Edit: Trảm Phong
“Pằng – – ”
Vân Khanh che gò má đau nóng lên, ngẩng đầu lên mặt không chút thay đổi nhìn Vân Thường. Đã thấy hắn sắc mặt xanh trắng, lạnh lùng nhìn nàng, phảng phất một cái tát kia còn chưa đủ hết giận, giơ tay lên liền muốn lại cho nàng một cái tát.
“Lão gia, ngài tha cho đại tiểu thư đi.” Chu má má quỳ trên mặt đất gắt gao ôm lấy chân Vân Thường làm cho hắn không cách nào tiến lên một bước.
Vân Thường mạnh mẽ đá chân đem Chu má má văng đi thật xa, Chu má má hung hăng đụng vào cột trong phòng, bà đau đớn phát ra một tiếng kêu, thoáng cái liền hôn mê bất tỉnh.
“Phụ thân, Khanh nhi không biết mình đến tột cùng đã làm sai điều gì.” Vân Khanh mắt thấy Chu má má hôn mê cũng hơi lạnh chút ít. Sau khi thái giám tuyên đọc hết thánh chỉ nàng đã bị lão phu nhân gọi đi, ai biết mới vừa trở về Du Nhiên viện liền chứng kiến Vân Thường sắc mặt khó coi, nàng còn chưa kịp phản ứng liền bị hắn sinh sinh đánh cho một cái tát.
“Không biết mình đã làm sai điều gì?” Vân Thường nắm chặt quả đấm, lạnh lùng nhìn nàng, “Ta sớm nên tại thời điểm ngươi sinh ra liền bóp chết ngươi. Vân Khanh, ngươi cho rằng gả cho Phong Lam Cẩn có thể thoát khỏi Vân gia, nói không chừng còn ở trong lòng may mắn không thôi đi. Ta cho ngươi biết, ngươi sớm chết cái ý nghĩ này đi, ta dù bóp chết ngươi cũng sẽ không cho ngươi gả vào Phong gia, không để cho ngươi gả cho Phong Lam Cẩn!”
“Phụ thân nói chuyện rất không có đạo lý.” Trong lòng Vân Khanh cũng bị khơi dậy một tia lửa giận, nàng lạnh lùng nói, “Bệ hạ tứ hôn chẳng lẽ Khanh nhi có thể phản bác à, phụ thân nếu có lửa giận vì sao không đi tìm bệ hạ phát tiết, hay là nhận định Khanh nhi là một người tính tình tốt vĩnh viễn cũng sẽ không phản kháng. Phụ thân, ta biết người là cha ta, có thể người đối với ta chưa từng có một tia từ ái.” Nghĩ tới đủ loại kiếp trước, nàng trong hoàng cung bước tiếp bước là gian nan tiếp nối, dù đường là nàng tự mình lựa chọn, nhưng là Vân Thường chưa bao giờ kéo nàng một cái. Nàng lạnh lùng nói, “Này mười tám năm nay, nếu không phải người dung túng đại phu nhân cùng Vân Vận, các nàng làm sao có thể dám ức hiếp đến trên đầu của ta, thời điểm ta lần lượt bị hãm hại, suýt nữa bỏ mạng cái người làm cha này ở nơi nào? Khi mạng ta hấp hối treo lơ lửng người lại ở nơi nào? Phụ thân? Ngài cảm giác mình không phụ lòng cái xưng hô hiền lành này sao?”
“Vân Khanh, ngươi thật to gan!”
“Phải, lá gan của ta luôn luôn cũng không nhỏ.” Vân Khanh lạnh lùng nói, “Ta cũng là bị bức mà thôi, chẳng lẽ ta không muốn làm cái tiểu nữ tử ngây thơ thiện lương sao? Nếu là mẫu thân cùng ca ca vẫn còn ở nhân thế, bọn họ sẽ tuyệt không để cho ta ủy khuất.”
Nghe được Vân Khanh nhắc tới Bạch U Lan cùng Vân Xung, Vân Thường sắc mặt tức giận càng sâu, bộ dạng tay áo hắn vung lên, một cái tát lại khắc ở trên mặt Vân Khanh, khóe miệng nàng rỉ ra một tia máu, một tia huyết sắc kia khắc ở trong mắt Vân Thường, càng thêm kích khởi phản ứng thị huyết của hắn.
“Ngươi không có tư cách nhắc tới mẫu thân cùng ca ca ngươi!” Vân Thường giận cơ hồ muốn bóp chết Vân Khanh, hắn đè nén dục vọng muốn giết người của chính mình, lạnh lùng nói, “Ngươi đã khinh thường người phụ thân ta này, ta cũng vậy coi như không có ngươi nữ nhi này, hôm nay ta liền đem ngươi trục xuất gia phả, sau này ngươi sống hay chết, cùng Vân gia ta đều không có nửa điểm quan hệ!”
“Thường nhi!” Lão phu nhân vừa mới vào nhà trong liền nghe được một câu như vậy, bà không khỏi nhấn mạnh, bà biết rõ Vân Thường vì sao khác thường như vậy, chỉ là…
“Chuyện năm đó cùng Khanh nhi không quan hệ, con bé cũng là người bị hại, cho dù nó phải gả vào Phong gia, ngươi cũng không thể đem hết lửa giận phát tiết tại trên người của nó.” Lão phu nhân xuất ra khăn tay vì Vân Khanh lau đi vết máu ở khóe miệng, trong lòng may mắn hiện tại cách đại hôn còn sớm, nếu không khuôn mặt như vậy chỉ sợ là không có cách nào gặp người.”Tử Khâm, nhanh đi vào trong hầm băng lấy khối băng đến đắp lên cho tiểu thư nhà ngươi.”
Tử Khâm vẫn đứng tại sau lưng lão phu nhân, nàng có chút hoảng sợ nhìn Vân Thường, vừa mới nhìn đến hắn đánh Vân Khanh cái tát nàng liền cuống quít mời lão phu nhân đến, không biết tiểu thư đến tột cùng là đắc tội lão gia ở đâu, làm cho lão gia phát hỏa lớn như vậy.
Nghe được lời lão phu nhân nói, Tử Khâm vội vàng nhanh chóng chạy ra, nàng từ thời điểm ở hoàng cung liền đã làm tốt lựa chọn, nếu đã quyết định muốn đi theo tiểu thư, đó chính là nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn, tiểu thư không được sủng ái, nàng cũng tuyệt không có ngày tốt lành…
“Mẫu thân!” Vân Thường nhấn mạnh.
“Đủ rồi!” Lão phu nhân giận quát một tiếng, “Ngươi đánh cũng đánh mắng cũng mắng, còn muốn như thế nào? Ngươi vì Khanh nhi phải gả vào Phong gia liền giận lây sang nó, trong lòng không phải là càng hận thấu hành vi của ta năm đó? Thường nhi, Bạch U Lan cùng Xung nhi đã chết rồi, ngươi sớm nên nhận rõ sự thật này.”
Sắc mặt Vân Thường lập tức trắng bệch. Hắn quay đầu đi chỗ khác, lạnh lùng phất ống tay áo một cái, lưu lại một câu, “Ta thà rằng đánh chết Vân Khanh, cũng quyết không làm cho con gái của mình gả vào hắn Phong gia!” Liền phẩy tay áo bỏ đi.
Thấy Vân Thường mang theo tức giận rời đi, lão phu nhân than nhẹ một tiếng, cầm lấy khối băng Tử Khâm mệt mỏi thở hồng hộc lấy ra, dè dặt thoa lên trên mặt Vân Khanh, nghe nàng “Khàn – -” hít một hơi lãnh khí, lão phu nhân không khỏi có chút sầu lo.
“Khanh nhi, phụ thân con không phải cố ý trách cứ con, con tuyệt đối không nên tức giận hắn.” Lão phu nhân nhìn chằm chằm Vân Khanh, tựa hồ muốn từ trên mặt nàng nhìn ra một ít gì, “Hành vi của phụ thân con hôm nay là có chỗ không đúng, nhưng là tựa như con vừa rồi tại trong phòng tổ mẫu nói, một bút không viết ra được hai chữ Vân, con cùng Vân gia là quan hệ nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn, cho nên tuyệt không thể có oán hận trong lòng.”
“Khanh nhi hiểu…” Đồng tử Vân Khanh tĩnh mịch sâu không thấy đáy, môi nàng bất giác câu lên lại kéo tới tổn thương trên mặt, vội vàng che gò má, “Tổ mẫu yên tâm, Khanh nhi vừa rồi cũng là nhất thời tức giận mới nói ra lời nói như vậy.”
Lão phu nhân liếc nhìn nàng một cái thật sâu, thuận miệng nói, “Vậy là tốt rồi…”
Trong hoàng cung, thiếp thân tổng quản thái giám bên cạnh Khánh Viễn Đế Toàn Phúc dè dặt nhìn sắc mặt Khánh Viễn Đế, vẻ mặt hắn muốn nói lại thôi làm cho Khánh Viễn Đế rốt cục vẫn phải đặt câu hỏi.
“Toàn Phúc, ngươi là người bên cạnh trẫm, có chuyện không ngại nói thẳng.” Luận đến tín nhiệm, tất cả phi tử cùng hoàng tử đều cộng lại cũng không sánh bằng tín nhiệm Khánh Viễn Đế đối với Toàn Phúc. Trước khi hắn đăng cơ Toàn Phúc đã ở bên người hầu hạ, vì bảo vệ hắn ba phen mấy bận suýt nữa bỏ mạng, cho tới hôm nay trên người còn có vết thương đếm không hết.
Toàn Phúc khẽ do dự nói, “Bệ hạ, ngài cứ như vậy vì Vân Khanh cùng Phong Lam Cẩn tứ hôn, chẳng lẽ không lo lắng Vân thượng thư sẽ tâm tồn bất mãn sao?”
“Bất mãn tự nhiên là có, nhưng là hắn còn không có can đảm nháo đến trước mặt trẫm.” Khánh Viễn Đế để xuống bút lông trong tay, lạnh lùng nói, “Một Vân Thường, trẫm có biện pháp đem hắn từ một tên tiểu lại không được kính truyền thăng làm Binh bộ Thượng thư, tự nhiên cũng có thể để cho hắn rơi xuống không đáng giá một đồng.”
Lúc này có tiểu thái giám khom người mà đến, “Bệ hạ, Binh bộ Thượng thư Vân đại nhân cầu kiến.”
Khóe môi Khánh Viễn Đế vẽ ra quẹt một nụ cười không rõ ý tứ hàm xúc, “Không nghĩ tới hận của Vân Thường đối với Phong gia còn rất sâu, tình nguyện vứt bỏ quan hàm cũng không để cho Vân Khanh gả vào Phong gia…”
“Vậy bệ hạ… Là gặp hay không gặp…”
Khóe môi Khánh Viễn Đế mang cười nhìn Toàn Phúc, “Ngươi cứ nói đi?”
Toàn Phúc cười nói với tiểu thái giám, “Trở về bẩm Vân đại nhân, nói bệ hạ đã buồn ngủ.”
Khánh Viễn Đế mỉm cười nhìn Toàn Phúc, trong mắt ưng thoáng hiện một chút vui vẻ, “Toàn Phúc, ngươi càng ngày càng biết được tâm trẫm.”
“Đúng rồi.” Toàn Phúc khom người nói, “Bệ hạ, lão nô nghe nói quý phi nương nương từ sau khi ngài xuống ý chỉ liền quỳ gối trước tẩm cung bệ hạ, hiện tại tính ra cũng có hai canh giờ…”
Khánh Viễn Đế đã sớm nghe nói chuyện này, nghe vậy trong mắt không khỏi chợt lóe giận dữ, “Nàng nguyện ý quỳ không ngại để cho nàng quỳ, cảm thấy trẫm vì nàng diệt nhi tứ hôn ủy khuất Phong Lam Cẩn sao…”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thừa Tướng Phu Nhân
Quyển 1 - Chương 41: Thánh tâm khó dò
Quyển 1 - Chương 41: Thánh tâm khó dò