Edit: Trảm Phong
“Mau ngồi xuống dùng bữa. ” Vân Thường nhàn nhạt liếc nhanh nhìn Vân Khanh, rất nhanh thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nghiêm khắc nói với đại phu nhân, “Phu nhân, Khanh nhi là đại nữ nhi Vân Thường ta, Bạch gia biểu tiểu thư, vị hôn thê thái tử điện hạ. Ngươi châm chước thật tốt.”
Sắc mặt đại phu nhân xanh trắng, không nghĩ tới lão gia sẽ ngay trước mặt nhiều người trong nhà như vậy làm bà khó coi, sắc mặt tại chỗ liền khẽ biến hóa, lại ngạo nghễ nói, “Lão gia nói chuyện này rất đúng, ta đối với đại tiểu thư coi như chính mình sinh, hận không thể nâng ở trong lòng bàn tay, hôm nay vì nàng đem thiếp thân nha hoàn bên cạnh đều xử trí. Những năm gần đây ta ở đâu thực xin lỗi nàng, lão gia cần gì nói như vậy để cho ta thương tâm.”
Vân Khanh khiêu mi, trừng tròng mắt nhìn kẻ nói lời bịa đặt, hơn nữa nói mặt không đỏ hơi thở không gấp, trong lòng nàng xẹt qua trào phúng nhàn nhạt, thật sự là không chịu nổi.
Vân Thường mặt không đổi sắc, lạnh nhạt nói, “Đã như vậy, hôm nay để cho Nhị tiểu thư dọn vào sân đại tiểu thư, đồ đại tiểu thư không có, hết thảy không cho phép Nhị tiểu thư mang vào.” Vân Thường nhìn sắc mặt đại phu nhân chậm rãi thay đổi, không gợn sóng nói, “Ngươi đối với Khanh nhi coi như chính mình sinh mới để cho nàng ở cái sân cũ rách kia, chắc hẳn ngươi đối với con gái của mình cũng là như thế.”
“Tốt lắm tốt lắm.” Lúc này lão phu nhân rốt cục cau mày mở miệng, bà là một lão giả ước chừng hơn sáu mươi tuổi, đầu tóc hoa râm, nếp nhăn trên mặt không để cho người cảm thấy hiền lành, ngược lại cảm thấy có chút nghiêm túc. Bà nhíu mày nhìn Vân Thường, “Vận nhi sao có thể đến ở trong sân như vậy, nàng đúng là bảo bối trong lòng bàn tay ta, làm cho nàng đi chịu khổ, ta là người thứ nhất không đáp ứng.”
Trong miệng bà chỉ nhắc tới không để cho Vân Vận chịu khổ, lại quên mất Vân Khanh sớm đã ở tại trong cái sân cũ rách đó nhiều ba năm, thân sơ đã hiện.
“Phụ thân cùng mẫu thân cần gì bởi vì một mình Khanh nhi mà khó chịu.” Vân Khanh ưu nhã ngồi xuống, xiêm y vàng nhạt sắc nổi bật lên da nàng trắng tích giống như bạch ngọc, nàng khẽ mỉm cười, “Khanh nhi cũng không thèm để ý điều này, Bắc viện mặc dù thủ vệ không có, viện tử thường xuyên có kẻ xấu ẩn hiện, bất quá thật may là viện tử Khanh nhi đủ vắng vẻ, kẻ tặc chưa bao giờ xâm nhập qua, Khanh nhi rất là ưa thích thanh tịnh, ở tại Bắc viện vừa vặn.”
Bắc viện xác thực đã từng có đạo tặc ẩn hiện qua, nhưng là về sau bị thị vệ bắt được, quan phủ nghiêm trị liền không còn có, nghe được Vân Khanh nói như vậy, lửa giận trong mắt đại phu nhân chợt lóe, mà Vân Thường đã mặt lạnh quả quyết mở miệng nói với bà tử sau lưng, “Ngày mai để cho đại tiểu thư dời đến Du Nhiên viện.”
“Lão gia…”
“Chuyện này không có thương lượng.” Vân Thường mạnh đặt chiếc đũa xuống, lạnh lùng nhìn đại phu nhân, “Những năm này ta đem sự vụ trong phủ giao cho ngươi xử lý, chuyện tình hậu viện ta lúc trước cũng không trông nom nhiều, Thế mà ngươi? Lòng dạ nhỏ mọn, khắp nơi cùng mấy hài tử khó xử, đối đãi dòng chính nữ còn như thế, thứ nữ trong phủ lại thế nào? Ta vốn là thấy ngươi là người thông minh, lại không nghĩ ngươi vụng về như thế, ngươi cũng đã biết ngược đãi dòng chính nữ, ngược đãi thứ nữ là tội lớn bực nào? Đương kim bệ hạ cũng là thứ xuất, vô cùng chán ghét nhất là nghe nói chuyện như vậy, ngươi cho rằng hành vi của ngươi tại hậu viện có thể giấu diếm được tất cả mọi người. Hôm nay ngươi nếu là sửa lại thì cũng thôi, nếu không đổi cho tốt, đi thiện phòng tu thân dưỡng tính, chờ nghĩ thông suốt lại trở ra, trong phủ còn có Nhị phu nhân, Tam phu nhân, Tứ phu nhân, dù gì cũng còn có các di nương có thể chưởng gia. Những năm gần đây ngươi không sinh con, ta không có bỏ ngươi là xem ngươi những năm này ở trong phủ không dễ dàng, nhưng là dễ dàng tha thứ của ta cũng có hạn độ!”
Những lời này nói rất nặng, người đang ngồi nguyên một đám đều là mặt như ve sầu mùa đông, ngay cả lão phu nhân cũng không có nói chuyện cho đại phu nhân, lão phu nhân văn thơ đối ngẫu tự nhiên quan niệm cực mạnh, những năm gần đây đại phu nhân cũng không thể sinh hạ cho con lớn một nam anh, bà mặc dù coi trọng Vân Vận nhưng nàng dù sao cũng là nữ nhi, về sau gả dù phú quý cũng là của nhà người ta. Nếu nói ‘bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại’ (bất hiếu có ba, không có con trai là lớn nhất), con nối dòng là trọng yếu nhất.
Mâu quang lão phu nhân chợt lóe, xem ra là muốn kiếm vài người tri tâm cho con lớn nhất.
Đại phu nhân vừa tức vừa hận lại sợ, con nối dòng cũng vẫn là đau nhức trong lòng bà, bà cũng muốn sinh con trai trưởng thừa kế gia sản cho lão gia, làm cho Nhị lão gia Tam lão gia còn có bốn phu nhân chết tâm tư tranh gia sản nhà bọn họ, nhưng là lão gia quanh năm suốt tháng đi qua trong phòng bà mấy lần, không sinh ra con trai đều là bà sai sao?
Trong mắt phát ra phẫn nộ mãnh liệt, đại phu nhân mới vừa muốn phát tác, Vân Vận bên cạnh lại kéo kéo tà áo của bà, “Mẫu thân, phụ thân nói không phải không có lý, mặc dù mẫu thân là vì tỷ tỷ thích thanh tịnh mới để cho tỷ tỷ dọn đi Bắc viện, nhưng là Bắc viện dù sao cũng không an toàn, tỷ tỷ là một thiên kim thượng thư, ở tại viện tử như vậy ngoại nhân thấy được cũng muốn nói xấu. Huống chi… Huống chi tình huống tỷ tỷ là người của Bạch gia cũng không rõ ràng lắm, nếu là dùng là mẫu thân ngược đãi tỷ tỷ, Bạch gia ngoại tổ phụ là Ngự sử đại phu bẩm báo chỗ bệ hạ, chuyện này thật không có thể khống chế.”
Vẻ mặt nàng thành khẩn, trên mặt tuyệt mỹ nổi lên vẻ lo lắng nhàn nhạt, phảng phất như là Quan Âm từ ái thương xót, bất nhiễm trần thế.”Mẫu thân, Du Nhiên viện là một chỗ bỏ đi, chỗ đó thanh tịnh lại an toàn, chắc hẳn tỷ tỷ cũng sẽ thích.” Nàng nghiêng đầu nhìn Vân Khanh, con ngươi trong suốt chiếu ra Vân Khanh la quần vàng nhạt, “Phải không… Tỷ tỷ?”
Vân Khanh nhếch môi ưu nhã cười một tiếng, “Hết thảy chỉ nhờ mẫu thân làm chủ.”
Lúc này đại phu nhân lại không hiểu được xem xét thời thế liền thật sự rất xin lỗi bà kinh nghiệm những năm gần đây ở trong phủ đấu đá phong sinh thủy khởi.
Vừa rồi thời điểm Vân Vận giữ chặt bà bà liền nghĩ tới, hôm nay ở trước mặt lão gia bà tuyệt đối không thể để cho Vân Khanh chịu ủy khuất, tựa như lão gia nói, hắn đang ở tiền triều, chỉ cần chuyện hậu viện là bà phụ trách quản lý, một Vân Khanh nho nhỏ còn có thể nhảy ra lòng bàn tay của bà sao.
Bà hít vào một hơi thật sâu, miễn cưỡng cười nói, “Khanh nhi là một người yêu thanh tĩnh, trước kia Du Nhiên viện không có xây xong, cũng chỉ có Bắc viện thanh tịnh chút ít, mẫu thân cũng là bất đắc dĩ mới để cho ngươi dời qua, hôm nay Du Nhiên viện cũng xây lên, trống không cũng là trống không, trước đó vài ngày ta liền định để cho Khanh nhi dời qua, lại không nghĩ rằng hôm nay náo loạn ra như vậy, Khanh nhi có trách tội mẫu thân?”
Du Nhiên viện đã sớm xây thành hai năm, bà lần này giải thích thật là quá mức gượng ép, Vân Khanh lại đứng dậy cúi mình thi lễ, “Đa tạ mẫu thân ưu ái.”
Vân thường nhìn thấy một màn này, sắc mặt khôn ngoan hòa hoãn một chút, hắn không có nói sẽ đoạt quyền đại phu nhân chưởng gia, chỉ là chậm rãi nói, “Người một nhà chính là muốn hòa hòa thuận thuận mới tốt.”
Ngay cả lão phu nhân không thích Vân Khanh trên mặt đều lộ ra nụ cười thản nhiên, nhìn xem Vân Khanh hôm nay lễ nghi vừa vặn tự nhiên hào phóng, lão phu nhân cười nói, “Tục ngữ nói gia hòa vạn sự hưng, mặc dù là tục ngữ, nhưng lại rất có đạo lý. Khanh nha đầu, ngươi trước kia luôn vùi ở Bắc viện không ra khỏi cửa, thế này mới cùng mẫu thân muội muội ngươi tình cảm xa cách chút ít, Vận nha đầu là một người thiện tâm hào phóng, ngươi về sau cùng nàng đi vòng nhiều một chút, liên lạc một chút tỷ muội thân tình.”
Vân Khanh ngẩng đầu lên khẽ mỉm cười, “Đa tạ tổ mẫu dạy dỗ, Khanh nhi nhớ kỹ.”
Nụ cười nàng dịu dàng nhã nhặn trầm tĩnh, tựa như thiên tiên tuyệt mỹ làm người ta không dám nhìn thẳng, thế nhưng không kém Vân Vận chút nào, sắc mặt lão phu nhân do ban đầu nghiêm túc trở nên thoáng hòa hoãn chút ít, nha đầu kia… Cũng không nhất định vô dụng như vậy…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thừa Tướng Phu Nhân
Quyển 1 - Chương 10: Khiển trách phu nhân
Quyển 1 - Chương 10: Khiển trách phu nhân