Edit: Trảm Phong
“Hà cô nương…”
“Ai nha!” Hà Tất Thắng phất phất tay nói, vẻ mặt tự quen thuộc, “Đừng gọi ta cô nương, nghe không được tự nhiên, trực tiếp gọi ta Tất Thắng thì tốt rồi. ”
“Đúng vậy đúng vậy, Khanh tỷ tỷ.” Phong Hân Duyệt vỗ một cái trên đầu Hà Tất Thắng, cười hì hì nói, “Hà Tất Thắng chính là một bà nam nhân, tỷ gọi nàng cô nương chính mình không được tự nhiên, nàng nghe cũng khó chịu.”
“Hai người các ngươi giống như rất quen thuộc.” Đáy mắt Vân Khanh toát ra một tia hâm mộ nhàn nhạt, có thể có một bằng hữu không chuyện không nói có đôi khi gần kề có duyên phận như vậy còn chưa đủ. Nếu không có hai bên cố gắng kinh doanh quan hệ, chỉ sợ cũng sẽ không thân mật khăng khít như vậy.
“Hà Tất Thắng là bằng hữu ta chơi đùa từ nhỏ đến lớn a.” Phong Hân Duyệt đặt mông ngồi ở trên ghế đá, nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt uể oải nói, “Bất quá nàng có một phụ thân sáng suốt, Hà đại tướng quân đem nàng đặt trong lòng bàn tay đau a, hơn nữa không bỏ mặc nàng, lúc trước nàng muốn vào quân doanh, Đại tướng quân thế nhưng cũng chiều theo nàng, Khanh tỷ tỷ, tỷ không biết a, lúc ấy ta cực kỳ hâm mộ. Thiệt nhiều lần nghĩ chuồn ra ngoài cùng Tất Thắng hội hợp, nhưng là mỗi lần cũng đều bị anh trai của ta bắt lấy, ta thực hoài nghi hắn có phải an bài gian tế ở bên cạnh ta hay không, bằng không nhất cử nhất động của ta thế nào cũng để cho hắn phát giác đây.”
Vân Khanh tâm thần rùng mình, trước đã cảm thấy cái họ “Hà” này trong kinh thành ít gặp, hôm nay vừa nói đến Đại tướng quân Vân Khanh lập tức cảnh tỉnh lại, trong triều đình xác thực có một tướng quân họ Hà, hơn nữa còn là nhất phẩm Đại tướng quân, là một nhân vật truyền kỳ cùng ngoại tổ phụ Phong Lam Cẩn còn có ông ngoại Vân Khanh Bạch Dục Đức tạo thế chân vạc trong triều đình, Đại tướng quân tay cầm hai mươi vạn quân quyền đồng thời cũng là thái úy đại nhân quyền cao chức trọng – – Hà Miểu.
Tình huống Hà Miểu này cùng Phong Lam Cẩn lại vô cùng giống nhau, nếu như nói Phong gia cùng Bạch gia là dựa vào trí tuệ cùng đầu óc liều mạng kiếm một chỗ ngồi trên triều đình, Hà Miểu chính là một đao một thương thiết thiết thực thực dùng huyết nhục làm đại giá mới có thể trở thành một trong tam đại quan viên của triều đình.
Hà gia cùng Phong gia, một chủ ngoại, một chủ nội, những năm gần đây ngược lại đem triều đình quản lý ra đường ra lối.
Hà Tất Thắng đột nhiên cười hắc hắc, “Ta đã nói rồi, anh trai ngươi căn bản chính là thâm sơn hồ ly, là cái loại tu hành ngàn năm, ngươi có chút điểm đạo hạnh này sao là đối thủ của hắn a. Bất quá ngươi nên may mắn ngươi là muội muội của hắn, bằng không a hắn mới lười phải quản ngươi nhiều như vậy.”
“Đã nói đừng ở trước mặt Khanh tỷ tỷ bôi nhọ ca ca của ta mà, Hà Tất Thắng thối lỗ tai ngươi điếc a? Ta cho ngươi biết, hôm nay ca ca của ta cũng tới phủ công chúa, nếu bị ca ta nghe được ngươi đang ở đây trước mặt Khanh tỷ tỷ nói bậy hắn, ca ta khẳng định trở mặt.”
“Cái gì?” Hà Tất Thắng quá sợ hãi, thoáng cái từ trên mặt ghế đá nhảy dựng lên, động tác mạnh thiếu chút nữa ném đi bàn đá, nàng thấy ánh mắt Vân Khanh nghi hoặc cùng ánh mắt Tiểu Vô Ưu trong suốt, đột nhiên lúng túng cười cười, hạ thấp giọng gầm nhẹ nói với Phong Hân Duyệt, “Làm sao ngươi không sớm nói lão hồ ly kia cũng tới, sớm biết như thế ta sẽ không tới, cùng hắn gặp mặt tuyệt đối không có chuyện tốt lành gì.”
“Ngươi sẽ không nghĩ chuồn đi đi, ngươi cứ như vậy sợ hãi ca ta?” Phong Hân Duyệt nhíu mày nhìn Hà Tất Thắng, khoan thai nói, “Ai nói với ta mình không sợ trời không sợ đất chứ?”
“Ca ngươi không có ở trong phạm vi ta dự liệu…” Hà Tất Thắng muốn chạy trốn, lại bị Phong Hân Duyệt bắt được cánh tay, Phong Hân Duyệt khẽ mỉm cười, “Ngươi yên tâm, ca ca tại bên nam tân bồi thái tử điện hạ, sẽ không tùy tiện tới trong hoa viên.”
Hà Tất Thắng hung hăng trợn mắt liếc nhìn Phong Hân Duyệt, biết mình bị nàng đùa bỡn.
“Mau đến trưa, thế nào yến hội còn chưa bắt đầu?” Vân Khanh không thích một đám người cùng một chỗ ngổn ngang nói chuyện như vậy, mặc dù ngẫu nhiên có thể từ trong miệng một vài tiểu thư moi ra một chút tin tức cực kỳ có lợi, nhưng nàng trời sinh chính là chán ghét trường hợp như vậy. Kiếp trước thời điểm nàng còn yêu Quân Ngạo nhẫn lại nhẫn, hiện nay ai nàng cũng không muốn cân nhắc, chỉ mong không ủy khuất chính mình là được.
“Thì ra là Khanh tỷ cũng không thích trường hợp như vậy a?” Hà Tất Thắng ha ha cười một tiếng, “Xem đi xem đi, ta nói mọi người cùng một chỗ trò chuyện xem một chút hoa có cái gì hay mà chơi, còn không bằng đi luyện công phu. Hôm nay nếu không phải mẫu thân buộc ta đến, ta mới sẽ không tới gom góp cái trò náo nhiệt này đâu.”
“Hà phu nhân còn không phải là lo lắng ngươi càng ngày càng không giống nữ tử? Vậy mới bảo ngươi tham gia nhiều tụ hội của các tiểu thư trong kinh thành sao, ngươi dầu gì cũng là một nàng quận chúa, có bộ dạng quận chúa một chút được hay không, tham gia tiệc công chúa mời thế nhưng cũng mặc một thân trang phục này, màu sắc thì u tối, ngươi đây là nghĩ bản thân đặc biệt hay là muốn làm hạc giữa bầy gà a?” Phong Hân Duyệt vẻ mặt bất đắc dĩ, “Ngươi nữ nhân này thật sự là không có thuốc nào cứu được, ta xem tương lai có nam tử nào dám cưới ngươi về nhà.”
Mấy người cãi nhau một lúc, thời gian cũng trôi qua rất nhanh, ngạch… Có lẽ nên nói là Phong Hân Duyệt cùng Hà Tất Thắng cãi nhau, phần lớn thời gian Vân Khanh chỉ mỉm cười nhìn hai người các nàng nói chuyện, nàng ngồi ở trên ghế đá chuyên tâm ôm Tiểu Vô Ưu, mỉm cười nghe hai người cười đùa.
Bất quá hôm nay bữa yến hội này quả nhiên là rất kỳ quái… Bởi vì vị trí đình tương đối cao, cho nên nàng có thể dễ dàng nhìn thấy tốp năm tốp ba thiên kim khuê các tụ cùng một chỗ trong hoa viên, hoặc cười đùa hoặc tán gẫu. Theo lý thuyết, một đoàn tiểu thư đều đến, chủ nhân cần phải đi ra đãi khách mới phải, nhưng Vân Khanh đều đến phủ công chúa hơn một canh giờ cũng không nhìn thấy thân ảnh Quân Tư Điềm.
Yến hội này… Thật đúng là rất quỷ dị! Hết lần này tới lần khác còn không có một ai đề xuất nghi vấn!
Tới gần thời điểm buổi trưa, ánh mặt trời trở nên dị thường nóng bỏng, không khí bừa buồn chán vừa nóng, chỗ đình nghỉ mát có gió thổi qua đều mang theo nhiệt khí, đám người Vân Khanh ngồi ở trong lương đình đều cảm thấy hè nóng bức khó nhịn, chớ nói chi là trong hoa viên những tiểu thư khuê các kia không có đồ vật che lấp.
Bất quá cũng có một vài tiểu thư thông minh tìm chỗ râm mát trốn tránh ánh mặt trời, tùy ý cũng có thể thấy các tiểu thư huy động khăn tay thêm gió cho tràng diện.
Hà Tất Thắng tính tình vội vàng xao động, lúc này rốt cục nhịn không được cả giận nói, “Quân Tư Điềm này đang giở trò quỷ gì, đều nhanh đến buổi trưa còn không thấy người, nàng liền đem một đám người chúng ta vứt ở chỗ này không quản? Nếu có chuyện gì để cho tiểu nha đầu đến thông báo một tiếng trực tiếp giải tán thì cũng thôi. Không nói tiếng nào như vậy, cũng không có lý do gì đem chúng ta vứt ở chỗ này tính là thế nào!”
Thể chất Vân Khanh hàn tính, tay chân của nàng quanh năm cơ hồ lạnh buốt trắng mịn, đến mùa đông càng nghiêm trọng hơn, nhưng lúc này cũng hơi có chút mồ hôi, nàng vừa ngẩng đầu liền thấy một ít cây lá ngoài đình nghỉ mát đều bị ánh mặt trời phơi nắng phải quăn xoắn lại, đủ để thấy một ngày này nhiệt độ cao bao nhiêu.
Vân Khanh tự mình nói là không thèm để ý cái gì, chỉ là Tiểu Vô Ưu nóng đến khuôn mặt hồng hồng, ánh mắt đều có chút mê ly thật sự là làm cho nàng đau lòng. Đem Tiểu Vô Ưu ôm vào trong ngực, Tiểu Vô Ưu cảm nhận được trên người Vân Khanh lạnh buốt thoải mái đem đầu hướng trong ngực của nàng cọ, Vân Khanh buồn cười ôm ngang Tiểu Vô Ưu đem nàng đặt ở trên đùi, vỗ vỗ đầu vai nho nhỏ của nàng, khẽ mỉm cười nói, “Tiểu Ưu mệt nhọc thì nằm ngủ đi.”
“Vậy nương đừng rời ta…” Tiểu Vô Ưu vào lúc này mỗi ngày đều đang ngủ trưa, lúc này lại có chút mệt nhọc, chỉ là nàng vẫn luôn lo lắng mở mắt ra sẽ nhìn không thấy Vân Khanh, cho nên mới vẫn cố nén, lúc này mí mắt cũng bắt đầu đánh nhau có chút chống đỡ không nổi, nghe được lời Vân Khanh nói xong liền nhắm mắt lại, làm nũng nói, “Người ta muốn vừa mở mắt ra liền thấy mẫu thân…”
Tay Vân Khanh có chút dừng lại, triển lộ ra một tia vui vẻ nhu hòa với Tiểu Vô Ưu, “Tốt!”
Tiểu Vô Ưu rất nhanh liền ngủ mất, Hà Tất Thắng thấy vậy khi nói chuyện thanh tuyến thoáng giảm thấp xuống một chút, “Nếu không chúng ta đi trước đi, đều lúc này, cũng nên dùng cơm trưa, chờ một lát Tiểu Vô Ưu tỉnh ngủ sẽ nháo đói bụng.”
“Yến hội của Phượng Khê công chúa ai dám không chào mà đi?” Phong Hân Duyệt liếc trắng Hà Tất Thắng, lười biếng nhìn thoáng qua các tiểu thư lẳng lặng chờ đợi trong hoa viên, khẽ mỉm cười nói, “Chậm rãi chờ thôi.”
Cuối cùng đã tới buổi trưa, Quân Tư Điềm dẫn thiếp thân nữ quan của nàng đi tới vườn hoa, một đám người các tiểu thư vốn là còn có một lồng ngực oán hận, thấy Quân Tư Điềm lại một chút cũng không dám biểu lộ ra, mỗi người đều cung kính hành lễ.
Vân Khanh ôm Tiểu Vô Ưu không có tiện nhưng cũng miễn cưỡng khom lưng, kỳ thật nàng hôm nay cũng là Hiếu Đồng công chúa, cùng Quân Tư Điềm đều là nhất phẩm công chúa, chỉ cần gật gật đầu trên mặt coi như là nể tình, cho nên ngược lại cũng không có người cảm thấy nàng thất lễ.
Lông mày Quân Tư Điềm lại nhảy lên.
Vân Khanh thấy rõ ràng trong ánh mắt Quân Tư Điềm nhìn mình có sát ý chợt lóe lên. Tâm thần nàng nhất thời rùng mình!
“Công chúa thật sự là quá phách lối a, để cho ta chờ ở chỗ này hơn hai canh giờ, lúc này đều là buổi trưa, ta phải về nhà ăn cơm thôi, do đó cáo từ.”
Một đại viện người buồn cười không dám cười, Phong Hân Duyệt mặt mũi tràn đầy mồ hôi lạnh đá đá bắp chân Hà Tất Thắng, ảo não nói, “Chữ ‘ta’ không phải dùng như vậy…”
Hà Tất Thắng thuở nhỏ lớn lên trong quân doanh, cùng một đoàn nam tử lẫn lộn một chỗ khó tránh khỏi dính một chút thói quen không tốt lắm, tỷ như trong mắt Vân Khanh xem ra là cởi mở thẳng thắn, đến trong mắt Quân Tư Điềm là thô lỗ vô lễ, ở trong mắt Vân Khanh là hào sảng rộng rãi, đến trong mắt Quân Tư Điềm là không biết liêm sỉ…
Quân Tư Điềm mặt như băng sương, cũng không giải thích tại sao mình lâu như vậy không có xuất hiện, chỉ thản nhiên nói, “Bản cung vì các vị các tiểu thư chuẩn bị chút thức ăn rượu nhạt, nếu được, có thể chờ sau bữa ăn đi ngắm hoa hay không?”
Các tiểu thư tự nhiên là vâng dạ đáp ứng.
“Vân cô nương thế nào lại ôm Phong tiểu thư?” Quân Tư Điềm nhàn nhạt liếc nhanh nhìn Phong Vô Ưu, đáy mắt lóe ra lãnh ý, nàng vươn tay định từ trong tay Vân Khanh tiếp nhận Phong Vô Ưu, lại bị Vân Khanh thoáng cái tách ra, Quân Tư Điềm không vui nói, “Vân cô nương, bản cung chỉ muốn ôm Phong tiểu thư đi nghỉ ngơi mà thôi, ngươi làm cái gì vậy?”
Vân Khanh đối với Quân Tư Điềm có loại phòng bị nói không ra lời, trực giác nàng báo đem Tiểu Vô Ưu giao vào trong tay của nàng ta tất nhiên sẽ không có cái chuyện gì tốt. Chỉ cười nói, “Đứa nhỏ này gọi ta một tiếng mẫu thân, tiếng ‘mẫu thân’ này tự nhiên không phải là gọi trắng, Tiểu Vô Ưu vô cùng ỷ lại ta, nếu tỉnh ngủ không có thấy ta chỉ sợ sẽ khóc nhè. Còn chưa mệt đại giá công chúa.”
Ngoài Vân Khanh dự liệu, Quân Tư Điềm thế nhưng không có kiên trì, nàng nhàn nhạt nhìn Vân Khanh, “Đã như vậy, vậy thì làm phiền cô nương ôm Phong tiểu thư!”
Vân Khanh nghe được nhướng mày, cái gì gọi là làm phiền nàng? Giống như Tiểu Vô Ưu là vật sở hữu của nàng ta vậy!
“Chưa nói tới làm phiền, đều là cần phải vậy.” Nàng không mặn không nhạt đẩy trở về.
“Ở trong hoa viên thưởng hoa lâu như vậy, chắc hẳn các vị tiểu thư cũng đều mệt mỏi, bản cung đã bảo đầu bếp làm đồ ăn trong đại sảnh, các vị tiểu thư mời theo bản cung cùng nhau dùng bữa.”
“Đa tạ công chúa ban thưởng yến!” Chúng nữ bị kích động quá mức, yến hội công chúa từ trước đến giờ cũng sẽ không thiết yến, hôm nay ngược lại là một cơ hội tốt nịnh bợ nàng a, trong lúc nhất thời, chúng nữ đem chuyện tình vừa rồi bị phơi ở trong hoa viên hồi lâu tất cả đều quên sạch sẽ, sắc mặt mỉm cười đuổi kịp cước bộ Quân Tư Điềm.
Quân Tư Điềm đi ở phía trước đáy mắt thoáng hiện lên một tia lãnh ý.
Nửa đường gặp được thái tử đi đầu cùng một đám quý công tử, Phong Lam Cẩn mặc một bộ xiêm y màu thiển tử mỉm cười ngồi ở trên xe lăn, ưu nhã tôn quý làm cho người không thể bỏ qua, cơ hồ ánh mắt của mọi người trước tiên đều chuyển về phía Phong Lam Cẩn, sắc mặt Phong Lam Cẩn mang theo vui vẻ nhạt nhẽo, thời điểm dừng lại trên người Vân Khanh rõ ràng mang vài phần ấm áp, hắn nhấp nhô đẩy xe lăn đến bên cạnh Vân Khanh, từ trong tay Vân Khanh tiếp nhận Tiểu Vô Ưu đã ngủ, khẽ mỉm cười nói, “Làm phiền cô nương chiếu cố tiểu nữ.”
Cánh tay Vân Khanh ôm Tiểu Vô Ưu hơi có chút mỏi, nàng khẽ mỉm cười nói, “Thừa tướng đại nhân khách khí, chuyện không ngại.”
Tầm mắt Phong Lam Cẩn chuyển tới trên người Hà Tất Thắng cơ hồ toàn bộ núp ở sau lưng Phong Hân Duyệt, lông mày sảnh tuyển hơi nhướng lên, thế nhưng phá vỡ mặt nạ ôn hòa trên mặt, mặt vẻ mặt trở nên sinh động.
Hà Tất Thắng lại bị hù dọa núp ở sau lưng Phong Hân Duyệt không dám ra.
Phong Lam Cẩn ôm thân thể Phong Vô Ưu nho nhỏ, từ trong lòng móc ra một cái khăn tay thêu thanh trúc vì Tiểu Vô Ưu ngăn trở dương quang chói mắt, vẻ mặt nghiêm túc làm cho một đám cô gái chung quanh phát ra tiếng than thở rất nhỏ.
Quân Ngạo không để lại dấu vết nhíu mày, tầm mắt hắn chuyển tới trên người Vân Khanh, thấy nàng sững sờ nhìn Phong Lam Cẩn, khóe môi xẹt qua một nụ cười lạnh khinh thường, lại trong giây lát biến mất vô tung.
“Các vị tiểu thư thật là xin lỗi, hôm nay Điềm Nhi có một số việc trì hoãn chiêu đãi các vị tiểu thư, kính xin các vị không nên trách tội, bản cung đã để cho người chuẩn bị một chút đồ ăn, coi như là bồi tội.”
“Điện hạ nói quá lời, không có gì đáng ngại…”
“Đúng vậy đúng vậy, công chúa chuyện nhiều, trong lúc nhất thời có thể quan tâm chúng ta đã rất tốt.”
Chúng nữ tử mồm bảy miệng tám trả lời, sợ Quân Ngạo nghe không được thanh âm của mình, trong lúc nhất thời trong hoa viên huyên náo hẳn lên. So với Phong Lam Cẩn thân thể có bệnh tật, vô luận từ nơi nào nhìn lại, tựa hồ cũng là Quân Ngạo hấp dẫn người hơn, thân phận của hắn cao quý ưu nhã hào phóng, nói năng nhã nhặn, quan trọng nhất là hắn là ‘hoàng trữ’ (người được định sẽ kế vị) của một quốc gia, quý phủ đến bây giờ ngoại trừ vài thị thiếp còn không có chính phi cùng trắc phi, nếu có thể được hắn coi trọng, dù làm không thành chính phi, làm trắc phi cũng tốt a, nếu sau này Quân Ngạo thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước, dù là trắc phi cũng là có thể làm phi tử.
Phi tử của hoàng đế… Kia là thân phận tôn quý bất phàm bực nào a!
Chỉ ngẫm lại cũng làm cho người nhiệt huyết sôi trào.
Thấy tình cảnh này, trong mắt Vân Khanh thoáng hiện lên một tia cười lạnh cùng trào phúng.
Một tia trào phúng cùng đông lạnh này bị ánh mắt Phong Lam Cẩn bắt vừa vặn, hắn thấy vậy, khẽ nhíu mày.
Thời điểm đến đại sảnh bên trong quả nhiên đã bố trí xong đồ ăn, vẫn như cũ là nam tịch cùng nữ tịch dùng bình phong ngăn cách, Quân Tư Điềm chiếu cố nữ tịch, Quân Ngạo chiếu cố nam tịch. Lúc này đây chỗ ngồi là dựa theo thân phận cao thấp đến an bài, Vân Khanh rõ ràng là công chúa trên danh nghĩa, lại cứ bị Quân Tư Điềm an bài hạ tọa cùng Hà Tất Thắng, những người còn lại vị trí ngược lại là không có gì thay đổi.
Mọi người ngồi xuống xong, Quân Tư Điềm cũng không nói nhảm, trực tiếp cho người làm đưa đồ ăn tới, cả đám chờ đã sớm đói ngực dán vào lưng, nhưng dù sao đều là người có xuất thân, tự nhiên sẽ không xuất hiện cử động bất nhã chật vật nuốt.
Vân Khanh nhẹ ngửi thức ăn trên bàn nhỏ trước mặt, lạnh lùng cười một tiếng, nhưng lại không hề động những vật này, nàng lặng lẽ nháy mắt với Hà Tất Thắng cùng Phong Hân Duyệt, hai người mặc dù không rõ ý tưởng lại cũng không có động đũa.
Ghế trên, Quân Tư Điềm sắc mặt ngưng tụ, lạnh lùng nói, “Như thế nào, chẳng lẽ Vân cô nương Phong cô nương còn có Hà cô nương cảm thấy thức ăn trong phủ bản cung vào không được miệng, khó có thể nuốt trôi sao?”
Vân Khanh ung dung khẽ cười nói, “Đầu bếp trong phủ công chúa đều là bệ hạ ban thưởng, làm ra thứ gì làm sao có thể khó nuốt trôi?” Nàng cười nhạt một tiếng, con ngươi giếng cổ thâm trầm lại ẩn hàm một tia lãnh ý, “Chỉ là…” lời nàng nói hơi ngưng, nhìn Quân Tư Điềm xụ mặt xuống, không hề thừa nước đục thả câu, cười nói, “Chỉ là Vân Khanh thuở nhỏ không thích ăn hành gừng tỏi, một đĩa thức ăn này dù ngon, chỉ sợ Vân Khanh không có phúc hưởng thụ.”
Quân Tư Điềm lạnh mặt, trách mắng bốn nha đầu sau lưng Vân Khanh, “Không nghe thấy lời Vân cô nương nói sao? Đem những món ăn này triệt hạ, chuẩn bị một lần nữa!”
Cung nữ khúm núm triệt hạ bữa ăn, tế thanh tế khí đáp một tiếng, “Vâng!”
Vân Khanh nhíu mày, nàng ngược lại không nghĩ tới Quân Tư Điềm sẽ đem thức ăn triệt hạ đi, nàng còn tưởng rằng nàng ta sẽ cưỡng bức nàng nuốt xuống một ít đồ ăn đây.
Đây cũng làm cho nàng kinh ngạc, chẳng lẽ hương vị vừa rồi nàng ngửi được sai rồi hay sao?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thừa Tướng Phu Nhân
Quyển 2 - Chương 9: Hồng Môn yến (một)
Quyển 2 - Chương 9: Hồng Môn yến (một)