Edit: Trảm Phong
Chẳng biết tại sao, nhìn Vân Khanh nở nụ cười chắc chắn như vậy, tim Ngân Tâm vốn là trầm ổn đập đột nhiên dồn dập, hô hấp khó khăn, trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một loại dự cảm cực kỳ bất hảo…
“Hừ!” Liền vào lúc này, Khánh Viễn Đế xem hết tờ giấy trong tay hừ lạnh một tiếng, ánh mắt của hắn lãnh đạm nhìn Ngân Tâm, tờ giấy cầm trong tay tay ném tới bên chân Ngân Tâm, thanh âm nhàn nhạt xen lẫn uy nghiêm hoàng tộc, “Đây là cái ngươi gọi là chứng cớ?”
Trái tim Ngân Tâm cuồng loạn, nàng trước nhìn thoáng qua Bạch Thanh Tiêu bất động, lại nhìn thoáng qua Vân Khanh mặt mày thâm trầm, một luồng khí lạnh trong nháy mắt dọc theo sống lưng bay thẳng đại não…
Ngón tay run rẩy nhặt lên tờ giấy trên mặt đất, nàng thuở nhỏ gia cảnh bần hàn căn bản cũng không biết chữ, lúc này lại sững sờ nhìn chằm chằm giấy trắng trong tay tựa hồ muốn từ đó trông ra được cái gì. Một hồi lâu, nàng mới vô lực để tờ giấy xuống, ánh mắt trống rỗng, lẩm bẩm lẩm bẩm, “Tại sao có thể như vậy, ta rõ ràng chính tai nghe được, ta rõ ràng chính tai nghe được a…”
Bạch Lộ sớm đã nhịn không được nhào tới đoạt đi tờ giấy, lập tức vẻ mặt vốn là căm hận đột nhiên trở nên quỷ dị, đó là vẻ mặt không dám tin xen lẫn xấu hổ, lộ ra căm hận, thoạt nhìn thế nhưng làm cho khuôn mặt nàng xinh đẹp có vài phần dữ tợn.
Chỉ thấy trên tờ giấy trong này chỉ dài ngắn viết vài cái chữ Khải cao ngất cứng cáp: Đại ca, Khanh nhi hết thảy mạnh khỏe, để cho ngoại tổ mẫu chớ niệm! Khác, trấn an an ủi biểu muội cho tốt, hôm nay nàng bị ngoại tổ mẫu trách mắng sẽ thương tâm!”
“Không thể nào!” hai tròng mắt Ngân Tâm đỏ bừng, hắng giọng lớn tiếng rú lên, “Không thể nào, Vân Khanh, là ngươi thiết kế ta, lúc ấy ta rõ ràng nghe được không phải như thế.”
” Ngân Tâm, chúng ta chủ tớ một hồi, lại không nghĩ rằng ta bất quá là đem ngươi hạ xuống nhị đẳng nha hoàn ngươi liền ghi hận trong lòng, ta nguyên vốn không muốn xử trí ngươi, nhưng ngươi tâm tư không khỏi quá mức ác độc, thế nhưng muốn hãm hại ta, ngươi cũng đã biết, hôm nay ta nếu là dính thực tội vì ngươi, đây chính là thật thật tử tội.”Vân Khanh đột nhiên” phanh – – “Một tiếng quỳ trên mặt đất, đầu gối cùng mặt đất phát ra một tiếng giòn vang ngột ngạt lại cực kỳ rõ ràng, nàng rưng rưng, nhìn thẳng Khánh Viễn Đế, đau thương nói, “Bệ hạ, cầu xin ngài vì thần nữ làm chủ, hai ngày này cuộc sống thần nữ ở trong phủ bất quá là hơi khá giả một chút liền rước lấy bọn nô tài ghen ghét, ngày khác còn không biết sẽ như thế nào, cầu xin bệ hạ vì thần nữ đòi công đạo…”
Khánh Viễn Đế nghe thanh âm đầu gối cùng mặt đất phát ra trầm đục, khuôn mặt có chút động. Kỳ thật nô tài ác bộc khi dễ chủ đội trên đạp dưới trong phủ nào đều có, chỉ là chưa bao giờ nháo đến trước mặt hắn, hôm nay đến trong hoàng cung hắn tự nhiên là không cách nào làm như không thấy.
Khánh Viễn Đế không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt trở nên cực kỳ ám trầm, hắn từ trên long ỷ đứng lên, đứng chắp tay, nhàn nhạt nhìn Ngân Tâm, đột nhiên vung tay lên, “Một nô tài bổn phận chính là trung thành, nếu làm không được trung thành không thay đổi vậy là chuyện tình chính mình vi phạm chức trách, nô tài như ngươi như vậy sau lưng hãm hại chủ tử nên chết không có chỗ chôn!”
“Hoàng Thượng tha mạng a, nô tỳ biết sai rồi…”Ngân Tâm lần này là sợ thật, nàng bị hù dọa mặt cắt không còn giọt máu, mồ hôi lớn chừng hạt đậu từ thái dương róc rách rơi xuống, nàng mắt thấy Khánh Viễn Đế mắt lộ ra sát khí, đột nhiên lại ôm chặt lấy chân Vân Khanh, lớn tiếng cầu khẩn, “Tiểu thư, nô tỳ biết sai rồi, cầu xin ngài van cầu bệ hạ, để cho bệ hạ tha nô tỳ đi, nô tỳ không phải cố ý muốn hãm hại ngài, thật không phải a!”Ngân Tâm đột nhiên mắt lộ ra hi vọng, ngửa đầu nhìn Vân Khanh, làm một trận cuối, “Tiểu thư, ta và người tình nghĩa chủ tớ hơn mười năm, cầu xin người xem tại phân thượng những năm này bạc lòng chiếu cố người không có công lao cũng có khổ lao, tha cho Ngân Tâm lúc này đây, lần sau Ngân Tâm cũng không dám nữa.”
Khánh Viễn Đế lại chán ghét nhìn Ngân Tâm, như là thông qua nàng nhìn thấy người khác, hắn lạnh lùng nói, “Có đôi khi cho cơ hội là không đáng.”Hắn đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Phong Lam Cẩn, đã thấy Phong Lam Cẩn như cũ là một bộ dạng mây trôi nước chảy mặt không gợn sóng, ở chỗ sâu trong con mắt ưng đột nhiên hiện ra ra một chút cực kỳ thống hận chán ghét, “Phong ái khanh, ngươi nói sao?”
Cửa đại điện xuất hiện yên tĩnh quỷ dị trong nháy mắt.
Phong Lam Cẩn có thể cảm giác được thân thể Mặc Huyền đẩy xe lăn sau lưng hắn có hết sức căng thẳng trong nháy mắt, hắn lại không chút phật lòng, ôn hòa cười nói, “Lời bệ hạ nói rất đúng!”
Mắt thấy bộ dạng Phong Lam Cẩn bất động như không, trong mắt ưng Khánh Viễn Đế tối ám. Tay áo hắn vung lên, sau lưng lập tức có thị vệ đeo đao rào rào đi ra.
Khánh Viễn Đế thản nhiên nói, “Đem nô tỳ ý đồ mưu hại chủ tử kia lôi ra đi – – rửa mặt!”
Ánh mắt của mọi người trong khoảnh khắc đó trở nên cực kỳ hoảng sợ, rửa mặt cái hình pháp này không hề giống mặt chữ biểu hiện ôn hòa như vậy, loại hình pháp này là hình pháp tiền triều lưu truyền xuống. Nơi này nói rửa mặt cũng không phải là cách cô gái trang điểm ăn mặc, mà là một loại hình phạt cực kỳ tàn khốc, nó chỉ là dùng bàn chải sắt đem thịt trên thân người từng phát từng phát chải xuống, cho đến thịt hết cốt lộ, cuối cùng tắt thở, sau hình pháp toàn thân chỉ còn lại máu chảy đầm đìa cùng bạch cốt… Tổ tiên hoàng đế bắn hạ giang sơn nhận thức cái hình pháp này quá mức tàn nhẫn liền bỏ phế, lại chưa từng nghĩ thế nhưng vào lúc này bị nói ra…
Ngân Tâm đã bị hù dọa hôn mê bất tỉnh, mà ánh mắt Vân Khanh lại là chuyển đến trên người nam tử phong hoa tuyệt đại kia, mâu quang lộ ra một cái thâm ý…
Ngân Tâm hôn mê rất nhanh đã bị mang xuống, Lưu thị lang mắt thấy Ngân Tâm bị cực hình, sợ Lưu Thành nhà mình cũng bị đối đãi như thế, bị dọa đến cơ hồ muốn xụi lơ đi, nhưng là làm người ta không ngờ chính là, Lưu Thành mặc dù mắc tội danh khinh nhờn Bạch Lộ, nhưng Khánh Viễn Đế không có ý tứ nghiêm trị.
Xử trí xong Ngân Tâm, Khánh Viễn Đế liền cho người đem Lưu Thành đưa về Lưu phủ dưỡng thương, tư thái ôn hòa như vậy cơ hồ khiến người quên người vừa rồi hạ lệnh hình phạt rửa mặt đó là cùng một người.
Nhưng mà rửa mặt, Khánh Viễn Đế, Phong Lam Cẩn, Hiền phi, Quân Ngạo còn có Vân Khanh kiếp trước đối với Khánh Viễn Đế nghiên cứu qua một phen lại biết, Lưu Thành đã được khoan thứ… Kết cục như vậy tại trong dự liệu Vân Khanh coi như là bên ngoài dự liệu, ánh mắt Vân Khanh nhìn Bạch Lộ buông lỏng một chút – – xem ra Bạch Lộ chỉ có con đường gả cho Lưu Thành!
Trải qua chuyện này, thưởng hoa yến còn sẽ tiếp tục, Vân Khanh thật không biết nàng nên châm chọc những thứ cấp trên không nhân tính này hay là đổi vì năng lực thừa nhận cường đại của bọn họ mà thán phục…
Mâu quang Vân Khanh như giếng cổ tĩnh mịch dừng ở trên người Vân Vận sắc mặt khẽ biến, con mắt híp lại, nàng rất mong đợi, lần thưởng hoa yến này Vân Vận sẽ mang lại cho nàng cái ngạc nhiên mừng rỡ gì, nàng… Rất mong đợi!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thừa Tướng Phu Nhân
Quyển 1 - Chương 37: Hình phạt rửa mặt
Quyển 1 - Chương 37: Hình phạt rửa mặt