghe thật kỹ.
“Tách, tách —” từng hồi âm thanh tí tách vang lên rất khẽ, nếu như không để ý sẽ không bao giờ nghe được, âm thanh như tiếng giọt nước rơi xuống, chậm rãi mà nhịp nhàng.
- Đây là...
Khi nghe thấy âm thanh này, bọn hắn liền nhanh chóng phát hiện ra tại dưới mặt đất có từng giọt nước, những giọt nước này tản ra hàn khí nhè nhẹ, mát lạnh.
- Đó là cái gì?
Bỗng một tiếng kinh hô vang lên, mọi người liền nhìn lại, ở trên bầu trời, tại nơi đó, một đạo hàn băng mỏng manh nhỏ bé đang chậm rãi hiện ra, đạo hàn băng này như cắt đứt thiên địa, chọc thủng hư không mà xuyên tới, tại trong hư vô hiện ra.
- Chẳng lẽ những giọt nước này chính là của nó chảy xuống...?
- Nhưng nó là cái gì, tại sao lại xuất hiện thêm phiến băng mỏng này?
Từng người nhỏ giọng bàn luận, hôm nay sự kiện xảy ra đủ kỳ quái, có thêm một cái kỳ quái nữa cũng không sao, nhưng là liệu nó có dẫn đến hậu quả gì không a, nói chung đừng chết người là bọn hắn sẵn lòng đứng xem, còn liên quan đến sinh tử, ặc, ta chuồn trước.
“Oanh!! —” Một tiếng vọng cả đất trời cắt ngang âm thanh nghị luận của mọi người, một cỗ hàn băng khí tức ngay lúc này bỗng tản ra như thủy triều dâng lên, không chút báo trước, khi hàn băng khí tức tản ra, cả thời không lập tức bị đóng băng lại, hình thành một lớp băng bao phủ vạn dặm vào trong.
Tại một tiếng “oanh” này, hàn khí bao phủ vạn dặm, lập tức hình thành một tảng băng khổng lồ, tại tảng băng khổng lồ này thành, cả thiên địa kịch liệt chấn động, giống như có một thế giới bị nhét vào trong thế giới khác.
- Đây rốt cuộc là chuyện quái gì thế này, tại sao lại có tảng băng hình thành ở đây...
Từng người đều có cùng suy nghĩ, ai cũng cảm thấy chuyện này quái lạ, tự nhiên trên hư không bỗng xuất hiện ra một tảng băng khổng lồ như vây, ai mà tin nổi chứ.
“Rắc, rắc...” Chợt một hồi dài tiếng nứt vỡ vang lên, chợt thấy được tảng băng không lồ nứt ra, từng tiếng vang lên chính là vết nứt lớn lên, vết nứt dần bao phủ trọn vẹn tảng băng, mỗi đạo vết nứt đều kinh khủng vạn phần.
“Rắc...”
“Răng... rắc...”
Mỗi tiếng chậm rãi vang đều, giống như đã được sắp trước sẵn.
Tảng băng cũng đã nứt đến cực hạn, không chịu được...
Đúng lúc này...
“Oanh —” một tiếng kinh thiên, chấn động vạn dặm, bỗng thấy tảng băng khổng lồ nổ tung, một tiếng nổ này vang lên làm đầu óc mọi người như bị kim đâm, đau nhức, một tiếng đinh tai nhức óc này, làm bọn hắn phát khiếp.
“Ông —” Dưới một tiếng nổ đó, chợt thấy bầu trời nổi lên từng trận cuồng phong, cuồng phong mang theo khí tức lạnh lẽo tản ra, ngay sau đó, mọi người thấy được một lớp lam quang như điên cuồng mà trút ra, tại thiên địa giáng xuống, giống như lôi đình đánh tới, tại vạn dặm xung quanh bao phủ.
Lam quang bao phủ khuông viên vạn dặm vào trong, cả Trần gia cũng không trốn thoát, dù Trần gia rộng mênh mông, nhưng tại dưới lam quang phủ xuống, toàn bộ Trần gia đều bị lam quang bao phủ vào hết, không trốn được.
Ngay lập tức, mọi người chợt thấy lạnh lẽo, bên dưới chân bỗng nhiên truyền đến vô số đạo hàn khí, đem bọn hắn đóng băng, những người thực lực mạnh một chút liền chống đỡ được lâu hơn, nhưng cũng không thoát được mà bị đóng băng tất cả.
Trong nháy mắt, những người thực lực dưới Thiên Hoàng, Địa Hoàng đều bị đóng băng, hóa thành từng tòa băng điêu.
Còn những người có thực lực từ Địa Hoàng trở nên chỉ cảm thấy lạnh người, nhưng vẫn có thể chống đỡ được.
Đây cũng là bởi vì Hộ Gia Đại Trận chống đỡ hàn khí, nếu không thì đến cả Thiên Hoàng cũng đóng băng, chứ nói gì Địa Hoàng còn chịu được.
- Lĩnh vực?
Trần Quý Tân lẩm bẩm một tiếng.
Ngay tại lúc này, bỗng nhiên một tiếng kinh hô vang lên:
- Đó không phải là nữ nhân điên sao?
Tại một tiếng kinh hô này, mọi người nhao nhao nhìn lại, tại phía trên hư không nơi lúc trước tảng băng nổ tung, một nữ tử lạnh lùng đứng đó, y phục bị nát tan hết, chỉ còn vài miếng vải đủ che lại những nơi mẫn cảm kia, cơ thể hiện ra từng vết thương đáng sợ, giống như bị ngàn vạn thanh kiếm chém lên, máu chảy đầy người, như huyết nhân đồng dạng.
Nàng đứng ở đó, lạnh lùng đến cực điểm, tại xung quanh nàng là từng cỗ băng phong cuồng xoáy, thổi bay mọi thứ, đóng băng vạn vực.
- Nàng, nàng không chết?
- Chuyện này là... là do nàng ta gây ra sao?
Những người còn lại đều hoảng sợ, lắp bắp nói.
Đám người Trần Quý Tân cũng trợn mắt, nhị trưởng lão Trần Phúc cũng quay sang hỏi Từ Khải Văn:
- Tại sao nàng còn chưa chết?
Đến cả Từ Khải Văn cũng không tin được chuyện này, đây là lần đầu tiên hắn thấy có người sống sót sau khi bị không gian hắc ám nuốt vào trong.
- Ta, ta cũng không biết tại sao...
Hắn cũng khó hiểu vô cùng, tại trong không gian hắc ám, chắc chắn sẽ bị không gian xé rách, thân thể trong không gian chắc chắn sẽ bị phong bạo đánh lên, đến khi thịt nát xương tan, hóa thành bụi cốt mà chết a.
Vậy mà nữ nhân điên này không có chết, đây rốt cuộc là người hay quỷ?
Chợt hắn cảm thấy lạnh người, vừa mới ngẩng mặt lên, đột nhiên thấy được một đôi mắt đỏ rực như ác thú bị thương nhìn chằm chằm vào hắn, khiến hắn rùng mình.
Đôi mắt Băng Lãnh Sương đỏ rực, khí tức điên cuồng khuếch tán mà ra, hàn khí xung quanh càng lúc càng lạnh, không gian cũng bị đông cứng.
Dù đứng trong Hộ Gia Đại Trận nhưng cũng cảm thấy lạnh lẽo đến khó thở, tựa như bị hồng hoang cự thú nhìn chằm chằm, khó mà thở nổi.
...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vạn Cổ Ma Thần
Chương 95: Chưa chết!
Chương 95: Chưa chết!